Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 37: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc



Chưa đầy mười giây, Dạ Lan đã bị bao vây bởi rất nhiều âm binh mang theo đao kiếm, áo giáp đầy đủ. Cô ta cũng không vừa, phẩy tay một cái liền triệu họp những tên quỷ hung ác từ dưới địa ngục lên.



Bên tà bên chính diễn ra một cuộc chiến nảy lửa. Hứa Vĩ đứng phía trước điều khiển, Lục Nguyên ở phía sau giúp sức.



Có vài người đi đường qua lại, họ nhìn thấy một nam thanh niên đứng giữa lộ chơi kiếm một mình thì nhăn mặt phán một câu:



“Đẹp trai vậy mà bị điên!”



Bởi vì họ không thể nhìn thấy những linh hồn kia.



Nhưng bỗng thằng bé ngồi bên trong ló đầu nhìn ra, thích thú reo lên:



“Wow! Tuyệt quá! Họ chiến đấu như những anh hùng.”



Người đàn ông kia trợn mắt nhìn xuống hàng ghế sau, run giọng hỏi:



“Tiểu... Tiểu Nghi, con... đang... nói gì vậy?”



Chiếc xe chạy ngang qua Hứa Vĩ một đoạn, thế nhưng Tiểu Nghi vẫn ló đầu ngó theo không chậm một nhịp nào. Nó hí hửng đáp:



“Bố không thấy ạ? Con thấy họ lơ lửng trên không, đánh nhau rất dữ dội, giống như phim siêu nhân đánh yêu quái mà con hay xem á.”



Bố Tiểu Nghi nghe xong gai óc liền nổi lên. Trẻ con thường thấy được những thứ mà người lớn không thể thấy. Nói như vậy có nghĩa là, Tiểu Nghi đã nhìn thấy ma.



Người đàn ông đó mặt mày tái mét, quát lên:



“Con mau ngồi lại vào xe cho bố!”



Thằng bé hoảng hồn lập tức thu đầu ngồi lại vào trong. Bố Tiểu Nghi nhấn cửa kính lên, đồng thời lái xe chạy nhanh ra khỏi con đường đó.



“Thiên linh linh, Địa linh linh! Sức mạnh âm binh tiêu diệt quỷ dữ!”



Hứa Vĩ lẩm nhẩm câu thần chú, sai khiến âm binh cùng nhau hợp sức để chống lại cái ác.



Dạ Lan nhân lúc đang hỗn loạn, cô ta tiến lại chưởng một cái thật mạnh vào ngực Hứa Vĩ khiến anh ta lùi ra sau vài bước, nôn trong miệng ra một ngụm máu tươi.



Hứa Vĩ lau khoé miệng, ánh mắt linh hoạt tìm kiếm hình bóng Dạ Lan đang chơi trò ẩn thân. Anh ta cười nửa miệng:



“Thú vị lắm! Không ngờ cô ta lại có thể luyện đến mức này!”



Lục Nguyên nheo mắt nhìn Dạ Lan đang quanh quẩn trước mặt Hứa Vĩ, còn dùng thuật che mắt anh ta. Khi Dạ Lan vừa định hạ thủ lần nữa, Lục Nguyên lập tức đánh cô ta từ phía sau, Dạ Lan liền hiện nguyên hình trở lại.



Hứa Vĩ đánh mắt nhìn Lục Nguyên, buông một câu không lạnh không nhạt:



“Cảm ơn!”



Dạ Lan bị Lục Nguyên đánh không nhẹ, nhưng điều khiến cô ta đau nhất chính là ở trong tim.



“Lục Nguyên, em đã không muốn ra tay với anh. Cớ sao anh còn cố tình muốn chiến đấu với em?”



Nói không đau lòng là giả, Dạ Lan không muốn làm tổn hại đến Lục Nguyên dù chỉ một chút. Mặc dù anh có đối xử tệ với cô ta thế nào, cô ta vẫn một lòng một dạ với người đàn ông đó.



“Cô hại Ảnh Nhược, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô!”



Dạ Lan ôm ngực cười chua chát:



“Cô ta đáng chết! Lý do gì anh lại yêu cô ta nhiều như vậy? Trong khi em đã theo ở cạnh anh mấy trăm năm qua, em cũng không tiếc cái mạng này để đi theo anh. Anh nói thử xem cuối cùng em được gì ngoài sự hất hủi của anh?”



Dạ Lan không biết mình đã hỏi câu này bao nhiêu lần, mặc dù biết câu trả lời sẽ chẳng tốt đẹp. Thế nhưng vẫn muốn hỏi để chuốc khổ vào thân.



“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, người tôi yêu chỉ có Ảnh Nhược. Cô mãi mãi cũng sẽ không thay thế được cô ấy! Tôi cảm động vì cô đi theo tôi, cũng biết ơn vì cô đã chăm nom Lục Ngạn. Nhưng đó chỉ là sự biết cảm kích không phải tình yêu, cô có hiểu không?”



Lời nói của Lục Nguyên chẳng khác gì mũi dao đâm vào ngực Dạ Lan. Cô ta khóc nức nở, dùng hết sức gào lên rất thảm thiết:



“Aaaaaaa! Tô Ảnh Nhược! Tôi sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục!”



Dạ Lan bay đi, cô ta đến bệnh viện, vào nơi mà Điền Tranh đang nằm. Lục Nguyên nhìn Hứa Vĩ nhìn nhau, âm thầm hiểu ý. Lục Nguyên gật đầu sau đó đuổi theo Dạ Lan. Hứa Vĩ trở lại bàn phép, đập lên bàn một phát khiến những vong linh xung quanh tan vào hư vô.


Anh ta phất tay, những lá bùa bay lên cao, thu hết những linh hồn còn sót lại vào đó.


Hứa Vĩ thu dọn tàn cuộc, anh ta nhảy lên rồi mất hút vào màn đêm tĩnh mịch. Ánh trăng lúc này cũng dời sang nơi khác, lan tỏa ánh sáng đến khắp mọi nơi.



Dạ Lan đứng trước mặt Điền Tranh, từ từ kề mặt sát lại gần mặt cô, hút lấy sinh khí. Hơi thở Điền Tranh dần yếu đi, điện tâm đồ kêu lên bất thường. Lục Nguyên vừa đến nơi nhìn thấy tình huống nguy cấp liền đưa tay bóp lấy cổ Da Lan giơ lên cao, tránh xa khỏi Điền Tranh.



Dạ Lan dồn sức gạt tay Lục Nguyên ra, cô ta nhào về phía Điền Tranh tiếp tục. Điền Tranh co giật một lúc rồi nằm im bất động, điện tâm đồ vang lên tiếng “tít” kéo dài...



Lục Nguyên gầm lên:



“Dạ Lan! Cô thật độc ác!”



“Chết rồi! Cuối cùng cô ta cũng chết rồi! Để tôi xem anh và cái tên pháp sư kia làm cách nào để mang cô ta trở về.”



Dạ Lan cười hả hê, cô ta lúc này như kẻ điên lượn qua lượn lại trong phòng rồi bay ra ngoài cửa sổ.



Hứa Vĩ đến nơi nhìn thấy rất nhiều linh hồn chèo kéo hồn của Điền Tranh. Anh ta nhìn thấy Điền Tranh cố gắng thoát khỏi bọn họ, tim liền nhói lên. Hứa Vĩ không suy nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống xuất hồn đi kéo Điền Tranh quay về.


"Anh mau đuổi theo Dạ Lan! Mọi chuyện ở đây tôi sẽ lo!"


Trước khi Hứa Vĩ vào việc đã nói với Lục Nguyên câu đó. Lục Nguyên tin tưởng vào tay nghề của Hứa Vĩ nên anh yên tâm đi tìm Dạ Lan.


Tính mạng Điền Tranh lúc này chẳng khác gì ngàn cân treo sợi tóc, bồ công anh phất phơ trước gió, vô cùng mỏng manh. Nếu không kịp thời kéo hồn cô về, e rằng Điền Tranh chỉ còn là một cái xác.