Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 42



Không khí yên tĩnh trong chớp mắt.
Tưởng Chính Húc phản ứng lại đầu tiên, tay run rẩy mà giơ lên, vươn ngón trỏ chỉ vào Hứa Phóng, dùng giọng điệu tràn đầy khiển trách nói: “Hứa Phóng, cậu người này như thế nào có thể như vậy đâu!”
“……”
Lâm Hề Trì đột nhiên lấy lại tinh thần, nhưng cái thứ nhất chú ý tới chính là mình đang được Hứa Phóng nắm tay, nàng đôi mắt chớp chớp, nắm lại tay cậu lực mạnh thêm chút.
Nghĩ thầm, sao việc dắt tay cũng làm Hứa Phóng nhanh chân đến trước.
Kế hoạch yêu đương của nàng không có cái gì dùng được.
Ba người vừa vào cấp ba đã cùng lớp. Bởi vì người cao lớn, Hứa Phóng và Tưởng Chính Húc thường xuyên ngồi bàn cuối, sau hai năm ngồi cùng bàn, quan hệ tự nhiên chuyển tốt.
Mà Lâm Hề Trì hay đi tìm Hứa Phóng, dần dà, nàng cũng cùng Tưởng Chính Húc bạn cùng bàn Hứa Phóng chơi thân.
Chuyện Hứa Phóng yêu thầm Lâm Hề Trì, không phải Hứa Phóng nói với cậu, mà là Tưởng Chính Húc chính mình phát hiện.
Hội thao đầu tiên khi vào cấp ba, tổ chức với hai ngày. Buổi tối đầu tiên tổ chức tiệc dạ hội, chỉ có lớp 10 và 11 tham gia, lớp 12 có tiết tự học buổi tối.
Dựa theo yêu cầu, mỗi cái lớp có một tiết mục.
Lớp bọn họ thể dục thể thao cũng không mạnh, đến gần cuối cùng mới bắt đầu vội vàng chuẩn bị. Bởi vì không đủ thời gian, cuối cùng chỉ có thể chọn một tiết mục đơn giản nhất—— tìm hai người đi lên hát một bài hát.
Văn nghệ uỷ viên chọn trong lớp hai bạn học hát hay, vốn dĩ nghĩ cứ thế có thể qua đi, nhưng chủ nhiệm lớp cảm thấy quá mức đơn giản. Vừa lúc Lâm Hề Trì ở khi điền hồ sơ vào cấp 3, năng khiếu lại viết, thuận tay điền chơi piano.
Lâm Hề Trì như vậy không biết mà trở thành người thứ 3 trong tiết mục, ngồi ở bên trái sân khấu bên cây đàn piano, đệm đàn cho 2 người bạn hát.
Sau khi hội thao kết thúc.
Nàng lại không thể hiểu được mà trên diễn đàn của trường nổi tiếng, rất nhiều nam sinh khác lớp đều hỏi nàng số liên hệ. Lúc ấy bạn lớp khác của Tưởng Chính Húc cũng thường nhờ cậu ta đưa đồ tặng Lâm Hề Trì.
Nhiều là một ít đồ ăn vặt và đồ uống.
Chỉ đưa hai ngày, đã bị Hứa Phóng phát hiện.
Lúc ấy Hứa Phóng cũng chưa nói cái gì, nhưng sau đó, mỗi lần Tưởng Chính Húc cầm đồ về lớp, đều sẽ bị Hứa Phóng cướp đi, sau đó mặt không đổi sắc mà cho trả lại bạ cậu ta.
Liền giằng co như vậy suốt một tuần, trong toàn khối dần dần sinh ra Hứa Phóng ở theo đuổi hắn cái này bằng hữu lời đồn. Tưởng Chính Húc bằng hữu thật sự bất kham chịu đựng, lúc sau liền không giải quyết được gì.
Chuyện này làm trong lòng Tưởng Chính Húc cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau đó quan sát thêm, cậu ta phát hiện Hứa Phóng là đối nam sinh nào tiếp cận Lâm Hề Trì đều như vậy. Thà bị hiểu lầm thành gay, cũng không cho nam sinh khác tới gần nàng.
Mấy năm nay, Tưởng Chính Húc cũng coi như nhân chứng quan hệ của hai người.
Lúc này nghe Lâm Hề Trì nói theo đuổi Hứa Phóng thật lâu, còn cưa cẩm rất vất vả, cậu thật sự không thể tin được, hơn nữa Hứa Phóng còn ba ngày hai đầu tới tìm cậu ta, giống như đang ở nước sôi lửa bỏng, càng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tưởng Chính Húc đột nhiên cảm thấy mình trước đó an ủi Hứa Phóng toàn bộ đều thành chê cười.
Đối với loại tình huống này, cậu ta lý giải là.
Hứa Phóng thích Lâm Hề Trì, nhưng rất hưởng thụ quá trình được nàng theo đuổi, cho nên vẫn luôn làm kiêu với nàng.
Lòng chính nghĩa của cậu ta trỗi dậy, trong lúc nhất thời đem tình anh em với Hứa Phóng vứt sau đầu, chỉ nghĩ đem tình cảm Lâm Hề Trì vẫn luôn cảm thấy thua kém, nói cho nàng sự thật.
“Lâm Hề Trì.” Tưởng Chính Húc vừa nói vừa chạy xa bọn họ vài bước, lớn tiếng mà kêu, “Hứa Phóng nhưng mẹ nó yêu thầm cậu mấy trăm năm!”
Dừng lại.
Lâm Hề Trì nháy mắt tỉnh táo: “Sao?”
Hứa Phóng: “……”
-
Ngày sinh nhật Hứa Phóng, cậu ngỏ lời nàng làm bạn gái, Lâm Hề Trì vẫn luôn là nghĩ là cậu nhất thời xúc động.
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ, không có một dấu hiệu có thể cho thấy, Hứa Phóng thích nàng.
Liền bởi vì chuyện này, nàng vẫn luôn cố gắng, để cậu ngày hôm sau sẽ không hối hận.
Qua nửa phút.
“Liền.” Lâm Hề Trì nghiêng nghiêng đầu, chậm rì rì hỏi, “Mấy trăm năm sao?”
“……” Hứa Phóng mất tự nhiên mà dời tầm mắt, giơ tay gãi sau gáy, mắt nhìn thẳng, cũng đưa đề tải chuyển đến chuyện này, “Cậu theo đuổi mình lúc nào.”
Lâm Hề Trì không giấu, rất thành thật mà nói: “Trước đó mình vẫn luôn theo đuổi cậu nha.”
Dáng vẻ này không giống như là nói giỡn, Hứa Phóng do dự mà nhìn nàng, bắt đầu nhớ lại chuyện hai tháng gần đây. Duy nhất có thể nghĩ đến là, lần đánh bài cùng Diệp Thiệu Văn, nàng cố ý tha cho cậu.
Còn lại, không có chuyện gì có thể nghĩ được.
Thấy bộ dạng cậu vẫn chưa tin, Lâm Hề Trì trừng mắt, bẻ ngón tay, nói từng chuyện với cậu: “Đưa nước trận bóng rổ sinh viên mới, thường xuyên tìm cậu nói chuyện phiếm, dùng tiền làm thêm mua quà cho cậu, còn có đạp xe chở cậu, hơn nữa thái độ mình đối với cậu dịu dàng hơn……”
Hứa Phóng: “……”
Nói thật, nghe xong điều thứ nhất liền không muốn nghe tiếp.
Bình nước 5 lít kia?
Nhưng cậu cũng thấy may mắn cô nàng này đầu óc có vấn đề, những việc này đặt ở trên người người khác, phỏng chừng cảm thấy có cảm tình với nàng cũng ngay ngày đầu tiên kéo vào sổ đen.
Nhận thấy Hứa Phóng như suy tư, Lâm Hề Trì coi như cậu nhớ ra rồi, tiếp tục hỏi cậu chuyện vừa rồi: “Lời Tưởng Chính Húc vừa mới nói……”
Không chờ nàng nói xong, một tay Hứa Phóng nắm nàng cằm, đầu ngón tay xoa nàng thịt mềm phía dưới cằm, động tác giống vuốt ve chó con. Lông mi cụp xuống, nhẹ giọng đồng ý: “Ừ.”
Dường như không nghĩ cậu lại trả lời như vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt, ngơ ngác nhìn cậu.
Hứa Phóng bị nàng nhìn chằm chằm không được tự nhiên, kéo cằm nàng quay đi hướng khác, làm ánh mắt nàng chuyển đến nơi khác, mới hung tợn nói: “Có ý kiến?”
-
Trận bóng rổ giao lưu giữa S đại và Z đại, so trận bóng rổ sinh viên mới S đại đông không kém, khán giả rất đông, không chỉ có Z đại, còn có không ít sinh viên từ S đại tới.
Trước khi vào trận, huấn luyện viên hai đội giới thiệu 2 đội với nhau, 15 thành viên mỗi đội ra sân bắt tay làm quen “Giao lưu học hỏi thứ 1, tranh tài là thứ hai” một phen.
Hàng phía trước chủ yếu là cầu thủ chính ra sân ngồi, Lâm Hề Trì sắp xếp ở hàng thứ ba, bên cạnh 3 thành viên câu lạc bộ thể thao.
Hứa Phóng là dự bị, ngồi ở hàng thứ hai, vừa vặn ở phía trước Lâm Hề.
Trước trận đấu thời gian chờ khá lâu, đoạn thời gian rảnh này, những người khác đều hầu như tự chơi di dộng. Lâm Hề Trì chán đến chết mà ngồi thẳng lên, dựa gần vào Hứa Phóng, nghịch tóc cậu.
Hứa Phóng bị nàng nghịch hơi ngứa, dùng lòng bàn tay cào tóc, lạnh lùng nói: “Đừng nghịch.”
Lâm Hề Trì không quan tâm, tiếp tục chơi.
Cậu nổi cáu, đột nhiên quay đầu lại, con ngươi đen nhánh không gợn sóng mà nhìn nàng, như là uy hiếp không tiếng động.
Lâm Hề Trì cũng nhìn lại, con ngươi to tròn không chớp.
Thời gian như là dừng ở hình ảnh này.
Mười giây sau.
Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, mặt cáu kỉnh quay lại: “Thôi.”
“Thí thí.” Lâm Hề Trì cười tủm tỉm, dùng sức xoa đầu, “Cậu thích mình, cho nên đối với mình tốt hơn một chút, cậu không thể để mình chiều cậu mãi.”
“……”
Nàng giảng đạo lý với cậu: “Loại chuyện này phải là đôi bên cùng thực hiện, như vậy tình cảm của chúng ta mới không đi xuống, chúng ta có thể quá cả đời trong tình yêu cuồng nhiệt.”
Nàng lời nói giống như rất có đạo lý.
Hứa Phóng cười lạnh một tiếng: “Được, lần sau đến phiên mình.”
Lâm Hề Trì cũng không thèm để ý, thực sảng khoái mà đồng ý: “Được.”
Nữ sinh ngồi ở bên cạnh Lâm Hề Trì tuy rằng cùng câu lạc bộ, nhưng hai người ít nói chuyện với nhau, không thân thiết.
Lâm Hề Trì và Hứa Phóng ở cùng nhau, gặp Hà Nho Lương và Vu Trạch, đều giới thiệu Hứa Phóng.
Cho nên bọn họ cũng không hỏi.
Nhưng nữ sinh không biết rõ quan hệ của 2 người, chú ý tới quan hệ 2 người ở chung, hiếu kỳ hỏi: “Ai, Hề Trì. Đây là bạn trai cậu sao?”
Nghe vậy, Lâm Hề Trì nghiêng đầu, vui vẻ trả lời: “Đúng rồi! Bạn trai mình!”
Hứa Phóng quay đầu lại nhìn nàng một cái, buồn bực nháy mắt tan biến. Cậu cười nhẹ, nhìn về phía nữ sinh kia, lễ phép gật đầu: “Chào bạn, mình tên Hứa Phóng.”
Lâm Hề Trì lúc này tâm tình tăng cao.
Đúng ra mà nói, là vừa rồi nghe xong Hứa Phóng nói đã yêu thầm nàng thật lâu, liền bắt đầu tăng lên, từ luôn lo sợ cẩn thận biến thành cậy sủng mà kiêu, không có sợ hãi.
Không suy nghĩ, Lâm Hề Trì tựa như trước kia, thuận miệng nói tiếp: “Phóng trong đánh rắm.”
“……”
Hứa Phóng thu hồi nụ cười, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Dường như cảm thấy bọn họ ở chung rất đáng yêu, nữ sinh cười ra tiếng tới, cũng không nói cái gì nữa.
Lâm Hề Trì nháy mắt cảm thấy có chút không thích hợp, vô tội mà nhìn về phía Hứa Phóng, bắt đầu biện giải: “À, mình quên mất…… Mình liền thuận miệng nói như vậy, cậu tha cho mình lần này, lần này lời nguyền không linh nghiệm được không……”
“Ừ.” Hứa Phóng mặt mày giãn ra, nhàn nhạt nói, “Được.”
Lâm Hề Trì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy thái độ sảng khoái hào phóng của cậu như vậy rất là quái dị.
Hầu kết cậu lên xuống, bổ sung câu: “Có tới có lui.”
Qua vài phút.
Mấy nam sinh đi WC đổi quần áo, ngồi bên cạnh Hứa Phóng.
Trong đó một cái nam sinh cúi đầu cột dây giày, thuận miệng hỏi: “Hứa Phóng, đây là bạn gái cậu?”
Người huấn luyện trong đội bóng đông, mỗi người thời gian tập luyện không giống nhau, Lâm Hề Trì ngẫu nhiên sẽ đi xem Hứa Phóng tập luyện, cho nên cũng chỉ biết vài người. Phần lớn chỉ biết Hứa Phóng có bạn gái, nhưng không biết nàng trông như thế nào.
Hứa Phóng ừ một tiếng.
Lâm Hề Trì cũng chủ động tự giới thiệu: “Chào mọi người, mình là Lâm Hề Trì.”
Sau đó, Hứa Phóng lại đã mở miệng, biểu tình nhàn nhạt, tự nhiên, giống như là diễn lại cảnh vừa rồi. Duy nhất khác nhau chính là, vị trí của nàng và Hứa Phóng đảo lại.
Cậu bạn hỏi nói: “À, là chữ Hề nào chữ Trì nào.”
Nghe vậy, Lâm Hề Trì vốn định tự nói tên của mình là chữ nào.
Còn chưa kịp nói, liền nghe Hứa Phóng lại không chút để ý mà nói:
“Ăn phân muộn.”