Vệ Sĩ Của Anh

Chương 58



Đêm nay đám phú nhị đại đến Tinh Huy rất náo nhiệt, ríu ra ríu rít, ngay cả những người kín tiếng cũng xuất hiện.

Đề tài không gì khác ngoài: Triệu Cảnh Hàng.

【 Mẹ ơi, lúc ấy tôi rất muốn lấy điện thoại ra chụp, nhưng tôi không dám! Bản ghi âm đó, tôi thật bội phục bạn 】

【 Ai ghi âm vậy? 】

【 Ha ha ha ai dám nhảy ra nói?? 】

【 Không quan trọng, ghi âm đó chính là Bồ Tát 】

【 Đúng là Triệu Cảnh Hàng sao, anh ta thế mà tỏ tình sao? 】

【 Hoàn toàn đúng là như vậy, lúc ấy có rất nhiều người ở hiện trường. Chẳng phải lúc trước anh ta rất đào hoa sao, những cô gái đó nói đều là giả hết, chỉ để chọc tức cô vệ sĩ nhỏ của anh ta thôi 】

【 Rất ấn tượng ……】

【 Là tình yêu đích thực, mấy người không nhìn thấy sắc mặt của anh ta khi giải thích đâu, rất lo lắng! 】

【 Không phải nói cô vệ sĩ kia là người của Triệu Tu Diên sao? 】

【 Mặc kệ là người của ai, dù sao bây giờ là người của Triệu Cảnh Hàng】

【 Lời nói này không đúng, tôi đang nghĩ Triệu Cảnh Hàng có phải là người của cô không, Triệu đại thiếu gia của chúng ta đêm nay gần như đã gắn mác trên người mình: Đã kết hôn, chớ làm phiền 】

【 Ha ha ha ha ha ha 】

……

Chuyện này lan truyền nhanh chóng, không lâu sau thì Triệu Thanh Mộng cũng biết.

Khi Triệu Thanh Mộng gọi cho Triệu Cảnh Hàng để xác nhận, thì Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình đang ngồi ở quầy bar, vẻ mặt ảm đạm.

Cách đây không lâu, anh để Thẩm Thu đi, bảo chú Dương đưa cô về, nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm, hơn một tháng nay, mỗi một phút mỗi một giây anh đều nhớ tới cô, vốn tưởng rằng sau khi quay lại họ có thể nói chuyện, quên hết đi những chuyện trước đây mà vui vẻ ở bên nhau.

Thật không ngờ, chuyện này lại không dễ dàng như vậy.

“Thôi đi, cúp máy đây.” Triệu Thanh Mộng ở đầu dây bên kia nói rất nhiều, nhưng Triệu Cảnh Hàng không thèm nói chuyện với cô ấy, trực tiếp tắt luôn điện thoại.

Doãn Hưng Trình nhìn anh một cái: “Được rồi, mọi người đều biết hết rồi.”

Triệu Cảnh Hàng: “Biết thì biết thôi, không gì cả.”

Doãn Hưng Trình: “Vì thế, cậu nghiêm túc?”

“Nhìn tôi không giống sao?”

Doãn Hưng Trình: “Không phải không giống, lúc trước tôi còn cảm thấy cậu đối với Thẩm Thu không giống với những người khác, chỉ là…… Tôi không nghĩ lại khác nhau đến như vậy, cậu làm một trận như vậy, những người không biết còn tưởng cậu muốn cầu hôn.”

“Nếu nó dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”

Doãn Hưng Trình ngây người một chút: “Hả? Không lẽ cậu thật sự muốn cầu hôn đấy chứ, cậu muốn kết hôn với cô ấy?”

Triệu Cảnh Hàng chưa nghĩ tới mức này, nhưng nếu là kết hôn có thể trói cô ở bên cạnh mình, anh cảm thấy cũng có thể được đó.

Doãn Hưng Trình thấy bộ dáng cam chịu của anh, trong lòng sốc hơn. Nhóm người này, ai mà không biết sự khác biệt giữa “Chơi” và “Lập gia đình” chứ.

Đối tượng vui chơi thì ai thế nào đều được, chỉ cần bản thân vui vẻ. Nhưng nếu là kết hôn, vậy thì đối tượng kết hôn tuyệt đối phải môn đăng hộ đối, là người có lợi cho mình.

Đó cũng không phải là trò đùa.

“Tôi muốn cưới, cũng muốn cô ấy nguyện ý.” Triệu Cảnh Hàng tự giễu nói.

Doãn Hưng Trình: “Người trong nhà cậu…… Có thể đồng ý sao?”

Triệu Cảnh Hàng: “Tôi cưới ai, cần bọn họ lắm lời sao.”

Doãn Hưng Trình ngẫm lại cũng đúng, từ khi ông Triệu qua đời, Triệu gia đã có những thay đổi lớn.

Theo di chúc của ông, ông đã phân chia tài sản của mình cho các con cháu bên dưới, người được hưởng nhiều nhất, là Triệu Cảnh Hàng.

Bây giờ, địa vị của Triệu Cảnh Hàng không gì lay động được, không chỉ có Triệu Tu Diên, đám người Triệu Tử Diệu, đoán chừng ngay cả ba anh cũng phải kiêng dè ba phần.

Cho nên, bây giờ nếu anh muốn làm cái gì, đúng là không ai có thể quản được anh.

Doãn Hưng Trình nói: “Vậy…… rốt cuộc thái độ của Thẩm Thu bây giờ là gì?”

Triệu Cảnh Hàng: “Cô ấy không muốn, cũng cảm thấy tôi và cô ấy không cùng một kiểu người.”

“Những lời nói này thật ra cũng không sai.”

Nói xong, chạm phải ánh mắt u ám của Triệu Cảnh Hàng.

Doãn Hưng Trình vội vàng nói: “Cậu cũng biết thân thế của Thẩm Thu, một cô gái như cô ấy thiếu cảm giác an toàn rất nghiêm trọng. Cậu đấy, lại chẳng cho người ta chút cảm giác an toàn nào.”

“……”

“Nhưng mà không sao cả, câu đó nói thì nói vậy, tấm lòng chân thành đến sắt đá cũng mòn? Con gái ấy mà, phải biết cách dỗ dành.”



——

Sau một trận náo loạn như vậy, Thẩm Thu trở về nhà, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi.

Một trong số đó, là Lily.

“Thẩm Thu, chuyện ban đầu là như thế nào vậy, tôi nói Triệu Cảnh Hàng không cương nổi, thật đúng là oan uổng cho anh ta mà!”

Thẩm Thu: “……”

“Tôi nói mà sao Triệu Cảnh Hàng luôn đối với cô lạ lạ như vậy, hóa ra là thích thật…… Nhưng anh ta cũng quá trẻ con đi, vì giận dỗi cô mà cố ý giả vờ với nhiều người như vậy. Giờ cô nghĩ thế nào.”

“…… Không nghĩ thế nào hết.”

“Chà đúng là kinh ngạc, tôi nói cô nghe, bây giờ có rất nhiều người đều cảm thấy cô như thần, đến cả Triệu Cảnh Hàng mà có thể thu gọn vào túi, quá là trâu bò.”

Đầu óc Thẩm Thu có chút loạn, nói: “Lily…… Không có chuyện gì hết, tôi cúp máy đây.”

“Được rồi, nếu như hai người có bất kỳ tiến triển nào, nhất định phải nói cho tôi biết đấy nhé!”

……

Tất cả mọi người đều bị sốc, nhưng, cũng có thể hiểu được.

Vì cho đến bây giờ, cô cũng đang rất sốc.

Người thật sự sốt ruột là Triệu Cảnh Hàng, người nói chắc chắn, anh sẽ luôn thích em cũng là Triệu Cảnh Hàng.

Như một giấc mơ.

Cô chần chờ khiếp sợ, lại không nhịn được, cứ không ngừng nhớ lại.

Một đêm nữa không ngủ, lại thêm hôm qua mất ngủ, cả người cô có chút choáng.

Ngày hôm sau cô dậy rời khỏi giường, với hai quầng thâm dưới mắt. Cái cảm giác mất ngủ thật sự rất khó chịu, vì thế sáng ra cô không đến võ quán, lại chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến hơn 3 giờ chiều, cô mới ra khỏi nhà, đi đến võ quán.

Hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ phép, Thẩm Thu vì đuổi kịp tiến độ, định tự mình sơn bức tường.

Cô vừa chỉnh lại lớp sơn, thì một nhân viên bước vào nói: “Bà chủ, có người tìm.”

“Ai?”

“Không biết nữa, một anh đẹp trai.”

Ngay lập tức trong lòng Thẩm Thu đã có đáp án.

Quả nhiên, không lâu sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Thẩm Thu dừng công việc: “Sao anh lại đến đây……”

Triệu Cảnh Hàng đi vòng qua đống vật liệu hỗn độn, đứng trước mặt cô: “Con người em, khiến người ta rất khó chịu.”

Thẩm Thu sắc mặt có chút khó xử: “…… Điều tôi nói là sự thật.”

Chuyện tối qua cô còn chưa trấn tỉnh lại, giờ lại nhìn thấy anh, nên hơi bối rối.

Nhưng bản thân Triệu Cảnh Hàng, dường như không có gì đặc biệt.

Anh không cãi với cô, chỉ nói: “Đi ngang qua, vào xem xem chỗ em thế nào rồi.”

Thẩm Thu rũ mắt: “Không có gì, vẫn chưa xong.”

“Ồ.” Triệu Cảnh Hàng nhìn chung quanh một vòng, hỏi, “Bây giờ em muốn làm gì, quét sơn?”

Thẩm Thu nói: “Tôi muốn sơn tường, nếu không có gì thì anh ra ngoài đi, sẽ rất bẩn đấy.”

Triệu Cảnh Hàng cúi xuống liếc nhìn thùng sơn bên chân cô: “Em muốn tự mình làm?”

“Hôm nay không đủ người.”

Triệu Cảnh Hàng ừ một tiếng, đột nhiên giơ tay bắt đầu cởi cúc áo, sau khi cởi cúc áo, anh chậm rãi xắn tay áo, để lộ cánh tay to cường tráng.

“Giờ đủ người rồi.”

“Hả?” Thẩm Thu nhìn anh nghiêng người đem thùng sơn đi tới, sửng sốt một hồi, lập tức bước tới ngăn cản, “Triệu Cảnh Hàng, anh buông xuống.”

“Giúp em.”

“Tôi, tôi không cần anh giúp.”

“Bức tường lớn như này, hai người chẳng phải nhanh hơn sao.” Anh vừa nói, vừa lấy cây lăn sơn ra, quét lên tường không chút do dự.

Thẩm Thu hơi thở ngưng trệ: “Này, không phải quét này, như này ——”

Triệu Cảnh Hàng quay đầu lại, bất mãn nhìn cô: “Vậy em dạy anh sơn đi, đứng đó nói vớ vẩn gì nữa.”

“…………”

Bức tường này chỉ có một mặt, nhưng nó rất lớn.



Thẩm Thu nheo mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng, đúng là không thể làm gì với anh, cuối cùng, cô tự mình lấy cây lăn sơn, đứng bên cạnh chỉ anh.

Triệu Cảnh Hàng học theo, học rất nhanh.

Nhưng bởi vì không mặc quần áo bảo hộ, nên không tránh khỏi bị sơn bắn tung tóe. Áo sơ mi phần trên không thấy gì, nhưng quần tây đen có những vết chấm sơn, rất rõ.

Sau lần quét đầu tiên, phải mất bốn giờ để hong khô.

Vì thế Thẩm Thu đặt dụng cụ xuống, cởi đồ bảo hộ xuống, quay đầu lại nhìn Triệu Cảnh Hàng.

Vốn định bảo anh đặt dụng cụ xuống, nhưng khi quay đầu lại nhìn không chỉ quần áo bị bẩn, mà ngay cả mặt đều bị quẹt quẹt đầy vết sơn, bỗng nhiên có chút buồn cười.

“Như thế này là xong hả?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.

Thẩm Thu: “Trước tiên cứ như vậy, cũng không còn sớm, ngày mai nhân viên sẽ đến làm lần hai.”

Triệu Cảnh Hàng ừ một tiếng, thấy nụ cười trên môi cô, hỏi: “Em cười cái gì?”

Thẩm Thu cảm thấy anh lúc này trông rất buồn cười, nhưng cô không ngờ rằng mình lại biểu lộ ra, cô kiềm chế, nói: “Mặt của anh, mau đi lau đi.”

Triệu Cảnh Hàng đưa tay sờ sờ, nhíu mày: “Ở đâu.”

Thẩm Thu lấy khăn giấy ướt trong túi ra đưa cho anh: “Bên trái.”

Triệu Cảnh Hàng đứng im, cũng không nhận lấy: “Không nhìn thấy, em lau giúp anh đi.”

Thẩm Thu dừng lại, tầm mắt dừng lại chỗ gương mặt bị bẩn kia, cuối cùng, vươn tay ra chấm khăn ướt vào chỗ đấy: “Ở đây.”

Mặt Triệu Cảnh Hàng bị cô đẩy sang một bên, anh khàn giọng, “Em nhẹ tay chút.”

Thẩm Thu quay đầu không nhìn anh: “Tôi đợi một lúc rồi về, quán cũng phải đóng cửa, nên anh về đi.”

“Em đối xử với người đã giúp em thế à?”

Thẩm Thu lẩm bẩm: “…… Tôi cũng không bảo anh đến giúp.”

Triệu Cảnh Hàng nghe không rõ, thản nhiên lau má, đi tới trước mặt côt: “Đói rồi, dẫn anh đi ăn chút gì đó đi.”

Nói xong thấy Thẩm Thu không phản hồi gì, Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Anh giúp em sơn tường, em mời anh ăn tối cũng không quá đáng chứ?”

“Triệu Cảnh Hàng, anh……”

“Em từ chối thử xem, mai anh lại đến.”

Thẩm Thu đột nhiên không thể nói gì.

Cô ngước mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng bất lực nói: “Đại thiếu gia, anh muốn ăn gì nào.”

Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi cong lên, thỏa mãn: “Lẩu Oden đi.”

——

Thẩm Thu phát hiện, hơn một tháng nay, cô đã không ăn lẩu Oden rồi.

Trước đây cô rất thích ăn món này, thường đến mua một mình.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lẩu Oden này đã dính đầy dấu vết của Triệu Cảnh Hàng, khi cô muốn ăn, trong đầu lại hiện ra đều là ăn cùng Triệu Cảnh Hàng.

Có lẽ chính bởi vì như vậy, mà khoảng thời gian này, trong tiềm thức cô đã không chạm vào nó.

Có một cửa hàng tiện lợi nằm ở tầng một của tòa nhà, Thẩm Thu dẫn Triệu Cảnh Hàng qua đó.

Cô đến quầy lễ tân mua lẩu Oden, còn Triệu Cảnh Hàng ngồi xuống, thoải mái đợi cô.

Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng muốn ăn gì, cho nên cũng không cần hỏi lại ý anh, bảo nhân viên cửa hàng lấy hai cốc đầy.

Sau khi lấy, cô đến tủ lạnh lấy đồ uống.

Khi lấy xong quay lại, thì cách đó không xa… bên cửa sổ, có hai cô gái nhỏ xô đẩy nhau, đến bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

Thẩm Thu không cần nghe cũng biết chuyện gì đang xảy ra phía trước.

Triệu đại thiếu gia có sức hấp dẫn vô biên, cho dù quần áo có bị dính đầy nước sơn, thì đoán chừng sẽ có danh hiệu “Họa sĩ đẹp trai nhất”.

Thẩm Thu mím môi, đi tới quầy thu ngân thanh toán tiền. Nhưng khi thanh toán xong cô không đi qua, bởi vì, cô muốn chờ người phía trước xử lý xong.

Nhưng cô thấy Triệu Cảnh Hàng nhanh chóng quay đầu lại, nói về phía cô: “Thẩm Thu, đã xong chưa.”

Thẩm Thu dừng một chút, không còn cách nào khác, đành phải uống nước trước: “Lẩu Oden ở đằng kia, chờ một chút.”

Triệu Cảnh Hàng giữ cô lại, anh đẩy cô ngồi xuống ghế: “Anh đi lấy, em ngồi trước đi.”

Nói xong muốn đi ngay, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói với hai cô gái nhỏ bên cạnh: “Anh là của cô ấy, không thể thêm ai khác.”

Thẩm Thu: “……?”

Hai cô gái nhỏ trố mắt, trong lòng chợt hiểu ra: “A…… Anh có bạn gái rồi ạ.”

“Vẫn chưa phải là bạn gái.” Triệu Cảnh Hàng rất thản nhiên, anh chỉ vào Thẩm Thu, thong thả ung dung nói, “Cô gái này không muốn hẹn hò với anh, cho nên anh vẫn đang cố gắng.”