Vệ Sĩ Của Anh

Chương 57: Vẫn luôn



Có một số người quật cường, nhưng lại nhạy cảm.

Từ thích này, không dễ dàng để nói ra.

Khi say rượu, cô thả mình, nói hết những lời trong lòng. Nhưng khi tỉnh táo, rồi mới biết, những lời nói đó, hoàn toàn không nên nói ra.

Thẩm Thu đôi mắt ươn ướt, không quay lại nhìn anh.

Triệu Cảnh Hàng nói: “Thẩm Thu, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Em và Triệu Tu Diên rốt cuộc như thế nào anh không quan tâm, chuyện trước đây xóa bỏ hết, chúng ta vờ như chưa từng xảy ra có được không.”

Thẩm Thu hơi sửng sốt, trong lòng càng thêm chua xót.

Cô biết trước đây có bao nhiêu tức giận, nhưng bây giờ, anh lại có thể nói những lời như vậy.

Thẩm Thu quay đầu lại: “Không có Triệu Tu Diên, không có những chuyện trước kia, thì tôi và anh cũng không phải là người cùng thế giới.”

“Có cùng thế giới hay không, không phải do em quyết định.”

“Đúng vậy…… Là do anh quyết định.” Thẩm Thu có chút bất lực, “Nhưng tôi cũng không muốn bị anh kéo vào cuộc sống của anh, khi anh không thích hoặc có bất cứ xung đột lợi ích nào thì đẩy tôi ra.”

“Con mẹ nó sao anh lại không thích chứ, hơn nữa xung đột với ích lợi cái gì?!”

Thẩm Thu nhìn anh, nói: “Triệu Cảnh Hàng, người bạn đời tương lai của anh là người giống như anh, không nên là tôi.”

Triệu Cảnh Hàng sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý cô nói.

Anh nắm lấy cánh tay cô, nghiêm giọng nói: “Em cho rằng anh là Triệu Tu Diên sao?! Tương lai còn cần cưới một người có thể giúp ích cho sự nghiệp của anh?”

Thẩm Thu: “Môn đăng hộ đối, không có gì sai.”

“Môn đăng hộ đối chết tiệt.” Triệu Cảnh Hàng tức giận đến đau đầu, “Anh cần người khác giúp ích cho anh? Thứ anh muốn anh sẽ tự mình lấy, không cần bất cứ người nào giúp. Thẩm Thu, anh cần em, cũng sẽ không quan tâm em là ai.”

Dù đã bị lệch đi, mưa lất phất trên mặt anh, làm ướt hàng mi, có chút gì đó giống như nước mắt.

Thẩm Thu bị những lời nói quá khích của anh làm cho phân tâm, tim đập loạn xạ, những kìm nén hơn một tháng qua dường như sụp đổ đến nơi.

Anh đang kéo cô vào thế giới của anh, nhưng cô không dám.

“Tình yêu của anh sẽ kéo dài bao lâu?”

Trong lòng hoảng sợ, cô hỏi một câu như vậy. Sau khi hỏi xong, Thẩm Thu ngây ngẩn cả người, cảm thấy vừa trẻ con, vừa xấu hổ.

Triệu Cảnh Hàng bỗng yên lặng, anh rũ mắt nhìn cô, nói: “Anh nói anh sẽ luôn như vậy, em tin không.”

“…… Tôi không biết.”

Triệu Cảnh Hàng trái tim co quắp, trước đây anh phóng đãng ngỗ ngược, coi tình yêu chẳng là gì, cũng cảm thấy tình yêu là thứ rất nực cười.

Thế rồi bỗng một ngày, anh lại vì một người phụ nữ không tin rằng mình sẽ thích cô, mà cảm thấy hoảng loạn, cảm thấy khổ sở.

“Anh chưa từng đối xử với bất kỳ ai như em cả, anh……”

“Nhưng anh có rất nhiều người.” Thẩm Thu rút tay về, lùi lại một bước, “Ai cũng đều ham muốn Triệu Cảnh Hàng anh, anh ngoắc ngoắc tay thì có rồi.”

Thẩm Thu cảm thấy giờ phút này đầu cô không thể suy nghĩ rõ ràng, bởi vì cô nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, hoảng loạn mà ném một câu: “Hơn nữa, anh, anh tức giận thì có thể dẫn phụ nữ đi khách sạn, dường như anh rất quen với điều đó. Tôi không thích.”

Triệu Cảnh Hàng dừng một chút, sắc mặt tái xanh.

Kinh ngạc, đột nhiên anh nhận ra rằng anh đã quên giải thích những gì anh đã làm để chọc tức cô.

“Thẩm Thu, không phải, anh với mấy người đó không phải ——”

Thẩm Thu từ miệng Lily biết rằng, khi đưa mấy người đó về khách sạn, anh thực sự không làm gì. Nhưng bây giờ, cô vẫn lấy chuyện này ra để ngăn cản anh.

Dù sao đi nữa…… anh thực sự không làm gì, nhưng xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, có rất nhiều lựa chọn, đó lại là sự thật.

Cuối cùng, cô không muốn đợi anh giải thích gì nữa, cô xoay người mở cửa, bước vào trong.

Tiếng quẹt thẻ, cánh cửa tự động khóa lại.

Thẩm Thu thắt chặt trái tim, ấn nút thang máy.

Nhưng vẫn may, từ lúc vào thang máy cho đến khi về đến nhà, Triệu Cảnh Hàng đều không đuổi theo.

Mưa vẫn không ngớt, sau khi trở về phòng, Thẩm Thu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Cô bước đến cửa sổ, nhìn xuống dưới xem.

Từ góc độ này, cô không thể nhìn thấy cảnh tượng ở dưới lầu…… Nhưng cô ngẩn ngơ, lại cảm thấy mình đã nhìn thấy bóng dáng của anh.

Sẽ luôn.

Vậy mà anh nói, anh sẽ vẫn luôn thích cô.

——

Dường như cả đêm không ngủ.

Nhưng ngày hôm sau, Thẩm Thu vẫn đến võ quán từ sáng sớm để sửa sang lại.

Hơn 7 giờ tối, công nhân đã hoàn thành công việc trong ngày và trở về.



Thẩm Thu không về, cô gọi đồ ăn ngoài, ở lại trong quán rất lâu. Đợi đến lúc cô tắt hết tất cả đèn cũng đã 10 giờ, cô đóng cửa lại rồi xuống lầu.

Cô vừa đi, vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Phương Tiêu Tiêu, nói cho cô ấy biết rằng cô sẽ về nhà bây giờ.

Nhưng còn chưa kịp gọi điện, đã thấy một bóng người đứng phía dưới cầu thang.

Hơn 10 giờ rồi rất nhiều cửa hàng trong khu này đều đã đóng cửa, cho nên có rất ít người đi lại, anh đứng ở nơi đó, càng thêm dễ thấy.

Thẩm Thu siết chặt điện thoại, không gọi thêm một cuộc nào nữa.

“Đi theo anh một chuyến.” Vừa đến gần, cô đã nghe thấy Triệu Cảnh Hàng nói.

Thẩm Thu: “…… Làm sao anh biết tôi ở đây.”

Triệu Cảnh Hàng nói: “Anh đi tra.”

Cũng phải.

Anh có cái gì mà không tra ra.

Thẩm Thu nói: “Tôi về nhà.”

“Em đi với anh đến một nơi trước.”

Thẩm Thu: “Không.”

Triệu Cảnh Hàng nắm lấy cổ tay cô: “Cho anh nửa tiếng thôi.”

……

Chú Dương đã sớm đậu xe bên đường, nhưng đợi gần một tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy Triệu Cảnh Hàng quay lại.

Vừa định gọi điện thoại hỏi một chút, đột nhiên thấy cách đó không xa, Triệu Cảnh Hàng đang lôi kéo một người phụ nữ.

Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Thẩm Thu.

Chú Dương đột nhiên tỉnh táo, mở khóa cửa sau, chờ hai người lên xe.

Thẩm Thu bị Triệu Cảnh Hàng kéo đi một mạch, cô hiểu rõ tính khí của anh, đến khi đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc, vì vậy sau khi đấu tranh ban đầu vô ích, cô sẽ không phản kháng vô nghĩa với anh.

Sau khi lên xe, cô chào hỏi chú Dương trước, sau đó lại hỏi: “Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu.”

Triệu Cảnh Hàng sắc mặt lãnh đạm: “Chú Dương, đi tới Tinh Huy.”

Thẩm Thu: “?”

“Vâng thiếu gia.”

Xe chạy nhanh như bay, hơn nửa tiếng đồng hồ, đã đi tới Tinh Huy.

Đã lâu rồi chưa đến đây, Thẩm Thu nhìn ngoài cửa sổ, thế mà lại có cảm giác như đang trở về một nơi quen thuộc.

“Triệu Cảnh Hàng, ngày hôm đó chắc tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh còn dẫn tôi đến đây làm gì.”

Triệu Cảnh Hàng giữ chặt cổ tay cô không buông, giống như sợ cô bỏ chạy: “Chẳng phải em nói xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ sao, anh dễ dàng đưa những người phụ nữ đó vào khách sạn sao, anh sẽ giải thích.”

“…… Anh giải thích cái gì?”

Triệu Cảnh Hàng: “Đi theo anh.”

Thẩm Thu cũng không biết Triệu Cảnh Hàng muốn làm gì, bị anh ép ngồi vào ghế , thấy anh lấy điện thoại ra gọi điện.

“Bảo người qua đây.”

Thẩm Thu ngẩn người ra, chỉ một lúc sau, hết người này đến người khác từ bên ngoài đi vào.

Một người hai người ba người…… Toàn là con gái, tất cả trong số họ đều quen thuộc với cô.

Thẩm Thu lập tức đứng lên: “Triệu Cảnh Hàng, anh làm cái gì vậy?”

“Anh không tùy tiện lên giường với người khác, mấy lần trước anh vào khách sạn chỉ để chọc giận em mà thôi, anh chưa từng động đến họ.”

Thẩm Thu có chút bế tắc, cô thế nào cũng chẳng thể ngờ, sau khi cô nói mấy câu đó xong, Triệu Cảnh Hàng lại đặc biệt gọi nhiều người đến như vậy.

Cô ấp úng, nói: “Anh, anh nói không có thì không có à.”

Lông mày Triệu Cảnh Hàng giật giật, hiển nhiên là vì sợ cô nói ra lời này, “Anh thật sự không có, anh thề. Thẩm Thu, em có thể hỏi.”

Nhanh như chớp mấy cô gái đứng thành một hàng, tuy rằng mấy tiếng trước đã được Triệu Cảnh Hàng nói cho biết tối nay sẽ làm gì, nhưng thật sự khi nhìn thấy vị đại thiếu gia đang dỗ một cô gái như thế này, đều có chút sửng sốt.

Bọn họ biết Triệu Cảnh Hàng không phải ngày một ngày hai, hiếm khi nào thấy được cảnh tượng này.

Mà lúc này, ở phía bên kia, ở phòng bao cách vách.

——

“Này, Nhan đâu?” Một người đàn ông đang uống rượu hỏi.

“Đi ra ngoài, nói Triệu Cảnh Hàng tìm.”



“Triệu Cảnh Hàng? Tìm cô làm cái gì?”

“Không biết ……”

“Chết tiệt!” Đột nhiên, có người kêu lên, “Mấy người xem trong nhóm đi! Hôm nay Triệu Cảnh Hàng tới, có người nói hắn gọi rất nhiều người đến phòng riêng của hắn, hơn nữa toàn bộ phòng chỉ có hắn là đàn ông!”

“Có thật không vậy? Triệu Cảnh Hàng muốn làm gì, chơi lớn như vậy?”

“Hôm nay Nhan không đi cùng chúng ta sao, hắn gọi cô ấy liền đi rồi?”

“Tính cái gì, lúc tôi vừa mới vào phòng 403 vừa lúc gặp Tiền tổng, hắn nói hôm nay một tiểu minh tinh đã cùng hắn uống say một nửa, nhưng vẫn cố đứng lên, nói Triệu Cảnh Hàng tìm.”

Có người lập tức bất mãn nói: “Chết tiết, Triệu Cảnh Hàng này có ý gì vậy, hắn câu người của chúng ta? Không coi trọng chúng ta đúng không?”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi. Rượu có thể uống bừa lời nói thì không thể nói bừa được, Triệu Cảnh Hàng mà cậu cũng dàm nói.”

“Mẹ nó, nhưng hắn……”

“Bỏ đi, bỏ đi. Đừng so đo.” Người đó cười quái dị, nói: “Phỏng chừng đại thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, muốn chơi một ván lớn.”

“Mẹ…… phòng nào.”

“Nói là 902.”

Doãn Hưng Trình hôm nay mới từ hội nghị về, đã bị bạn bè kéo qua đây, sau khi uống được một ít, đã không động đậy được, nên muốn rời đi.

Nhưng mới vừa đứng dậy, liền nghe thấy tiếng người nói từ ngoài phòng riêng vào: “Hưng Trình, anh có biết hôm nay Triệu Cảnh Hàng ở Tinh Huy không.”

Doãn Hưng Trình: “Cậu ta không ở đây mà.”

“Anh ta ở đây. Tôi mới vừa nghe người ta nói, đêm nay một mình anh ta, gọi một đám người đẹp đến phòng riêng.”

Doãn Hưng Trình sửng sốt: “Thật sao?”

“Thật đó! Có chuyện gì với tên này vậy…… Này, mấy người đi xem xem?”

Doãn Hưng Trình hơi nhướng mày: “Phòng nào.”

“902, tôi mới từ nhà vệ sinh qua đây, còn thấy được một người đẹp đi vào.”

Doãn Hưng Trình lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức đứng lên: “Đi, đi xem!”

Doãn Hưng Trình chưa từng thấy Triệu Cảnh Hàng như thế này bao giờ, ngay cả trước kia, những người phụ nữ đó đều là anh ta mang đến, anh ta chưa từng thấy anh “Hoang 『 dâm 』 vô độ” như thế.

Anh ta thích thú bước đến phòng 902, từ xa, thấy được mấy người đang nhìn ra cửa.

“Làm cái gì thế.”

“Ôi, Hưng Trình, anh đã đến rồi à.”

Doãn Hưng Trình nói: “Cậu làm cái quái gì ở cửa thế.”

“Anh nói xem.” Người kia cười một cái, “Tôi muốn xem xem Triệu đại thiếu gia chơi cái gì, đem người của tôi đi hết như vậy.”

Doãn Hưng Trình liếc mắt nhìn về phía cửa, qua lớp cửa kính trong suốt nhìn vào, thật đúng là một dãy các cô gái đang đứng bên trong.

Anh và Triệu Cảnh Hàng có quan hệ tốt, cho nên không chút sợ hãi, lập tức đẩy cửa đi vào.

Trong phòng yên lặng, không một chút âm thanh phát ra.

Vì vậy ngay lúc đẩy cửa đi vào, Doãn Hưng Trình và một nhóm người phía sau anh đều nghe rất rõ lời giải thích với một chút lo lắng của Triệu Cảnh Hàng: “Anh chắc chắn anh chưa từng động đến một ai…… Tất cả họ có thể làm chứng cho anh.”

“Đúng vậy cô Thẩm.” Người phụ nữ tên Nhan trong hàng người đẹp nói, “Đêm hôm đó sau khi chúng tôi đến khách sạn, Triệu tổng vào phòng ngủ, còn tôi ngủ ở phòng khách. Bởi vì ở phòng khách ngủ không ngon, nên cả đêm đó tôi không ngủ…… Sau đó chắc cô cũng nhớ, hơn 6 giờ gọi cô qua, là cô đưa tôi về nhà.”

“Tôi tôi tôi, tôi cũng vậy! Tôi cũng ở phòng khách! Thậm chí tôi còn chưa qua đêm nữa…… Ở được một nửa là rời đi rồi.”

“Cô Thẩm, trước kia tôi từng nói với công chúng rằng tôi có quan hệ với Triệu tổng. Là tôi giả vờ đó…… Thật sự không có, thật đó.”

……

Một loạt người thay phiên nói, cảnh tượng đó, vừa buồn cười vừa quái đản.

Doãn Hưng Trình vô cùng sửng sốt, đi vào bên trong một chút, lần này, cuối cùng cũng nhìn thấy nhân vật chính đêm nay.

Lúc này Thẩm Thu đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt bối rối. Còn Triệu Cảnh Hàng đứng sang một bên, có lẽ là sợ Thẩm Thu không tin, sắc mặt anh có chút tái nhợt.

Cả trái tim anh đều ở trên người Thẩm Thu, hoàn toàn không chú ý đến nhóm người họ bước vào.

Sau đó, Thẩm Thu vẫn là người đầu tiên nhìn thấy họ.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, cô đứng lên, “Nói xong chưa, nói xong rồi thì tôi đi đây……”

“Thẩm Thu!” Triệu Cảnh Hàng giữ cô lại, “Anh rất nghiêm túc đó.”

Thẩm Thu có chút ngượng ngùng: “Đừng nói nữa, nhiều người như vậy……”

Triệu Cảnh Hàng lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, một đám người khi nhìn thấy ánh mắt của anh, họ vô thức lùi lại một bước.

“Nhiều người thì càng tốt, vậy càng có nhiều người làm chứng.” Triệu Cảnh Hàng vậy mà không tức giận.

Anh nhìn Thẩm Thu một lần nữa, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói, “Anh sẽ luôn thích em, anh chắc chắn.”