Vệ Sĩ Của Anh

Chương 51: Hối hận



Bữa tiệc sinh nhật của Triệu Thanh Mộng càng về sau càng cuồng nhiệt, đến tăng hai, trong phòng càng sôi nổi hơn.

Ánh đèn đủ màu nhấp nháy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ban đầu là “sòng bạc” nhưng hiện tại nó đã trở thành “quán bar”.

Triệu Tu Diên rời đi trước khi náo loạn, lúc đi ra cửa, thì bị Tống Đình gọi lại.

Hôm nay Tống Đình cũng được mời, lúc đến là tự lái xe, nhưng vừa rồi uống chút rượu nên không thể lái được nữa.

“Anh có thể đưa em về nhà không?” Tống Đình hỏi.

Triệu Tu Diên cười nhạt, khách khí nói: “Tống tiểu thư, lên xe đi.”

“Cảm ơn.”

Xe đi qua đại lộ khu biệt thự, sau khi ra ngoài, lái xe vào thành phố.

Ở ghế sau, hai người im lặng không ai nói chuyện.

Mãi cho đến khi chú Lý dừng xe vì đèn đỏ, Tống Đình mới quay đầu nhìn anh ta: “Cô gái bên cạnh Triệu Cảnh Hàng chính là người phụ nữ mà anh phái tới?”

Ở một khía cạnh nào đó, anh ta và Tống Đình là đối tác của nhau, vì vậy chuyện này cô ấy rất rõ ràng về vấn đề này.

Triệu Tu Diên ừ một tiếng.

“Anh thích cô ấy à?” Tống Đình không quan tâm, chỉ có chút tò mò hỏi.

Dù gì cô cũng đã quen biết Triệu Tu Diên được một thời gian, cô cũng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào bên cạnh anh ta, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh ta có thay đổi gì, anh ta giống như là đang đeo mặt nạ.

Cô ấy hơi ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra tối nay.

Triệu Tu Diên khẽ cau mày liếc cô ấy một cái.

Tống Đình cười: “Tôi không có ý hỏi thăm chuyện riêng tư của anh, tôi không quan tâm anh thích ai. Ý tôi chỉ là chuyện này không thể đưa ra ánh sáng, nếu không, nhà của tôi cũng không dễ gì.”

Hai nhà đã có ý tứ thông gia, Triệu Tu Diên vẫn luôn biết.

Chỉ là có điều gì đó không ổn.

Triệu Tu Diên: “Tống tiểu thư, chúng ta chấm dứt đi.”

“Hả?” Tống Đình nhất thời không hiểu anh ta đang nói gì.

Triệu Tu Diên nói tiếp: “Chuyện của hai chúng ta chấm dứt đi. Sau khi về, mỗi người chúng ta nói với người nhà một tiếng.”

Tống Đình hơi trợn mắt, kinh ngạc.

Chú Lý ở phía trước cũng sửng sốt, không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu.

“Vì cô gái vừa rồi sao?” Tống Đình hỏi.

Triệu Tu Diên không trả lời: “Nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi vẫn sẽ giúp. Tôi rất vui khi được hợp tác với cô trong dự án.”

Tống Đình im lặng một lúc, và nói, “Triệu Tu Diên, anh cũng biết ông nội của anh rõ ràng là thích Triệu Cảnh Hàng, anh chắc chắn là anh muốn làm như thế? Anh không giống với Triệu Tu Diên mà tôi biết’’.

“Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi biết mình đang làm gì.”

Tống Đình há miệng, không biết phải tiếp tục như thế nào.

Thực ra ban đầu cô ấy cũng có chút hứng thú với Triệu Tu Diên, bởi vì bất kể ngoại hình hay xuất thân, anh ta đều rất nổi bật.

Nhưng sau khi ở chung được một thời gian thì cô ấy từ bỏ ý định này, bởi vì anh ta là người giấu quá sâu và đặt lợi ích lên hàng đầu, đã là bạn đời, là vợ chồng… Đó là tự tìm chịu khổ.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới, anh ta sẽ vì tình cảm mà vứt bỏ lợi ích.

Sau khi đưa Tống Đình về nhà, Triệu Tu Diên bảo chú Lý trực tiếp lái xe đi về nhà.

Sau khi chú Lý lái xe rời khỏi nhà Tống Đình thì dừng lại ở ven đường, chú Lý không kìm lòng được nữa quay đầu lại.

“Thiếu gia, vừa rồi cậu đã nói cái gì? Sao đột nhiên quyết định cởi trói cho nhà họ Tống?!”

Sau khi nói xong thì phát hiện Triệu Tu Diên đang yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến những người khác.

Chú Lý có chút nôn nóng: “Cậu có biết chuyện này có ý nghĩa gì không, chúng ta sẽ mất đi một người trợ giúp đắc lực, ba cậu mà phát hiện thì sẽ rất tức giận!”

“Cô ấy nói, cô không muốn quay trở lại như trước đây.” Triệu Tu Diên đột ngột lên tiếng.

Chú Lý giật mình: “Cái gì?”

Triệu Tu Diên: “Chú Lý, không phải tôi rất quan tâm đến cô ấy sao? Là do tôi quá lo lắng, quá nghiêm khắc với cô ấy nên tôi quên mất rằng thật ra cô ấy vẫn còn nhỏ.”



Chú Lý im lặng, biết anh ta đang nói gì.

“Nhưng làm sao cô ấy có thể nói rằng cô ấy đối với tôi không quan trọng chứ, chú Lý, chú biết không, cô ấy là người quan trọng nhất đối với tôi.”

Chú Lý: “Thiếu gia…”

“Tôi hối hận rồi.” Triệu Tu Diên khẽ hít sâu một hơi, nhưng cũng không giảm được đau như kim châm trong lòng, anh ta nhìn chú Lý, chậm rãi nói: “Tôi không nên để cô ấy làm nhiệm vụ của Triệu Cảnh Hàng, đáng lẽ tôi nên để cô ấy ở lại bên cạnh tôi.”

Chú Lý lộ vẻ khó xử, chú rất muốn nói, mặc dù lúc trước không nên để Thẩm Thu đi làm chuyện này, giữa bọn họ đã không thể ở bên nhau mãi mãi. Chú còn muốn thuyết phục anh ta lần nữa, hiện tại địa vị của anh ta đang lung lay sắp đổ, nửa kia phải là người có thể chống đỡ sự nghiệp của anh ta …

Nhưng tất cả những điều này đều bị nuốt trở lại khi chú nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của Triệu Tu Diên.

Chú nhìn Triệu Tu Diên trưởng thành cả một chặng đường, dù có khó khăn hay sai lầm như thế nào, chú cũng chưa từng thấy trong anh ta có một chút cảm xúc nào.

Chú luôn cảm thấy rằng trái tim của đứa trẻ này được làm bằng thép.

Đây lần đầu tiên, chú nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh ta.

——

Ở phía bên kia, có một bữa tiệc ồn ào náo nhiệt vẫn đang diễn ra trong biệt thự.

Thẩm Thu ở trong phòng đợi rất lâu vẫn không có người đưa quần áo thích hợp đến, rốt cuộc cô cũng không đợi được nữa, đứng dậy đi tới phía sau cửa, vừa định mở thì cửa đột nhiên bị người khác đẩy vào.

Cô lùi lại một bước, có chút cảnh giác nhìn Triệu Cảnh Hàng vừa bước vào.

“Điện thoại của tôi đâu?” Cô hỏi.

Triệu Cảnh Hàng đặt giày trước mặt cô, đứng dậy liếc nhìn chân cô, trong mắt có chút bối rối.

“Trên người tôi, đi thôi.”

Thẩm Thu: “…Không phải anh nói tìm quần cho tôi sao?.”

Triệu Cảnh Hàng: “Cô mặc cái này cũng không có gì xấu hổ.”

Thẩm Thu cau mày, không nói lời nào.

Triệu Cảnh Hàng mỉm cười, đột nhiên cởi áo khoác của anh ra, khoác lên người cô, sau đó cúi người xuống cài hết cúc áo cho cô.

Thẩm Thu: “…”

Áo khoác của Triệu Cảnh Hàng rất dài, phủ lên bắp chân của cô.

“Được rồi, không mặc cho người khác nhìn là được.” Triệu Cảnh Hàng vòng tay cô qua ôm eo mình, trầm mặc nhìn cô, “Tôi nhìn là được.”

Thẩm Thu giơ tay muốn đẩy anh ra, Triệu Cảnh Hàng nói: “Cô động một chút, thì bây giờ tôi sẽ lột hết quần áo của cô.”

Thẩm Thu ngẩn người một lúc, lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta đi được không?”

Triệu Cảnh Hàng: “Được.”

“Vậy anh buông tôi ra.”

Triệu Cảnh Hàng khẽ quay đầu lại nhìn cô: “Nói dễ nghe một chút, thì tôi sẽ thả cô ra.”

Thẩm Thu sững sờ một lúc, trong lúc nhất thời, cô giống như bị kéo về nhiều năm trước.

Lúc đó cô về nhà ăn Tết, vừa về chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của anh, ở trong điện thoại anh giày vò cô, muốn cô nói những lời dễ nghe, nếu không thì sẽ không cúp máy.

Lúc đó, cô nghĩ anh thật phiền phức, nhưng đồng thời, cô có một niềm vui nho nhỏ mà cô phải thừa nhận.

Triệu Cảnh Hàng nói ra dường như cũng nhớ tới lúc đó, nụ cười trên mặt dừng lại rồi lập tức biến mất.

Anh híp mắt, tay chạm vào mặt cô rồi luồn tay vào tóc cô, kéo xuống, buộc cô phải ngẩng mặt lên, lẩm bẩm nói: “Tôi có nên để em chết vào ngày tai nạn xe cộ đó hay không?”

Thẩm Thu nhìn anh: “Là tôi nên để anh chết mới đúng.”

Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày: “Vậy thì tại sao cô lại không để cho tôi chết.”

Câu trả lời lúc đó quá rõ ràng.

Cô không muốn.

Cô nhớ rõ vào ngày Triệu Tu Viễn nhận ra cô, cô đã rất hoảng loạn, cô vội vàng muốn đi giải thích.

Lúc đó cô không nghĩ gì cả, thiếu chút nữa muốn ra ngoài, cô không bao giờ giả vờ, tất cả tình cảm của cô dành cho anh đều là thật.



Nhưng bây giờ, cô không muốn nói điều đó nữa.

Cô đối với tình cảm thật sự quá mờ mịt quá mức cẩn thận, anh một câu “Cũng chỉ là một trò tiêu khiển nhàm chán’’ là hoàn toàn có thể đem cô đánh đuổi trở về.

Chưa kể, bên cạnh anh xuất hiện rất nhiều oanh oanh yến yến.

Cô biết anh làm vậy là cố ý, nhưng cô cũng biết anh có vốn liếng, chỉ cần anh động một ngón tay thì có không ít người nhào đến.

Cô đã cảm thấy những chuyện trước đây tất cả đều là trò đùa, vậy vì cái gì cô lại nói rằng cô đã từng động tâm với anh, vì vậy cô không muốn làm tổn thương anh …

Tại sao lại để anh chế nhạo và chà đạp.

“Tôi chỉ là không muốn nợ anh. Anh đã cho tôi quần áo, tôi cũng có thể trả lại cho anh.”

Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng có chút sắc bén: “Sau đó thì sao, Thẩm Thu, tối hôm đó cô nói nhiều như vậy, đều là nói dối sao.’’

Thẩm Thu: “Thật hay giả có quan trọng không?”

Triệu Cảnh Hàng siết chặt tay, giống như chỉ muốn bóp chết cô vậy, để cho cô bớt khó chịu với anh.

Thẩm Thu nhíu mày, vươn tay muốn đẩy anh ra.

Khi cô chuẩn bị duỗi tay thì Triệu Cảnh Hàng đẩy cô ra, xoay người bước ra khỏi phòng.

Dưới lầu như là đang phát điên.

Thẩm Thu khoác áo khoác của Triệu Cảnh Hàng, sau khi xuống lầu, từ trong đám người chen chúc đi ra khỏi biệt thự.

Chú Dương đã đợi sẵn ở bên ngoài, sau khi Triệu Cảnh Hàng ngồi vào, Thẩm Thu mở cửa ghế phụ, không chọn ngồi ở phía sau.

Triệu Cảnh Hàng nhìn cô một cái, cười lạnh một tiếng.

Thẩm Thu coi như không nghe thấy.

Sau khi về nhà, dì Lương nhìn thấy Thẩm Thu, trên mặt không giấu được vui vẻ.

“Thiếu gia, có cần chuẩn bị chút đồ ăn gì không?”

Triệu Cảnh Hàng nói một câu không cần, rồi đi lên lầu.

Thấy sắc mặt của anh hai ngày nay vẫn tệ như cũ, dì Lương kéo Thẩm Thu: “Hai người vẫn chưa ở bên nhau sao?”

Thẩm Thu sửng sốt một chút nói: “Dì Lương, từ này dùng ở chỗ cháu và anh ấy không thích hợp. ”

Giọng điệu của cô rất cứng nhắc.

Dì Lương dừng một chút, nghĩ rằng vấn đề giữa hai người có hơi lớn, bà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia tính tình không tốt. Nhưng thực ra, cậu ấy rất quan tâm đến cô.”

Thẩm Thu: “…”

“Thật đấy! Mấy ngày nay đều ăn không ngon. Hai ngày trước không phải tôi gọi điện thoại cho cô sao, tôi nói cô ở nhà, cậu ấy không ăn cơm đã chạy đi ra ngoài tìm cô đấy”

Thẩm Thu dừng lại: “Cháu đi lên lầu trước.”

“Thẩm Thu à, sẽ có những lúc cãi nhau, hai người cũng đừng quá bận tâm, chuyện tình cảm ấy à….’’

“Dì nghĩ cháu với anh ấy là một cặp sao?” Thẩm Thu đột nhiên nói.

Dì Lương khịt mũi, nhất thời không tiếp lời..

Thẩm Thu nói: “Chúng cháu không phải. Dì Lương, dì cho rằng chúng cháu có thích hợp không, ở các phương diện.”

Thẩm Thu đột nhiên hỏi một câu nghiêm túc như vậy, dì Lương có phần phản ứng hơi chậm.

Sau khi phản ứng lại, trên mặt lộ ra một chút do dự.

Bà cho rằng Thẩm Thu với Triệu Cảnh Hàng là hai người có cái gì, chính là căn cứ vào, bạn tình*, đúng, chỉ là bạn tình.

(*Ở trong cv để là tình lữ, và từ raw (情侣) này mình tra ra có nghĩa là bạn tình)

Mà Thẩm Thu nói, thích hợp cái gì đó … Bà chưa bao giờ nghĩ đến mức độ này.

Thích hợp về mọi mặt … Cái này nên dùng cho đối tượng kết hôn. Nếu nói ở mức độ này thì tất nhiên là… không phù hợp.

Thẩm Thu nhìn thấy biểu hiện của dì Lương và biết rằng bà đã hiểu ý của mình.

“Dì Lương, cảm ơn.”

Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.