Về Chung Nhà Với Chú

Chương 34: Có thể làm t* nhưng chú nói dừng mới được dừng (hơi H)



Editor: An Devy


Bàn tay to của anh nắm lấy cổ tay cô, cánh tay còn lại nắm lấy chiếc khăn tắm. Sau đó buộc chặt hai cổ tay cô lại, Nguyễn Nhuyễn đan hai tay vào nhau, mở to mắt nhìn Phó Thanh Hành.


Anh ôm cô đi về phía giường, đặt mạnh cô lên, cơ thể cô tiếp xúc với ga giường mềm mại nảy nhẹ lên.


“Chú, anh định làm gì?” Cô gái nhỏ nhìn về phía người đàn ông đứng ở mép giường.


“Không muốn chú ‘tâm sự’ cùng em sao? Thời gian từ chiều đến tận tối thoải mái để ‘chơi’ cùng em…”


Phó Thanh Hành mở rộng đôi chân trắng nõn. Hiện trong mắt anh là hình ảnh môi âm hộ khép kín, nhưng mà nếu để ý kĩ có thể thấy ít chất lỏng đang rỉ ra từ khe hở nho nhỏ. Anh dùng ngón tay tách cửa miệng ra, viền môi hồng nhạt lộ ra ngoài, hai vách thịt không ngừng co bóp.


“Chú…” Người con gái đỏ mặt, huyệt nhỏ thêm kích thích càng chảy ra dâm thủy.


Người đàn ông đưa một ngón tay vào, lập tức bị sự mềm mại bốn phía bủa vây giữ chặt.


“Chú…. anh chờ một chút…”


Phó Thanh Hành cúi đầu bao phủ miệng nhỏ phía dưới, ngón tay vất vả chen vào sâu trong, đổi lại là tiếng rên rỉ của người con gái, “Chú… chờ một chút…A…”


Đầu lưỡi anh như con rắn linh hoạt đảo quanh hai bức vách, ngón tay cào cào bên trong huyệt nhỏ ấm áp, chất lỏng trắng đục chảy ra được anh hút vào miệng toàn bộ.


“Chú… A…” Bụng nhỏ của cô phập phồng lên xuống, theo động tác của anh, toàn bộ tinh túy đều được anh hút trọn.


Bạc môi mỏng cong lên, “Tiểu huyệt sao lại ngọt ngào như vậy chứ? Hửm?”


Nụ hôn của anh từ môi âm đạo di chuyển lên bụng nhỏ, rồi dừng lại ở trước ngực, bàn tay to nắn bóp nhũ thịt, đầu lưỡi ẩm ướt ngậm chặt đỉnh nhũ trêu đùa.


“Chú… Thỏa mãn em đi… Đến lấp đầy em đi…” Cô hừ nhẹ, cả người run lên không ngừng, vội vàng dùng tiểu huyệt ma sát cơ bụng của người đối diện.


Phó Thanh Hành cũng không vội, bàn tay nóng rẫy vuốt ve nhũ hoa, thỉnh thoảng nghịch ngợm véo đầu vú, đỉnh vú hồng nhạt được phủ lớp nước bọt sáng lấp lánh.


Anh nằm đè lên người cô, cánh tay chống bên cạnh, cô gái dưới thân thở phì phò, ánh mắt long lanh nhìn anh, há miệng vươn lưỡi muốn hôn anh.


Người phía trên đáp ứng cô, hai hình ảnh dán sát vào nhau, anh vươn một tay vén mái tóc của cô ra sau tai, sau đó mơn trớn cần cổ trắng nõn, mút lưỡi cô thật mạnh.


Cả người Nguyễn Nhuyễn run rẩy, “Chú… anh…” thật muốn vật đàn ông dũng mãnh của anh dung nhập vào miệng nhỏ mềm mại của cô.


“Hửm?” Phó Thanh Hành liếm môi cô.


“Chú… cho em… em muốn ăn…” Nguyễn Nhuyễn rên rỉ.


“Bảo bối nhỏ, sẽ cho em ăn… Phải ăn đến khi chú nói dừng mới được…” Anh mê luyến hôn lên từng tấc da thịt cô, mỗi nơi lướt qua đều để lại những dấu hôn vô cùng nồng nhiệt.


“Ư… ư… chú… cho em đi… thèm lắm rồi…”


Phó Thanh Hành đứng thẳng dậy, nắm lấy bắp chân trắng mềm của cô đặt lên vai anh, quy đầu phun ra từng đợt chất lỏng rót vào miền đất nhỏ.


“Tiểu cô nương… hiểu lời chú nói không…” Quy đầu cọ cọ vào vách thịt, cảm giác sung sướng khiến cô run run.


“Ưm… em hiểu… Anh nhanh… nhanh tiến vào đi… Tiến vào… ư…. a…”


“Nhớ khi nào dừng chưa…Hử?” Quy đầu áp sát vào huyệt nhỏ, hai vách thịt mềm co bóp liên tục mút lấy quy đầu.


Yết hầu người đàn ông lên xuống liên tục, con mẹ nó sao lại chặt như vậy…


Nguyễn Nhuyễn muốn đến sắp điên rồi, cả người ngứa râm ran như có kiến bò, từ bàn chân lan khắp cơ thể cô.


“Ô… ô… chú nói dừng… mới dừng…. A… a!!!”