Về Chung Nhà Với Chú

Chương 21: Em muốn tôi vờn chết em sao? (hơi H)



Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

"Chú... chú..." Nguyễn Nhuyễn vươn tay muốn cho anh ôm, Phó Thanh Hành cầm giày của cô đi tới cửa, cởi bỏ áo sơ mi trên người, cơ bắp cường tráng cứ thế hiện ra.

"Ô...ô...chú..." Cô gái nhỏ cả người nóng lên, nhịn không được càng uốn éo làm nũng, muốn cho anh ôm cô.

Đúng lúc chuông điện thoại của người đàn ông vang lên, cầm di động lên nhìn thoáng qua.

"Chuyện gì?" Điện thoại được kết nối, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô.

Nguyễn Nhuyễn cắn môi, cọ xát vài cái, đứng dậy cởi bỏ quần của anh, kéo xuống qυầи ɭóŧ bó sát màu đen, côn ŧɦịŧ bật ra ngoài bắn vào mặt cô.

"Ưʍ..." Cô lui ra sau một chút, ngẩn người ngắm côn ŧɦịŧ dữ tợn màu đỏ tím, cổ họng trượt lên xuống không ngừng.
"Tôi không có thời gian tiếp điện thoại kẻ lắm chuyện như..." Phó Thanh Hành đang nói bỗng dưng dừng lại, phía dưới tiểu cô nương ngồi quỳ trên sofa, cầm cây gậy liếm đến vui vẻ chọc người đàn ông rên khẽ một tiếng.

"Mẹ kiếp! Khanh khanh! Có phải cậu đang ở..." Âm giọng ở bên kia cao vút.

"Tóm lại tôi không có thời gian, đi kiếm người khác đi." Anh thấp giọng đánh gãy lời nói của đối phương, một bàn tay ấn sâu đầu của người con gái vào trong.

Qυყ đầυ cực đại đã lấp kín khoang miệng của Nguyễn Nhuyễn, bởi vì bị anh ấn một cái, quu đầu vọt tới cuống họng, bị thít chặt khiến cô gái hoảng sợ, vội vã nuốt xuống một ngụm nước bọt không cẩn thận liền khởi động phải mã mắt, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun trào trong miệng cô.

"Khụ...khụ..." Nguyễn Nhuyễn đẩy bụng của anh ra, dựa vào sofa ho khan.
"Sở Mộ, cúp đây." Phó Thanh Hành đem điện thoại ném sang một bên, thuận tay đem cởi nốt chiếc quần dang dở.

"Chú... anh... khụ...khụ..." Cô gái vẫn ho liên tục, cố gắng nuốt xuống tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong khoang miệng bao trùm toàn hương vị tanh nồng.

Phó Thanh Hành bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hạ thân căng chặt, côn ŧɦịŧ không tự giác mà trướng lớn hơn.

"Cô bé, muốn? Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của chú ăn ngon sao?"

Người con gái đỏ mặt, không dám nhìn anh... Cô quả thật là dâʍ đãиɠ quá!

Anh cũng không đùa cô nữa, "Giúp tôi liếm tiếp nhé?"

"Không phải chú đã bắn..." Nguyễn Nhuyễn nhìn cự vật dưới thân anh, nuốt nuốt nước miếng, sau đó tay nhỏ không tự giác nắm thân gậy, mút vào như mút kẹo que, đầu lưỡi đảo quanh qυყ đầυ cùng các đường gân, ngoan ngoãn liếm vào.

"Tại sao lại nghe lời như thế cơ chứ, nghe lời mới là cô bé ngoan..."
"Có phải rất thích chú thọc em không... hửm?" Ngón tay anh véo đỉnh nụ hồng nhạt, không thể thỏa mãn liền mạnh bạo xoa nắn nó.

"Thích...thích chú chơi em." Nguyễn Nhuyễn mút tinh hoàn, đầu lưỡi liếm quanh phần gốc rễ của nó.

Cuống họng anh chuyển động không ngừng.

Đầu lưỡi phấn nộn của người con gái theo đường nhân ngư liếm đến cơ bụng của người đàn ông, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chú... anh bắn trong vài giây..."

Phó Thanh Hành cong môi cười nguy hiểm, "Tiểu tao hóa, em muốn tôi vờn chết em sao?"

Một giây trôi cũng không do dự, anh kéo tay cô, đem cô quay lưng về phía mình, hai tay Nguyễn Nhuyễn bám chặt vào tay vịn sofa, có chút ngây ngốc, còn chưa kịp tiêu hóa tình huống hiện tại, "Chú... Đau...a..."

☆☆☆☆☆