Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 100



Đứng ở trong toilettrường học, Hi Nguyên lột cổ áo T shirt thật cao kia xuống, lộ ra bêntrong là vết thương dán băng keo cá nhân, cẩn thận từng li từng tí kéonó xuống, sau đó từ trong ví tiền lấy ra một cái băng keo mới, lần nữadán lên.

Cái tên đàn ông Lăng Khắc Cốt độc ác đó, ngày hôm qualại ra sức tạo lên nhiều vết thương khác trên người của cô, hại cô phảibao bọc thân thể lại vô cùng chặt chẽ, không dám để cho người khác pháthiện bí mật của cô.

Hai ngày nay nhìn bộ dạng Doãn Nhạc và TrìnhHạo ngọt ngọt ngào ngào, cô vừa thấy hâm mộ lại cũng thấy ghen tị. DoãnNhạc mệnh thật tốt, có thể được một cực phẩm mỹ nam như Trình Hạo yêu.

Lúc nào thì, cô mới có thể có hạnh phúc giống như Doãn Nhạc?

Cô mím môi soi gương, đem son bóng màu hồng thoa một tầng thật dầy, chekín dấu răng phía trên kia. Đều đã mấy ngày, chỗ bị anh cắn còn chưakhỏi hẳn.

"Lăng Hi Nguyên, cậu ở đây làm cái gì vậy?" Doãn Nhạc đột nhiên nhảy ra, ôm lấy Hi Nguyên, ngây thơ đùa với cô.

"Bôi chút son nước." Hi Nguyên vội vàng kéo cao cổ áo T shirt mới vừa vénxuống lúc nãy, che kín vết thương và vết răng trên cổ. Nếu để cho DoãnNhạc thấy vết hôn trên cổ cô so với cậu ấy còn nhiều hơn, còn không bịcậu ấy cười nhạo chết sao. Mình hai ngày trước còn trêu chọc Nhạc Nhạc.

"Hi Nguyên, cậu có gì đó không đúng." Doãn Nhạc khom khom lưng, mặt tròn nhỏ nhắn nghiêm túc dò xét nghiên cứu Hi Nguyên.

Hi Nguyên khẽ ho một tiếng, che giấu nội tâm đang hốt hoảng. Cô nhéo mặttrái táo của Doãn Nhạc, cười đùa: "Doãn đại Trinh Thám của chúng ta nhìn ra cái gì chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhạc nhíu lại, ngây thơ nói: "Mình đi nghiên cứu lại Conan một chút, trở lại sẽ nói cho cậu biết."

"Cậuthật đúng là muốn làm thần thám sao?" Hi Nguyên nắm tay Doãn Nhạc, thúcgiục, "Đi nhanh đi, thầy giáo thể dục rất hung dữ nha, nếu là tới muộnsẽ phạt hai chúng ta chạy 20 vòng sân đó."

"A! Chuống vào giờ học rồi, sao cậu không nói sớm chút chứ!" Doãn Nhạc vừa nghe lời Hi Nguyênnói, lập tức mở ra cái chân nhỏ ngắn ngủn, chạy so với Hi Nguyên cònnhanh hơn.

Cô ấy sợ nhất thầy giáo thể dục, trừng phạt người tamột chút lưu tình cũng không có. Lần trước có hai bạn học nam tới muộn,bị thầy ấy phạt 200 cái hít đất, cuối cùng quá mệt hai người nằm trênmặt đất không lên nổi, phải để cho các bạn trong lớp khiêng về lớp học.

Hi Nguyên cười chạy đuổi theo.

. . . . . .

Thanh Long ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nghiền ngẫm nhìn Tần Hoàiđang đứng ở bên cạnh bàn. Ở trong ấn tượng của anh, phụ nữ đều là giốngnhau thích làm đẹp, ngày ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chỉ bởi vì hấp dẫn ánh mắt của người đàn ông. Nhưng cô thư ký này của anh, lại hoàntoàn khác những người kia, ngày ngày ăn mặc Lão Khí Hoành Thu (như bà cụ non). Nhất là cặp kính gọng đen kia gần như che đi cả nửa khuôn mặt của cô, xấu xí đến khiến người ta nhìn mà muốn ói.

"Long Tổng, ngàiba giờ chiều có một cuộc hẹn với giám đốc đài truyền hình TVD, buổi tối 6 hẹn với Chủ tịch Trần ở phòng 518 khách sạn Khải Duyệt. . . . . ." TầnHoài vô cùng chuyên nghiệp hướng về phía Thanh Long báo cáo lịch làmviệc, trên mặt lạnh lùng không chút biểu tình gì.

Thanh Long độtnhiên phát hiện da sau tai cô trắng hơn trên mặt, ấy là loại trắng mịntrong suốt, sáng long lanh giống như thủy tinh. Mà trên mặt cô lại đánhmột lớp phấn dày như vậy, hoàn thành không thấy màu sắc dưới lớp sonphấn kia.

Anh đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ khiến Tần Hoài phản ứng không kịp lấy xuống mắt kính dầy cộm nặng nề trên mặt cô.

"Anh làm gì đấy?" Tần Hoài mơ hồ nheo nheo đôi mắt, bất mãn gầm nhẹ, hoàntoàn mất đi tỉnh táo trước sau như một trong lúc làm việc.

ThanhLong nhìn bộ dạng cô nheo mắt lại, không tính là rất hài lòng, gương mặt tương đối bình thường, trên mặt là tàn nhang dù một lớp phấn thật dầycũng không che hết được, ánh mắt không thấy rõ, bởi vì cô vẫn híp mắtlại. Anh chỉ thấy hai cái khe hẹp. Duy nhất coi như xinh đẹp chính làcánh mũi của cô, tương đối cao, chóp mũi rất nhỏ xinh.

"Cặp mắtkính này ảnh hưởng tâm tình làm việc của tôi, vứt bỏ!" Nói xong, cánhtay dài của Thanh Long ném một cái, liền đem bộ mắt kính gọng đen kianém tới trong thùng rác nơi cửa.

"Trả lại cho tôi!" Tần Hoài lậptức chạy đến cửa, đưa tay lục lọi trong thùng rác. Qua một lúc lâu, cômới tìm ra cặp mắt kính kia.

Thanh Long nhìn động tác vụng về của cô, nho nhã nhếch khóe môi lên: "Em dám đeo nó lên nữa, ngày mai đừng nghĩ đến đi làm nữa."

"Anh!" Tần Hoài giận đến nắm chặt quả đấm, không phục đeo mắt kính lại, xoay người nhìn chằm chằm Thanh Long.

"Thế nào? Em muốn trở thành nữ thư ký một trăm lẻ chín bị tôi đuổi việc haysao?" Thanh Long nghiền ngẫm cười, nâng khối Ngọc Thạch chẹn giấy trênbàn lên vuốt vuốt.

Rất có cá tính không hổ là thư ký Thanh Longanh rất vừa ý. Chỉ là tính cách của cô là không thích hợp với tính saikhiến của anh.

"Tùy!" Tần Hoài xoay người rời đi, một chút lưu luyến cũng không có.

"Trở lại!" gương mặt tuấn tú của Thanh Long chìm lãnh liếc nhìn lưng TầnHoài. Cô là người phụ nữ đầu tiên dám không vâng lời của anh.

"Tôi đi chuẩn bị đơn xin nghỉ việc, xin hỏi Long Tổng còn có chuyện gì?" Tần Hoài ngẩng đầu lên, mắt său khung kính nheo lại khiêu khích.

"Đi làm hộ chiếu đi! Ngày mai theo tôi đi Nhật Bản!" Thanh Long cố gắng đểcho giọng nói của mình nghe thật tao nhã, nhưng tròng mắt đen sau kínhcủa anh đang bị lửa giận thiêu đốt.

"Long Tổng không đuổi việc tôi?" Tần Hoài cao ngạo nhìn Thanh Long.

"Tôi ghét 110." Thanh Long đẩy đẩy mắt kính, mặt không thay đổi cúi đầunghiên cứu tư liệu trên bàn, không để ý tới Tần Hoài. Nếu như sa thảiTần Hoài, anh sẽ phải tuyển nữ thư ký thứ 110. Mấy chữ 110 này khiến anh suy nghĩ một chút. Hơn nữa nếu quả thật sa thải Tần Hoài, chỉ sợ cũngkhông tìm được nữ thư ký nào tương xứng với cô. Anh đối với nữ thư kýbình hoa di động vô cùng phản cảm, cũng không muốn lập lại loại cuộcsống kinh khủng trước kia.

Tần Hoài thắng lợi nhếch lên khóe môi, lắc lắc cái hông coi như linh lung đi ra khỏi phòng làm việc của Thanh Long.

Nhìn bóng lưng Tần Hoài, Thanh Long đột nhiên cảm thấy thân hình của cô rấttốt, cái mông cong lên kiêu ngạo vô cùng hấp dẫn, vô cùng ý vị. Lần đầutiên phát hiện bóng lưng phụ nữ cũng có thể xinh đẹp cực hạn. Dĩ nhiênTần Hoài chỉ có thể ưa nhìn từ phía sau, phía trước mặt ngày thường…thật xin lỗi.

Đã quen thấy những đại minh tinh trong giới giải trí,loại phụ nữ nào chưa từng thấy qua? Thanh Long giễu cợt lắc đầu một cái. Cũng chỉ là một người thư ký dáng dấp bình thường, thế nhưng để cho anh lưu ý phân tâm nhiều như vậy.

Anh lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu hợp đồng trên tay, ở phía trên đó nghiêm túc vạch vạch mấy cái.

Rất nhanh đến buổi trưa, anh đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tần Hoài.

"Long Tổng không có ở đây, tiểu thư nếu có chuyện xin hẹn trước!"

"Cô không biết tôi là ai hay sao? Tôi muốn gặp Long Tổng còn phải hẹntrước? Thật là chuyện cười!" Giọng nói phụ nữ kinh ngạc bén nhọn đến làm cho người ta ghét.

"Tôi không xem tiết mục bỏ đi. Tiểu thư mời về." Tần Hoài lạnh lẽo đáp trả, một chút coi trọng đối phương cũng không hề có.

"Tiết mục bỏ đi?" Giọng phụ nữ bất mãn rống to, "Tránh ra!"

Thanh Long nghe ra giọng nói của đối phương, lông mày tuấn tú hơi nhíu mộtchút. Ở thời điểm cửa mở ra thì trên mặt của anh đã thay vào một nụ cười nhàn nhạt ưu nhã.

"Băng Ni, đã lâu không gặp."

"Là thật lâu không thấy. Long Tổng ngài thật bận rộn, đều đã quên mất BăngNi rồi." Cái người phụ nữ tên gọi Băng Ni đó lắc lắc thân hình như rắnnước đến gần Thanh Long, đặt mông ngồi lên đùi của anh.

"Đâykhông phải là nghĩ tới." Thanh Long nâng mặt của Băng Ni lên, con ngươicao thâm khó lường mang ý cười nhàn nhạt, lại xa cách đến không mang một chút nhiệt độ.

Băng Ni đưa tay vào cổ áo rộng mở của Thanh Long, quyến rũ ở xương quai xanh và trên ngực của anh vuốt ve, khêu gợi vuốtve như báu vật, trêu chọc thân thể Thanh Long.

"Long Tổng, anhxem giải thưởng Nữ Diễn Viên xuất sắc nhất giải Quả Cầu Vàng lần thứ 23năm nay có thể suy nghĩ tới em một chút được hay không?" Băng Ni vừa hôn cổ của Thanh Long, vừa hấp dẫn giãy dụa eo nhỏ nhắn, cọ qua cọ lại trên đùi anh.

"Em cảm thấy mình có phần thực lực này?" Thanh Longkhông có đẩy Băng Ni ra, chỉ là lạnh lùng thưởng thức biểu diễn của Băng Ni, tròng mắt đen nho nhã nheo lại.

"Long Tổng nghiệm qua chẳng phải sẽ biết hay sao?" Băng Ni cười đến hấp dẫn, ấy đôi mắt vốn là đẹpđẽ của cô quyến rũ liếc nhìn Thanh Long, cô nhẹ nhàng kéo đai váy áoxuống, sau đó cầm tay Thanh Long đặt vào trước ngực để trần của cô.

"Nơi này là phòng làm việc." Thanh Long nhắc nhở Băng Ni trên người, bàn tay cũng không khách khí chút nào hưởng thụ.

Băng Ni cười kéo khóa kéo Thanh Long ra, hôn môi mỏng xinh đẹp của anh: "Phòng làm việc mới kích thích hơn."

Cô đang muốn lấy phân thân của Thanh Long ra thì cửa phòng làm việc bịngười mở ra, Băng Ni nửa thân trên để trần ngồi ở trên người Thanh Longnhếch nhác thét chói tai.

"Ai cho cô đi vào? Đi ra ngoài!" Băng Ni vừa sửa sang lại y phục, vừa căm tức rống to.

Tần Hoài lãnh ngạo đi đến bên cạnh Băng Ni, một tay nhấc cô ta ra: "Không cần ngồi lên đùi người đàn ông của tôi!"

"Người đàn ông của cô?" Băng Ni kinh ngạc nhìn lên người phụ nữ xấu xí trước mặt này, Thanh Long làm sao sẽ coi trọng cô ta?

"Có ý kiến gì sao?" Tần Hoài nắm đôi tay ở trước ngực thành quả đấm, đầy uy hiếp nhìn chằm chằm Băng Ni.

Nhìn dáng vẻ cô một bộ muốn giết người, Băng Ni lập tức bị sợ đến chạy mất, không dám lưu lại thêm một phút nào nữa.

Thanh Long vào lúc sau khi Băng Ni chạy chối chết, lộ ra nụ cười nhàn nhạthài lòng: "Làm rất tốt, ngày mai qua phòng kế toán lĩnh tiền thưởng."

"Cám ơn Long Tổng." Tần Hoài lạnh lùng đi về phía cửa, ở trước khi đóng cửa, cô đột nhiên quay đầu lại nhắc nhở Thanh Long, "Long Tổng sửa sang lạiquần một chút, đừng để cho người ta chê cười."

Thanh Long cúi đầu thấy khóa kéo bị kéo ra, vội vàng kéo lên. Cái cô Tần Hoài này quả thật cũng không phải phụ nữ, không nhìn đến vật khổng lồ đầy sức quyến rũcủa anh, lãnh cảm hoàn toàn khác biệt với bọn họ.

. . . . . .

Zu Cuella tựa vào bên cạnh chiếc Lamborghini phong cách, nhìn những họcsinh đi ra từ trong sân trường, vừa thấy Hi Nguyên đi ra, lập tức sảibước đón trước mặt.

"Thượng Hi, tôi có lời muốn nói với em!" Zu Cuella ngăn Hi Nguyên lại, trịnh trọng nhìn vào mắt cô.

Anh nhất định phải tìm hiểu rõ thái độ của Hi Nguyên ngày hôm qua tại saodữ như vậy, thời điểm anh rời khỏi thành Long, quan hệ của bọn họ vẫncòn rất tốt. Ngày đó anh rời đi có nói lời cầu hôn cô, mặc dù cô khôngcó đồng ý, nhưng cũng không có quá tức giận, chẳng qua chỉ coi như anhđang nói đùa cho vui mà thôi.

Hi Nguyên vừa nhìn thấy gưong mặttuấn lĩnh của Zu Cuella, lập tức nhớ tới tốt chuyện anh làm ngày đó. Côtức giận hất tay Zu Cuella ra, Lãnh Ngạo nói: "Giữa chúng ta không còngì để nói cả!"

"Thượng Hi! Em có muốn xử tội tôi thì trước hếtcũng cần phải cho tôi biết tội bị định tội gì chứ." Zu Cuella lần nữangăn Hi Nguyên lại, ảo não nhìn cô.

"Anh còn giả bộ không rõ? Cái con heo háo sắc này!" Hi Nguyên tức giận đẩy Zu Cuella ra, chuyện anhta cố tình bỏ thuốc khiến cô hôn mê hòng làm chuyện xấu, chẳng lẽ cònkhông đủ để định tội anh ta hay sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng làm rachuyện như vậy như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh ta, coi như không cóchuyện gì tiếp tục làm bạn với anh ta?

Thật là một heo sắc lang tự cao tự đại!

Hi Nguyên càng nghĩ càng giận, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia, cười lạnh không cách nào quên được.

"Tôi không biết, cho nên mới muốn em nói cho tôi biết." Zu Cuella đến gầnmột bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt của Hi Nguyên. Sự phẫn nộ trênmặt cô sẽ không thể là giả, nhưng anh không nhớ mình lúc nào thì từngkhi dễ cô.

"Anh là tên khốn kiếp! Nhất định bắt tôi phải nhắc lại một lần nữa chuyện ở khách sạn ngày hôm đó anh mới bằng lòng nhận saihay sao?" Hi Nguyên nghĩ tới anh tà ác đè nghiến lên cơ thể trần trịucủa mình, cô liền vừa thẹn vừa tức. Đường đường là hoàng tử Đan Mạch,anh tại sao lại có thể làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy? Lại dám dăngbẫy hại cô.

"Khách sạn? Ngày đó?" Lông mày tuấn tú của Zu Cuellalập tức nhíu lại, anh mất đi vẻ ưu nhã năm lấy bả vai Hi Nguyên, nghiêmnghị đưa ra câu hỏi. Lời nói của Hi Nguyên càng ngày càng đáng kinhngạc, anh sáng sớm hôm qua mới bay từ Đan Mạch qua, trước đó căn bảnkhông có cơ hội gặp Hi Nguyên. Chẳng lẽ là anh mộng du cùng cô đi hẹn hò ở khách sạn.

"Chính mình là ra chuyện còn giả bộ không nhớ? Sắclang Cuella! Tôi không thèm để ý tới anh nữa!" Hi Nguyên hất bỏ cánh tay có lực của Zu Cuella ra, tức giận chạy đi.

Sắc lang Cuella?

Lúc này giọng nói của Thượng Hi không giống chỉ nói đùa như lúc trước, màlà vẻ mặt hận đến cắn răng nghiến lợi, chẳng lẽ có người lấy danh nghĩacủa anh làm tổn thương cô ấy?

Trong đầu Zu Cuella thoáng quagương mặt của một người có khả năng nhất, cái tên Rio Cuella giống mìnhnhư đúc đó lại chạy tới thành Long rồi sao?

Nếu thật vậy thì anh phải đi điều tra một chút xem Rio ở thành Long đã tạo thêm cho anh cái loạn gì nữa đây.

Zu Cuella đứng ở trong thư phòng nơi lầu hai biệt thự Lan Hải, nghe Bá Nạp Đặc báo cáo.

""Tôi nên sớm nghĩ tới Rio tới thành Long, sẽ không làm ra chuyện gì tốt."Đôi mắt màu xanh dương của Zu Cuella tràn ngập tức giận, anh nắm thậtchặt quả đấm. Rio lại giám giả danh anh, đi mê hoặc Thượng Hi. Khó trách cô ấy lại tức giận tới không thèm để ý tới anh.

Ngân Báo đứng ở trướcsô pha, vừa bôi thuốc cho Lăng Khắc Cốt, vừa trách cứ anh: "Đã nói vớicậu là vết thương không thể để bị ướt nước, còn không biết để ý. Thế này thì tốt rồi, lại sinh mủ rồi thấy không."

"Trời quá nóng." Lăng Khắc Cốt hờ hững dựa ghế sa lon, một chân gác lên trên bàn, thờ ơ nói.

Ngày đó Hi Nguyên cùng về nhà với Thang Dật Thần, đầu anh bị sự ghen tỵ làmcho hôn mê, hơi đâu mà còn nhớ được vết thương không thể để thấm nước?Cùng Hi Nguyên ở trong bồn tắm lăn qua lộn lại mấy giờ liền, vết thươngvốn đã tốt lên nhiều lại bắt đầu sinh mủ.

"Lúc nào tắm rửa thìlấy túi ni-lon đựng thức ăn bọc cái chân lại." Ngân Báo đột nhiên dùngsức, ấn mạnh nước sát trùng lên vết thương của Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng oán trách: "Không thể nhẹ một chút sao?"

"Nhẹ một chút cậu sẽ nhớ nổi cái đau này sao?" Ngân Báo một chút mềm lòngcũng không có, vẫn còn ra sức khử trùng vết thương trên đùi Lăng KhắcCốt. Hình như là thật tâm muốn Lăng Khắc Cốt phải ghi nhớ đến nỗi đaunày, động tác của anh có chút thô lỗ.

Lần trước anh nói với Lăng Khắc Cốt, cái chân bị thương này tuyệt đối không thể dính một chútnước, Lăng Khắc Cốt cố tình không xem ra gì. Quả thực là hoàn toàn bỏngoài tai những lời dặn dò của vị bác sĩ là anh đây.

Khi Hi Nguyên trở về, vừa đúng Ngân Báo băng bó cho Lăng Khắc Cốt xong.

"Chú Ngân Báo, đã mấy ngày chú không đến thăm bé con rồi." Hi Nguyên nhàovào trong ngực Ngân Báo, cười đến rất rực rỡ. So với Lăng Khắc Cốt, hình như thân thiết với Ngân Báo hơn một chút.

Cô cố ý không để ýtới Lăng Khắc Cốt ngồi ở trên sô pha, ra sức chui vào trong ngực NgânBáo. Khi nghe thấy tiếng anh hừ lạnh thì khóe môi cô nhếch lên khiêukhích, cố ý cười cho anh nhìn.

Ngân Báo dưới ánh mắt như đangmuốn giết người của Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, không nhìn tới sự uy hiếp của Lăng Khắc Cốt nhéo cái mũi của cô: "Không phải là tới rồi đâysao."

Mặc dù biết rõ mình phải buông tay bé con, nhưng ánh mắt của anh vẫn không tự chủ được bị cô hấp dẫn.

"Chú Ngân Báo, cháu làm cho chú một cái gim cài áo, chú mau theo cháu đilấy." Hi Nguyên kéo tay Ngân Báo, trực tiếp chạy lên lầu. Cô mới khôngcần để ý tới Lăng Khắc Cốt, sẽ để cho mặt của anh thúi chết thôi.

Lăng Khắc Cốt lo lắng nhìn chằm chằm theo bóng lưng Ngân Báo và Hi Nguyên, bàn tay xiết chặt thành quả đấm.

"Bé con, cháu và lão đại lại đang giận dỗi có phải không?" Ngân Báo vàophòng ngủ của Hi Nguyên xong, quan tâm xoa tóc của cô hỏi.

"Ai thèm để ý đến anh ta!" Hi Nguyên bất mãn nói. Trừ khi dễ cô, tổn thương cô, anh căn bản cũng không biết làm cái gì khác.

"Thật không để ý đến cậu ta?" Ngân Báo trợn to hai mắt giống như thấy vùngđất mới, hai người này hai ngày trước vẫn còn nồng nồng nàn nàn, vậy màthoáng cái đã lại trở mặt?

"Còn nhắc tới anh ta, cháu liền không để ý tới chú!" Hi Nguyên nhìn chằm chằm Ngân Báo uy hiếp.

"Quà tặng của chú đâu?" Ngân Báo ngồi vào trên giường, giang hai tay về phía Hi Nguyên. Nếu tiểu tử này không để cho anh nói tới lão đại, vậy thìanh không thể làm gì khác hơn là câm miệng.

Xem ra là nhóc này tức giận không nhỏ.

“Đây." Hi Nguyên từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, ném cho Ngân Báo.

"Cám ơn." Ngân Báo cười đến vui vẻ. Khuy cài áo là hai viên kim cương chừngnăm Carat, anh nhớ là lần trước lúc anh đi Nam Phi đã mang về cho bé con chơi, không ngờ cô bé lại có tâm ý đem chúng làm thành khuy cài áo tặng cho anh. Anh vì phần tâm ý này của Hi Nguyên mà cảm động.

"Sinhnhật lão đại cũng sắp đến rồi, bé con tính toán tặng cậu ta cái gì?"Ngân Báo cài khuy áo kia lên tay áo, cười ngẩng đầu lên.

Hi Nguyên kiêu ngạo vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khinh thường nói: "Quà tặng không có phần anh ta!"

"Còn nói không có giận dỗi?" Ngân Báo bị nét mặt Hi Nguyên chọc cười. Vể mặt của cô rõ rằng là nói cho người ta biết, cô đang tức giận với Lăng Khắc Cốt, hơn nữa còn là tạm thời trong một thời gian chưa có chuẩn bị thathứ cho cậu ta.

Hi Nguyên và lão đại giống như một đôi oan gia, nói không chừng ngày mai lại hòa hảo với nhau.

Ngân Báo ở trên lầu cùng Hi Nguyên có đến nửa ngày, tới lúc lần nữa xuấthiện đi xuống, trên áo có thêm hai chiếc khuy tay áo bằng kim cương lóesáng. Anh giống như đang nâng niu báu vật xoay qua xoay lại ở trước mặtLăng Khắc Cốt: "Thật đẹp. Đây là quà sinh nhật tuyệt nhất tôi nhận đượcnăm nay"

"Cũng chỉ là hai hòn đá." Lăng Khắc Cốt khinh miệt hừ lạnh.

"Mặc dù là đá, nhưng là do bé con tặng tôi, ý nghĩa không giống nhau." NgânBáo hả hê lúc lắc ống tay áo, dưới ánh đèn, hai viên kim cương lóelên ánh sáng ngũ sắc.

Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đứng lên, cà thọt đi lên lầu, bỏ lại Ngân Báo với gương mặt hả hê.

"Lão đại, trừng phạt đừng quá nặng, bé con còn nhỏ." Ngân Báo nhạo báng nhắc nhở Lăng Khắc Cốt.

Hi Nguyên đang nằm ở trên giường, gửi tin nhắn cho bạn học, Lăng Khắc Cốtliền mang vẻ mặt lạnh lùng đi tới: "Ngân Báo là chú em."

Thấy HiNguyên tặng quà cho Ngân Báo, trong lòng Lăng Khắc Cốt rất không thoảimái. Cho tới nay, cô đều lấy anh làm trung tâm, nhưng bây giờ đã thayđổi. Anh giống như thành vai phụ, Hi Nguyên đối xử với anh rất hờ hững,ngược lại đối với Ngân Báo lại cười đến vui vẻ như vậy.

"Anhchính là ba tôi !" Hi Nguyên khiêu khích nói. Chỉ cho quan châu đốt lửakhông cho dân chúng thắp đèn? Anh đang muốn cảnh cáo cô đừng quá thânmật với Ngân Báo, lại mất cái người chân chân chính chính có quan hệ với cô lại đang mang danh cha nuôi của cô.

"Tôi và anh ta khônggiống nhau!" Lăng Khắc Cốt nắm chặt quả đấm, con ngươi lạnh lùng nhìnchằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hi Nguyên. Anh và Ngân Báo làm sao cóthể đánh đồng với nhau? Anh là người đàn ông của bé con! Ngân Báo chỉ có thể là chú!

"Khác biệt duy nhất giữa hai người chính là anh leolên giường của tôi, còn chú ấy thì không." Hi Nguyên không hề sợ hãichút nào trước ánh mắt lạnh lùng Lăng Khắc Cốt, mỉa mai cười lạnh.

Đốt ngón tay Lăng Khắc Cốt phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như đangrất tức giận. Giữa anh và cô cũng chỉ có một điểm là lên giường thôisao? Lăng Khắc Cốt căm tức nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hận không được xẻcô ra xem trong lòng cô có chút gì về anh ở trong đó hay không.

"Ngài nói xem, tôi có nên hay không quyến rũ cả chú ấy cùng lên giường củatôi?" Hi Nguyên ngồi dậy, kéo cà vạt Lăng Khắc Cốt, vừa cầm cái kẹpcravate hình chữ "LOVE" đó chơi đùa, vừa khiêu khích nhìn anh. Cô cố ýchọc giận anh, ai bảo anh nói cô là cô gái tùy tiện, nói cô quyến rũ đàn ông.

"Em dám!" Lăng Khắc Cốt kéo hông của Hi Nguyên lại, một đôi tròng mắt đen như hàn băng nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

Lá gan của cô càng lúc càng lớn, để cho anh có loại cảm giác muốn khống chế không được.

Cô chẳng lẽ quên là ai đã nuôi cô khôn lớn?

"Đây không phải là hy vọng của ngài hay sao? Ba yêu quý?" Mắt đẹp của HiNguyên nheo lại, không chút e sợ nhìnt hẳng vào đôi mắt chìm lạnh củaLăng Khắc Cốt.

Hôm ấy, cô đang đau lòng nghĩ muốn tìm sự an ủinơi anh thì anh lại nói ra những lời tổn thương người như vậy. Cô sẽkhông dễ dàng tha thứ cho anh.

Trong tình yêu nếu như không tin tưởng lẫn nhau, còn gọi gì là tình yêu?

Cô ở trong mắt Lăng Khắc Cốt, mãi mãi cũng chỉ là một cô gái không biết tự kiểm điểm hay sao?

Cho nên anh mới lần lượt dùng những lời nói ác độc đó để tổn thương cô?

"Em có thể thử xem!" Lăng Khắc Cốt đẩy Hi Nguyên ra, đầy uy hiếp nhìn chằmchằm gương mặt xinh đẹp khác thường này của Hi Nguyên.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ." Hi Nguyên nhảy xuống đất, chân trần chạy tới ngưỡng cửa. Sự cuồng ngạo của Lăng Khắc Cốt làm tổn thương Hi Nguyên, lòng của côkhông khỏi đau đớn.

Thấy Hi Nguyên thật muốn xuống lầu, Lăng Khắc Cốt tức giận chặn ngang ôm lấy Hi Nguyên, một tay ném cô tới trêngiường: "Em là bé con của tôi!"

Cô dám thử một chút đi quyến rũ Ngân Báo xem! Anh sẽ để cho cô hiểu ai mới là người đàn ông của cô!

"Không phải! Tôi không phải bất luận người nào!" Hi Nguyên cắn cánh tay của anh, tức giận phản kháng.

Hai chữ Bé con này khiến cho cô rất khó chịu, cô chính là con rối, nhiều lắm cũng chỉ là búp bê khí.

Anh căn bản không hiểu lòng của cô. Anh đời này có thể đều không rõ ràng cái gì là tình yêu!

Lăng Khắc Cốt mang theo lửa giận túm lấy đồng phục học sinh của Hi Nguyên,đem váy dài một nhát xé toạc, mang theo một thân khí phách áp đến trênngười cô.

"Buông tôi ra! Tôi không còn là bé con của anh!" HiNguyên đá Lăng Khắc Cốt, nhưng là sức lực hai người bọn họ quá cáchbiệt, đến cuối cùng anh đã đem cô kéo tới không một mảnh vải che thân.

"Đau." Khi Lăng Khắc Cốt vọt vào trong cơ thể Hi Nguyên thì cô chỉ cảm thấyđau đớn kịch liệt. Những ngày này, anh coi cô như búp bê vải, không hềquan tâm chút nào tới cảm nhận của cô, khiến cho cô vết thương chồngchất.

Hi Nguyên cảm thấy bụng từng trận co quắp, đau đến trêntrán cô toát ra mồ hôi lạnh. Đột nhiên giữa hai chân máu tươi ộc ra,nhiễm đỏ thân thể Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt ảo não rời khỏi thân thể Hi Nguyên, anh đang hoan ái tới vô cùng vui vẻ, lại xảy ra loại chuyện này.

Hi Nguyên đột nhiên thật muốn cười, cái bệnh mỗi tháng đều đến của phụ nữ đó đã cứu cô, giúp cô tránh được sự lăng nhục lần này

Khi Lăng Khắc Cốt đá cánh cửa rời khỏi phòng ngủ của cô xong, Hi Nguyên ôm chân khóc nấc lên.

Cô có phải nên thoát khỏi anh hay không?

Bọn họ cứ tổn thương lẫn nhau như vậy mãi đối với ai cũng không tốt.

Có lẽ thật nên suy nghĩ thật kỹ một chút tới tương lai của mình rồi.

Cô không muốn tiếp tục làm búp bê khí của anh.

Cô là một cô gái giàu tình cảm, muốn có tình yêu của bạch mã hoàng tử,

Anh không thể cho cô điều cô muốn, lại chỉ mang đến cho cô sự tổn thương.

Không lâu sau đó, có mấy người nữ giúp việc đi vào, giúp cô đổi ga giường sạch sẽ.

Hi Nguyên lạnh lùng nhìn những người làm ở trong phòng cô đi tới đi lui,tâm toàn bộ trống rỗng, giống như một tấm gương không cách nào khúc xạđược ánh sáng, chỉ là một mảnh mờ mịt.

Con đường tương lai, rốt cuộc nên hướng tới phương nào?

Đâu mới là vườn địa đàng của cô?

Đêm rất trầm, ánhtrăng mờ tối không cách nào xuyên thấu qua màn sân khấu (màn đêm) dầycộm nặng nề, ngay những vì tinh tú cũng mất dạng.

Thẩm Đan mangtheo một đám thuộc hạ đứng ở trên bến tàu bỏ hoang, lẳng lặng chờ mộtthuyền đang lái về phía bọn họ. Thẩm Đan dưới ánh mờ tối của bóng đêmnhìn có chút già hơn so với tuổi thật của anh, trên mặt dính râu riagiả, để cho anh có vẻ có chút tang thương. Toàn thân anh mặc trang phụcđen, tựa như một lão đại nhiều năm lăn lộn trong giới giang hồ, khiếncho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Thuyền hàng dần dần lái tới gần, sau khi nhận được ám hiệu, đối phương mới tiến đến gần bến tàu.

"Thứ đó mang đến rồi chứ?" Thẩm Đan lạnh lùng hỏi.

"Tiền đâu?" Đối phương giơ giơ cặp da tay trong, hỏi ngược lại Thẩm Đan.

Thẩm Đan nhận lấy cái cặp da từ trong tay thuộc hạ phía sau, mở ra, cho đốiphương liếc mắt nhìn, sau đó khí phách nói: "Tôi muốn kiểm tra hàngtrước."

Đối phương ném cho anh một bọc bột phấn màu trắng, ThẩmĐan chọc thủng túi nhựa bọc bên ngoài gói hàng, đưa ngón út ra khều mộtchút, đặt ở bên môi cẩn thận nếm thử: "Độ tinh khiết không tệ."

"Nói nhảm! Hàng của Thanh Long bang chúng tôi sao có thể có vấn đề?" Đối phương khinh thường cười lạnh.

Thẩm Đan giơ cặp da lên: "Tiền trao cháo múc."

"Tốt!"

Hai người đồng thời ném cặp da trong tay ra.

Giữa lúc giao dịch tưởng như thành công, bốn phía bến tàu đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.

"Giơ tay lên, các người đã bị bao vây!" âm thanh kêu gọi đầu hàng từ phía sau truyền đến.

Đám người đang cùng Thẩm Đan giao dịch bị sợ đến lập tức muốn nhảy lên thuyền hàng sau lưng.

Thẩm Đan đột nhiên móc ra hai khẩu súng lục, một khẩu dí thẳng vào trán tên cầm đầu đám người kia: "Không được nhúc nhích!"

Có người thấy Thẩm Đan móc súng, lập tức muốn bắn về phía anh. Thẩm Đannhìn cũng không nhìn, một phát trúng cổ tay đối phương: "Ai dám động thì cứ nhìn gương hắn."

Tình thế trở nên có chút nguy hiểm, trênthuyền hàng bên bờ có người bắt đầu bắn về phía bọn anh, Thẩm Đan xoaycổ tên kia lại, dùng súng chống huyệt Thái Dương của hắn, vừa lui vềphía sau. Thuộc hạ phía sau anh cũng bắt đầu bắn về phía thuyền hàng.

Ở bên này, cảnh sát đã xông lại, ở dưới sự phối hợp của cảnh sát, bọn họ thành công túm gọn đám buôn ma túy kia.

"Cám ơn!" Trong đám cảnh sát Thái Lan đi tới một người cấp bậc rất cao, bắt tay cảm ơn Thẩm Đan.

"Không cần khách khí. Có thể vì quý vị xuất lực, là vinh hạnh của chúng tôi." Thẩm Đan không chút kiêu ngạo nói.

Nhìn một đám thuộc hạ Thanh Long bang bị cảnh sát mang đi, anh lãnh khốcngồi vào trong xe của mình, chỉ trong nháy mắt biến mất ở trong bóngđêm.

. . . . . .

Tổng bộ Thanh Long bang, Trình Liệt cựckỳ tức giận ném đồ: "Đáng ghét! Lại dám ra tay với tao! Lăng Khắc Cốt,tao nhất định khiến cho mày hối hận!"

Lăng Khắc Cốt đặt bẫy đểcho hắn mắc câu, sau đó mang theo một đám cảnh sát tóm gọn người củahắn, hại mạng lưới buôn thuốc phiện của bọn hắn bị xé rách. Hơn nữa hắncòn bị cảnh sát để mắt đến, đang chặt chẽ theo dõi mọi hành động củahắn.

"Lão đại, bên ngoài có cảnh sát, nói muốn mang ngài đi điều tra một chút." Đột nhiên một thuộc hạ chạy vào, lo lắng báo cáo hắn.

"Phế vật! Một đám ăn hại!" Trình Liệt thô bạo rống lớn, "Tất cả đều đứng vững cho ta!"

Không ngờ cảnh sát tới nhanh như vậy.

Trình Liệt từ trên kệ súng gở xuống một khẩu sứng tự động, hướng bên ngoàibiệt thự phóng đi. Hắn không tin hắn đấu không lại một đám cảnh sát nhát gan. Một đám liều mạng chạy trốn thoát thân, bọn họ dùng vũ khí tântiến nhất triển khai đánh giết với đám cảnh sát Thái Lan. Sau cả một đêm chém giết kịch liệt, Trình Liệt dẫn một đám người, giữa vòng vây củacảnh sát mở ra một con đường máu, thành công chạy trốn.

Ngồi trên một cây khô trong rừng rậm, Trình Liệt một thân hung ác. Lăng Khắc Cốthại hắn tổn thất nặng nề, thù này hắn nhất định phải báo.

"Lão đại, kiên nhẫn một chút." Một thủ hạ dùng áo sơ mi xé thành dải băng băng lên tay Trình Liệt.

Trình Liệt rên lên một tiếng, nhưng không có kêu đau.

Khi xông qua vòng vây thì cánh tay phải của hắn trúng một phát đạn, mặc dùkhông có thương tổn động mạch lớn, nhưng là cũng chảy không ít máu.

"Nói với Ngô Sâm, bắt lấy con đàn bà của Lăng Khắc Cốt, để tao chơi cho đã!" tròng mắt đen của Trình Liệt nheo lại hung ác.

Hắn muốn khiến Lăng Khắc Cốt hối hận cả đời!

. . . . . .

Chuông hết giờ vừa vang lên, giáo viên còn chưa có tuyên bố tan lớp, Trình Hạo đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng học của lớp bọn Hi Nguyên,anh có chút lo lắng lôi Doãn Nhạc đi. Hi Nguyên bồn chồn nhìn bóng lưngbọn họ chạy xa, đối với hành động của Trình Hạo có chút không hiểu nổi.

"Trình Hạo, anh làm gì thế?" Doãn Nhạc nhìn ánh mắt ghen tỵ của đám nữ sinhchung quanh, sợ hãi rút tay khỏi tay Trình Hạo. Mặc dù cô rất lấy làmkiêu ngạo được làm bạn gái anh, nhưng đám fans hâm mộ Trịnh Hạo ở trongtrường kia khiến cô sợ. Những người đó đều một bộ hận không được bópchết cô, đều là vẻ mặt muốn giành lấy. Doãn Nhạc lặng lẽ rút tay củamình ra, nhưng Trình Hạo nắm thật chặt, cô căn bản thoát không ra.

"Tôi có lời muốn nói với em!" Trình Hạo vô cùng trịnh trọng nói.

Anh lôi kéo Doãn Nhạc đi tới một góc yên tĩnh, sau đó cầm bả vai của cô,nghiêm nghị nói: "Nhạc Nhạc, tôi phải rời đi một thời gian. Em phải tựchăm sóc mình thật tốt, chờ tôi trở lại."

"Anh phải đi đâu?" Doãn Nhạc vừa nghe Trình Hạo muốn rời đi, liền khổ sở cắn môi dưới.

"Ba tôi bị bệnh." Sắc mặt của Trình Hạo có chút khó coi. Buổi sáng ngheđược một tin tức, nói Thanh Long bang bởi vì là đối tượng tình nghi buôn lậu thuốc phiện bị cảnh sát điều tra, lão đại Thanh Long bang TrìnhLiệt chạy trốn. Anh lập tức gọi điện thoại về nhà ở Thái Lan, gọi rấtlâu, cũng không có người nghe máy. Di động của ba luôn luôn tắt máy, anh không tìm được ai, không rõ ràng lắm bên kia rốt cuộc tình huống thếnào, anh phải trở về xem một chút.

"Anh phải đi bao lâu?" Doãn Nhạc ngước đôi mắt đẫm lệ lên, hỏi.

Cô thật không muốn tánh khỏi Trình Hạo, một ngày không thấy được anh, côliền khó chịu, huống chi là phải tách ra một thời gian? Cô nhất định sẽbị bệnh tương tư hại thảm cho mà xem.

"Ngày về chưa biết chắn.Nhạc Nhạc, chờ tôi!" Trình Hạo vội vã đặt một nụ hôn lên môi Doãn Nhạc,sau đó buông cô ra xoay người chạy mất. Anh sợ mình nhìn lại Doãn Nhạcmột cái, sẽ không hạ được quyết tâm rời đi.

"Trình Hạo, nhất định phải trở lại!" Doãn Nhạc khóc hướng về phía anh hô to. Anh phải đi, côkhông biết tới lúc nào mới có thể gặp lại anh. Vừa nghĩ tới phải chiatay, lòng của Doãn Nhạc rất đau, như bị dao khoan một cái lỗ thủng, nơiđó không bao giờ còn đầy đủ nữa.

Trình Hạo quay đầu lại, thấynước mắt Doãn Nhạc, lại bước nhanh chân chạy trở lại. Nước mắt của côkhiến cho anh đau lòng. Anh thật muốn mang cô cùng đi, nhưng chuyến đinày của anh vô cùng nguy hiểm, anh không thể để cho Doãn Nhạc mạo hiểmcùng anh.

Lần nữa đứng ở trước mặt Doãn Nhạc, Trình Hạo chợt ômlấy cô, ở trên môi cô in lên nụ hôn vô cùng mãnh liệt và đầy tuyệt vọng. Anh sợ đây là lần vĩnh biệt cuối cùng của bọn họ, trong lòng giữa lúckhông rõ tình huống của ba càng thấy tuyệt vọng. Cho nên anh hôn có chút điên cuồng, dường như đem tất vả nhiệt tình của anh đều dồn cả vào nụhôn này.

"Trình Hạo. . . . . ." Doãn Nhạc run rẩy ôm lấy hông của Trình Hạo, thâm tình hôn trả lại.

Cảm thấy nước mắt Doãn Nhạc nóng vương lên mặt anh, Trình Hạo bỗng chốc đẩy Doãn Nhạc ra, nhìn cô một lần cuối cùng rồi quyết tuyệt rời đi. Bây giờ không phải là thời điểm dành cho tình cảm trai gái, Thái Lan đang vẫygọi anh, anh phải trở về. Ba là người thân duy nhất của anh, anh phảitìm được ông. Cho dù là hài cốt, anh cũng phải nhìn thấy ba.

Doãn Nhạc nhìn bóng lưng của anh, đau lòng ngồi xổm trên đất, ôm đầu gối khóc lên.

Lần từ biệt này, không biết tới lúc nào mới có thể gặp mặt.

Cô nhớ anh, hiện tại liền đã bắt đầu nhớ anh.

Muốn cô thế nào gắng gượng vượt qua đoạn thời gian không có anh?

"Nhạc Nhạc?" Hi Nguyên đuổi theo ra tới chỉ thấy Doãn Nhạc ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hi Nguyên! Anh ấy đi rồi!" Doãn Nhạc nhào tới trong ngực Hi Nguyên, gục ởtrong ngực cô khóc nấc lên. Đau đớn phải chia xa Trình Hạo khiến cho côkhông ngừng được rơi lệ. Ở cùng với anh, nước mắt của cô cực kỳ nhiều.

"Trình Hạo?" tim Hi Nguyên đập mạnh và loạn nhịp đầy sửng sốt. Không tráchđược sắc mặt của Trình Hạo có chút khó coi, thì ra là phải rời đi. Nhưng anh tại sao đột nhiên rời khỏi thành Long?

"Ba anh ấy bị bệnh,anh ấy phải về nhà. Anh nói muốn mình chờ anh ấy." Doãn Nhạc gật đầu một cái, nước mắt không ngừng từ trong tròng mắt như hạt bồ đào của côkhông ngừng lăn dài, rơi xuống mặt đất.

Cho dù anh không muốn cô chờ anh, cô cũng nhất định sẽ chờ anh trở về, bởi vì cô yêu anh.

"Mình và cậu cùng nhau đợi. Nhạc Nhạc, không cần khổ sở, Trình Hạo nhất địnhsẽ trở lại." Hi Nguyên ôm bả vai Doãn Nhạc an ủi. Cô tin tưởng Trình Hạo là không có cách nào nói ra nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không rời đi mà chưa giải thích. Trình Hạo là một chàng trai có trách nhiệm, anh ấynhất định sẽ không phụ tình yêu của Doãn Nhạc.

"Nhưng mình nhớanh ấy." Doãn Nhạc cắn môi, ủy khuất nói. Biết rõ Trình Hạo sẽ giữ đúngcam kết trở lại, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái trong lòng.

"Được rồi, được rồi, vui vẻ lên chút. Nói không chừng ba anh ấy rất nhanh sẽcó thể tốt lên, có thể chỉ hai ngày sau là cậu có thể thấy Trình Hạorồi." Hi Nguyên không ngừng an ủi Doãn Nhạc, thấy cô ấy đau lòng, côcũng khổ sở theo. Doãn Nhạc sống vô tư kia sao có thể rơi nước mắt chứ?

"Trình Liệt trốn?" Lăng Khắc Cốt nghe Bách Hổ báo cáo, lập tức đứng lên, "Đám cảnh sát Thái Lan phế vật này!"

"Lão đại, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, Trình Liệt vũ khí hoàn hảonhất, hơn nữa bọn họ tất cả đều là đám người liều mạng nhất bang đó." Sợ nhất Cảnh sát nhưng lại không sợ chết người, tại anh suy tính khôngtoàn diện, mới có thể khiến Trình Liệt chạy thoát.

"Điều tra toàn diện Trình Liệt, không cần để lại người sống!" Lăng Khắc Cốt âm ngoan nói.

Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không phải người ta chết thì làmình chết. Cho kẻ địch cơ hội, chính là để bản thân đến gần cái chếthơn.

"Dạ!" Bách Hổ gật đầu một cái, mặt nghiêm nghị rời đi.

Tình huống có chút khó giải quyết, muốn bắt được Trình Liệt cũng không phải dễ dàng.

Hiện tại anh lo lắng nhất chính là hành động trả thù của Trình Liệt.

. . . . . .

Sau khi tan học, Hi Nguyên ôm Doãn Nhạc cùng đi ra khỏi sân trường, kể vàichuyện cười trêu chọc Doãn Nhạc vẫn đang nản lòng, nản chí.

Doãn Nhạc vẫn một mực cụp mí mắt xuống, buồn bã đến muốn khóc.

Mới chỉ có một ngày, cô đã muốn nổi điên, thật không biết ngày tiếp sau phải sống tiếp như thế nào.

"Tiểu thư." Vừa thấy Hi Nguyên đi ra, một đoàn hộ vệ lập tức vây quanh.

"Tôi hôm nay muốn ở cùng Nhạc Nhạc, các anh không cần đi theo tôi." HiNguyên nói với đám cận vệ. Hôm nay hình như hộ vệ nhiều hơn nhiều, HiNguyên có chút bồn chồn chăm chú lại một cái.

"Thiếu gia muốnchúng tôi đón cô trở về." Người đứng đầu đám hộ vệ cung kính đứng ởtrước mặt Hi Nguyên, cố chấp nói. Lão đại hôm nay đột nhiên tăng thêmngười, để cho bọn họ xem chừng tiểu thư, nếu như có một chút sai sót,liền lấy đầu của bọn họ ra khai đao. Nghe được lão đại ra lệnh như vậy,còn ai dám chậm trễ?

"Tôi muốn đi cùng bạn của tôi, các anh trởvề nói cho anh ta biết có bản lãnh thì tự mình tới mà bắt tôi!" HiNguyên đẩy hộ vệ ra, kéo Doãn Nhạc ngồi vào một chiếc taxi dừng ở trướcmặt bọn họ.

Lăng Khắc Cốt coi cô như tù nhân sao? Phải nhiều hộvệ như thế tới đón cô. Chẳng lẽ anh sợ cô chạy trốn? Hoặc là sợ cô thậtcho anh đội nón xanh?

Hi Nguyên càng nghĩ càng tức giận.

"Này! Đây không phải là đường về nhà chúng tôi." Doãn Nhạc đột nhiên vỗ ghếsau lưng tài xế, có chút lo lắng nói. Cô rõ ràng đã nói địa chỉ nhà cô,thế nhưng tài xế lại vẫn đang đi về hướng ngược lại.

Tài xế xetaxi chẳng những không để ý tới Doãn Nhạc, ngược lại cười đến tà nịnh.Hắn chợt đạp chân ga, chạy nhanh đến độ xe taxi cũng sắp trở thành xeđua trên đường cao tốc.

"Dừng xe!" Hi Nguyên cũng phát giác cócái gì đó không đúng, lập tức vỗ cửa xe. Người tài xế này rất khả nghi,Hi Nguyên từ trong kính chiếu hậu nhìn được ánh mắt tà ác của anh ta,trong lòng một hồi phát run.

"Không dừng được rồi !" Tài xế ác ý cười to.

"Hộ vệ của tôi đang ở phía sau, ông lập tức suy nghĩ kỹ càng mau dừng xe." Hi Nguyên phát hiện trên xa lộ phía sau có bóng dang xe của đám hộ vệ,lập tức vững gan uy hiếp đối phương.

Cũng may mấy hộ vệ kia không bỏ rơi cô!

"Đám ngu ngốc kia sao?" Tài xế không thèm để ý tới uy hiếp của Hi Nguyên, ngược lại khinh miệt cười lạnh.

Xe taxi ở trên đường lớn lượn ngoằn ngèo như rắn, vượt qua một chiếc lại một chiếc xe, nhanh chóng biến mất ở trong xa trận.

Hộ vệ phía sau đang lái xe đuổi theo chiếc taxi kia, đột nhiên trước mặtxuất hiện vài chiếc xe hơi, ngăn lại đường của bọn họ. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc taxi trở Hi Nguyên biến mất.

Khi không thấy được xe của hộ vệ thì Hi Nguyên lo lắng đạp cửa xe: "Dừng xe!"

Tình huống rất nguy hiểm, cô không biết cái tên tài xế này là muốn cướp tiền hay là muốn cướp sắc.

Thấy tài xế căn bản không nghe lời cô nói, cô lập tức mở cặp sách ra, móc ra một đống lớn tiền mặt: "Chỉ cần ông thả chúng tôi, số tiền này tất cảthuộc về ông!"

"Thứ tôi muốn không phải là tiền." Gã tài xế liếc Hi Nguyên một cái, hung ác nói.

"Hi Nguyên. . . . . ." Doãn Nhạc sợ ôm lấy cánh tay Hi Nguyên, cô chưa baogiờ gặp qua tình huống như thế này, tên gã tài xế này thật tà ác.

"Đừng sợ." Hi Nguyên vỗ vỗ Doãn Nhạc tay, an ủi cô.

"Ba tôi là Lăng Khắc Cốt, ông không thể trêu vào ông ấy được đâu, tôikhuyên ông mau thả chúng tôi ra." Hi Nguyên lấy thân phận của Lăng KhắcCốt ra để dọa gã gã tài xế, hiện tại hy vọng duy nhất chính cũng chỉ cónhư vậy.

"Tôi muốn chính là con gái Lăng Khắc Cốt ."

"Vậy ông thả bạn tôi ra! Tôi đi với ông!" Hi Nguyên sau khi nghe được lời gã gã tài xế nói, đột nhiên tỉnh ngộ, đây là một vụ bắt cóc đặc biệt nhằmvào cô, Doãn Nhạc thật thật không may lại đi cùng với cô.

Cô không thể để cho Doãn Nhạc mạo hiểm cùng với mình.

"Tiếc là cô em nói chậm rồi." Gã gã tài xế quay đầu lại, ác ý ra lệnh, "Xuống xe!"

Xe taxi dừng ở bên cạnh một khu nhà cao tầng chưa xây xong, gã tài xế lôi mạnh Hi Nguyên và Doãn Nhạc ra khỏi xe.

"Đừng đụng vào tôi! Tự tôi đi!" Hi Nguyên đẩy tay gã gã tài xế ra, nói đầy ghét bỏ.

"Hi Nguyên, mình sợ." Doãn Nhạc chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, hoảng sợ nhìn bốn phía. Cuộc sống của cô rất trong sáng đơn giản, chưa bao giờ trải quachuyện như vậy. Cho nên chuyện xảy ra hôm nay khiến cô rất sợ.

"Người bọn họ muốn đối phó là mình, đừng sợ." Hi Nguyên ôm lấy Doãn Nhạc, không ngừng an ủi cô.

Bọn Hi Nguyên bị gã tài xế dùng súng uy hiếp đi thẳng lên lầu, sự run rẩycủa Doãn Nhạc càng khiến nội tâm Hi Nguyên thêm khủng hoảng, chỉ là côcố gắng tự trấn định, không để cho đối phương nhìn ra cô đang sợ hãi.

Không biết bò qua mấy tầng lâu, bọn Hi Nguyên được lùa vào một gian phòng bốn phía trống huơ trống hoác. Bởi vì là tòa nhà chưa được xây xong, chonên nơi này chung quanh vương vãi rất nhiều cốt thép, bên trong gianphòng chỉ có mấy thứ vật dụng đơn giản.

"Thủ lĩnh, tôi dẫn cô ta tới rồi." Gã tài xế kia nịnh hót nói với một người đàn ông đang đứng hướng mặt ra ngoài cửa sổ

"Không tệ. Chuyện của anh tôi sẽ báo cáo với lạo đại." Người đàn ông kia tà ác xoay người, nháy mắt với tên bên cạnh, đối phương lập tức tiến lên trói hai người bọn Hi Nguyên lại.

"Cô ấy chỉ là một người bạn củatôi, các người chính là muốn nhắm vào tôi, vậy hãy thả cô ấy ra." HiNguyên vừa vùng vẫy, vừa nói với đối phương.

Sai lầm lớn nhấtngày hôm nay của cô chính là kéo cả Doãn Nhạc vào vòng nguy hiểm này. Cô nhất định phải bảo vệ Doãn Nhạc, tối thiểu cũng không thể để cậu ấy bịtổn thương.

"Thả cô ta? Để cảnh sát tới bắt chúng tôi hay sao?"Người đàn ông kia tà ác cười lớn. Hắn như đang cười nhạo bản tính ngâythơ của Hi Nguyên. Hắn sẽ không ngu tới mức thả con tin trong tay ra, để cho cho cô ta dẫn cảnh sát tới cửa.

"Hi Nguyên, mình phải đicùng với cậu!" Doãn Nhạc đột nhiên ưỡn ngực, vô cùng kiên cường nhìn HiNguyên. Cô sẽ không bỏ lại Hi Nguyên một mình chạy trốn, Hi Nguyên làngười bạn tốt nhất của cô, cho dù sống hay chết cũng phải ở cùng nhau.

"Nhạc Nhạc. . . . . ." Hi Nguyên nén lệ, cảm động nhìn Doãn Nhạc. Cậu ấy vẫnluôn là người bạn tốt nhất của cô, cô biết mình không có nhìn lầm người, Nhạc Nhạc đáng giá để cô đặt niềm tin tình cảm của mình vào cậu ấy.

Hai người bạn tốt cùng hướng mắt nhìn vào nhau, trong mắt có nồng đậm tình cảm thân thiết.

Người đàn ông cầm đầutà ác kia đến gần Hi Nguyên, hắn dùng tay nắm lấy cằm Hi Nguyên, đầy uyhiếp hỏi: "Ai là con gái Lăng Khắc Cốt?"

"Chẳng lẽ ông khôngbiết?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn chằm chằm đối phương. Nếu bọn họ đãphí hơi sức lớn như vậy để bắt cóc cô, dĩ nhiên là đã sớm điều tra rõthân phận của cô rồi.

"Ha ha ha, không biết mùi vị con gái củaLăng Khắc Cốt như thế nào." Người đàn ông tà ác liếm mặt của Hi Nguyên.Hôm nay hắn nhận được lệnh của lão đại, muốn hắn chơi đùa chết người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt, hắn đương nhiên sẽ không nương tay. Hơn nữa, nhađầu này dáng dấp cũng đã nảy nở, cũng không khiến hắn thu thiệt.

"Không cho chạm vào tôi!" Hi Nguyên ghê tởm muốn ói. Người đàn ông kia lời nói phun ra khỏi miệng nồng đậm mùi hôi thối, phả vào mặt khiến cho côthiếu chút nữa cũng phun ra hết mọi thứ trong dạ dày.

Người đànông một phát túm lấy tóc của Hi Nguyên, tà ác nhìn Hi Nguyên đe dọa:"Rất có cốt khí! Hừ! Hôm nay tôi sẽ xóa sạch sự ngông nghênh của cô em,để cho cô em ở dưới thân tôi mà rên rỉ!"

Hi Nguyên giận đến nhổ một bãi nước bọt vào mặt người đàn ông kia: “Đồ bỏ đi!"

Người đàn ông này ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!

Khi dễ một cô gái tay trói gà không chặt, người đàn ông này không bằng cả heo chó!

Người đàn ông giận đến vung một tát, ở trên mặt Hi Nguyên lưu lại một dấu tay sung phồng.

"Tôi đã đánh giá cao ông! Ông ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!" Hi Nguyên quật cường nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Người đàn ông bị Hi Nguyên chọc giận, hắn đồng thời ra tay, một trận đấm đátrút lên người Hi Nguyên, đánh đến Hi Nguyên hai mắt nổi đầy đom đóm,trên người lại có thêm rất nhiều vết bầm dập. Người đàn ông một quyềnnặng nề dáng vào bụng Hi Nguyên, tay Hi Nguyên bị trói, cô chỉ có thểcúi người xuống, đau đến ngã ra phía sau.

Người đàn ông dùng chân đạp lên bụng Hi Nguyên, vừa dùng sức nghiền, vừa âm ngoan nói: "Mày dám nói thêm câu nữa xem."

"Ông là…đồ bỏ đi. . . Không bằng. . . . .. . . heo chó.." khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên trắng bệch, quật cường nói.

Người đàn ông giận đến dùng sức đá hông của Hi Nguyên, sức lực lớn đến khiếncô lộn mấy vòng trên đất, ngã vào đống cốt thép bên cạnh. Có một câythép nhỏ dựng lên, đâm vào bắp chân Hi Nguyên, máu lập tức trào ra.

"Xin đừng đánh nữa!" Doãn Nhạc bị hai người đàn ông giữ chặt, khổ sở khócnấc lên. Dáng vẻ bị thương của Hi Nguyên khiến cho cô lo lắng, còn đánhnhư vậy nữa có thể xảy ra án mạng.

"Tao lại quên mất, còn có một đứa nữa." Người đàn ông đi tới trước mặt Doãn Nhạc, ác ý cười lạnh,"Mặc dù không phải đúng khẩu vị lắm, nhưng thi thoảng đổi món một chútcũng không tệ."

"Lưu manh!" Doãn Nhạc mắc cỡ mở miệng mắng to.Người đàn ông này quá vô sỉ. Hắn chẳng những muốn vũ nhục Hi Nguyên, còn muốn đụng cô.

Người đàn ông lại dùng một cách thức như đối vớiHi Nguyên, vung tay về phía mặt Doãn Nhạc. Mặt của Doãn Nhạc lập tứcsưng phồng lên. Đang lúc người đàn ông muốn đá vào bụng Doãn Nhạc thì Hi Nguyên quát to kêu hắn dừng tay.

"Không cho đánh cô ấy! Có giỏi thì đánh tôi đây này!" Thấy Doãn Nhạc bị đánh, Hi Nguyên giùng giằng bò dậy, vọt tới người người đàn ông kia. Cô gái tốt như Doãn Nhạc, khôngnên chịu thương tổn như vậy. Hơn nữa mọi chuyện đều do cô mà ra, đámngười kia là kẻ thù của Lăng Khắc Cốt, chỉ là muốn dùng cô để trả thùLăng Khắc Cốt. Cho nên cô càng không thể để bọn họ tổn thương người vôtội là Doãn Nhạc.

Người đàn ông bị Hi Nguyên đụng lảo đảo mộtcái, sau khi lấy lại được thăng bằng, liền bắt lấy mái tóc dài của HiNguyên, ném cô lên chiếc giường ở giữa phòng.

Hắn vừa cởi áo sơmi, vừa ác ý đứng đối diện bên giường nói: "Điều chỉnh góc độ cho chuẩnmột chút, tao muốn để cho Lăng Khắc Cốt xem một chút, tao cưỡi trênngười phụ nữ của hắn như thế nào!"

"Dạ!" Người người đàn ông kia liền đưa tay điều chỉnh góc độ của Camera, xoay ống kính về phía chiếcgiường lớn. Hi Nguyên nhếch nhác lui về phía sau, hoảng sợ nhìn ngườiđàn ông đang nhào về phía cô.

"Cút!" Hi Nguyên đá chân, dùng sức giãy giụa. Cô không thể để cho hắn đụng cô!

Người đàn ông ra sức xé rách trang phục của cô, làm lộ ra thân thể hiện đầy vết hôn của cô.

"Xem ra Lăng Khắc Cốt dạy dỗ cô em rất khá." Người đàn ông cười tà áp đếntrên người Hi Nguyên, tay tà ác, miệng đầy mùi hôi thối ở trên người HiNguyên tàn sát bừa bãi.

Đèn flash không ngừng sáng lên, đem một màn này thu lại toàn bộ.

Hi Nguyên giống như con thú nhỏ phát cuồng, cắn xé đối phương, khiến người đàn ông kia không thể dẽ dàng đoạt lấy cô.

Người đàn ông tức giận một cước đá hướng bụng Hi Nguyên, trong lúc cô đau đến co rút thì sờ về phía quần nhỏ của cô.

Khi sờ tới băng vệ sinh nhuốm máu trên quần nhỏ của cô thì hắn ghê tởm buông Hi Nguyên ra.

"Shit! Mất hứng!" Người đàn ông bò dậy, ảo não nhìn chằm chằm Hi Nguyên. Nướcmắt khẩn thiết đến vậy, thế mà trên người lại mang theo thứ dơ bẩn nhưvậy.

Hi Nguyên mắt đã đỏ ngầu, cô hận không thể giết chết người đàn ông này.

"Trước mắt cứa giữ mày lại mấy ngày! Tao sớm muộn gì thì cũng làm thịt mày!"Người đàn ông nhổ một bãi nước miếng, liền lại tà ác đi về phía DoãnNhạc.

"Không cho phép ông tổn thương cậu ấy!" Hi Nguyên nhìn ra ý đồ của người đàn ông kia, bị sợ đến gào ầm lên.

Nhạc Nhạc vô tội, là bị cô làm cho liên lụy.

"Kéo nó đi xuống!" Người đàn ông trợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái, sau đó liền tóm lấy Doãn Nhạc.

"Đừng!" Doãn Nhạc sợ đến thét chói tai. Cô không thể để cho người đàn ông nàyđụng, hắn khiến cô ghê tởm. Sợ hãi trong nháy mắt tràn ngập trong lòngcô, khiến cho cô thiếu chút nữa là nổi điên.

“Ông không phải làngười” bị người giữ chặt Hi Nguyên không ngừng mắng chửi. Vết thươngtrên thân thể cũng không khiến cô đau như vậy. Nhìn thấy bạn tốt bịngười ta vũ nhục, khiến cho cô vô cùng khổ sở.

Doãn Nhạc bị người đàn ông kia ném lên trên giường. Khi người đàn ông thấy thân thể hoàn mỹ của cô thì trong mắt lóe sáng.

"Không!" Doãn Nhạc khổ sở đấm đá người người đàn ông, một màn này để khiến chocô vô cùng khổ sở. Thân thể của cô là của Trình Hạo, chỉ cho phép TrìnhHạo đụng. Trình Hạo rốt cuộc ở đâu? Tại sao không xuất hiện?

Đang lúc này, có một đám đàn ông vũ trang đầy đủ, giống như bay từ cửa sổ xông vào, người cầm đầu chính là Lăng Khắc Cốt.

Anh vứt bỏ dây thừng trong tay, liền nhắm về hướng Hi Nguyên. Bách Hổ theosát phía sau, chân của anh vừa rơi xuống đất, liền hướng về phía cáigiường lớn bên kia, đánh về phía người đàn ông đang đè nghiến Doãn Nhạc, sau đó ném cho Doãn Nhạc một cái ga giường, liền cùng với các huynh đệkhác ra tay tấn công những kẻ dám đụng vào người của Ưng tập đoàn kia.Một trận vật lộn, năm huynh đệ bọn Lăng Khắc Cốt rõ ràng chiếm thượngphong. Bọn họ đã từng nổi danh là đứng đầu giới sát thủ, đám ô hợp nàysao có thể là đối thủ của bọn họ?

Khi Hi Nguyên thấy Lăng KhắcCốt xuất hiện thì khóe môi khẽ nâng lên một vòng nhàt nhạt như vầngtrăng, toàn thân cô giống như mất đi hơi sức, té xỉu trên một đống sắtthép.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt rống to xông về phía Hi Nguyên. Vừa thấy thân thể Hi Nguyên bị phơi bày ra cùng một thân vết thương thìlòng đau đến xoắn chặt lại.

Hi Nguyên bị thương tất cả đều là tại anh. Anh chỉ sợ Trình Liệt sẽ nhắm vào Hi Nguyên mà xuống tay, cô chính là yếu điểm của anh, là vết thương trí mệnh duy nhất của anh.

Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên thật chặt, mặt lộ vẻ dữ tợn. Đôi mắt vằn máucủa anh lạnh lùng ngước lên, hung hăng bắn về phía tên đàn ông cầm đầuđó: "Cái tay nào của mày đã đánh cô ấy?"

Người đàn ông bị SơnMiêu giữ chặt, bị dọa mồ hôi lạnh toàn thân, hắn cảm giác mình thấy được 1 con sói, đang muốn triển khai máu tanh chém giết.

"Cái tay nào của mày đã đánh cô ấy?" Lăng Khắc Cốt lần nữa âm lãnh rống lên, giọngnói từ trong kẽ răng truyền tới giống như hơi thở của satan đến từ địangục, khiến người nghe sợ mất mật.

"Hai. . . . . . Hai tay. . . . . ." Người đàn ông kia rốt cuộc biết cái gì gọi là sợ hãi, nhưng bây giờ mới biết đã là quá muộn.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên móc súng lục bên hông ra, nhắm vào tay của ngườiđàn ông liến bắn liên tiếp máy phát, chỉ nghe một hồi tiếng rên la thảmthiết như tiếng sói tru, trên hai tay của người đàn ông kia xuất hiệnmấy cái lỗ hổng máu thịt dầm dề.

Sự trả thù của Lăng Khắc Cốt cũng không có dừng lại, anh tàn nhẫn bắn về phía đầu gối tên đàn ông, khiến hắn té qụy dưới đất.

"Cầu xin. . . . . . Cầu xin ngài. . . . . . Tha tôi. . . . . ." Người đànông đột nhiên dập đầu cầu xin Lăng Khắc Cốt tha cho hắn.

Nếu như hiểu rõ Lăng Khắc Cốt lợi hại như vậy, có giết hắn cũng không dám đánh đập người phụ nữ của anh ta.

Trong tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt tất cả đều là ánh lạnh âm lãnh, anhcười lạnh đem súng nhắm ngay vào phân thân của tên đàn ông kia: "Muốnchạm vào người phụ nữ của tao?"

"Không. . . . . . Tôi không dám. . . . . ." Người đàn ông bị sợ đến toàn thân phát run. Nếu là không cócái đó nữa, hắn đời này còn làm thế nào chơi đùa phụ nữ nữa?

Giữa lúc hắn bị sợ đến liên tiếp cầu xin tha thứ thì viên đạn nơi tay LăngKhắc Cốt đã vô tình xuyên qua thân thể của hắn, khiến đời này cũng đãkhông thể “ngóc lên” được nữa.

Tiếng thét chói tai như tiếng heo bị chọc tiết vang lên, ở giữa đêm trống trải này càng trở nên âm trầm.

Đột nhiên, tiếng thét chói tai kêu rên đột nhiên dừng lại, cái tên đàn ôngmuốn phong lưu kia đã không thể mở mắt được nữa, bởi vì hai con ngươicủa hắn cũng đã bị đạn xuyên qua, hoảng sợ há to mồm ngã xuống đất trong vũng máu. Gương mặt nhuộm đỏ máu này giống như một cái đầu lâu, nhìnhết sức dữ tợn.

"A! A! A!" Doãn Nhạc bị một màn máu tanh này dọa sợ, không ngừng thét chói tai.

Cô ấy là một có gái có tâm tư đơn thuần, không thể chịu đựng được sự tànnhẫn như vậy, một đêm kinh sợ quá độ, khiến cho cô rơi vào hoảng loạn.

"Cô nhóc đáng thương." Ngân Báo dùng cái mền bao lấy Doãn Nhạc, đem cô đang vùng vẫy ôm vào trong ngực.

Lăng Khắc Cốt cởi áo sơ mi bao lấy Hi Nguyên, âm lãnh phân phó mấy người bọn Thanh Long: "Không cho lưu lại dù chỉ một người sống!"

Sau khi nói xong, anh liền ôm Hi Nguyên xuống lầu.

Ngân Báo theo ngay phía sau.

Khi bọn anh xuống lầu rồi, trên lầu truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết,sau đó liền không nghe được một chút âm thanh nào nữa, đêm yên tĩnh đáng sợ. . . . . . .