Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 47



– Thân thể nóng bỏng này của cô, quả thực khiến ta hết sức điên đảo!

Trong đầu Mạch Tiểu Khê khẽ nổ bùm một tiếng. Không phải chứ?!

Phương Bành Hạc vẫn cong môi cúi xuống nhìn nàng đầy khiêu gợi, đoạn bế xách nàng lên, đi thẳng một mạch về phía căn phòng của hắn.

Từ phía xa xa, La Hải Triều đã trông thấy tất cả. Ánh mắt của Hải Triều trở nên xanh thăm thẳm, tâm trạng hỗn độn đầy phức tạp. Có một nét buồn nhẹ phảng phất trong lòng La Hải Triều. Huynh ấy khẽ thở dài, sau đó quay lưng bước đi.

Thân hình cao lớn của Phương Bành Hạc kẹp chặt Mạch Tiểu Khê vào bên trong l*иg ngực, ép không cho nàng được phép cử động hay giãy giụa. Y phục ướŧ áŧ của Mạch Tiểu Khê dính cả lên quần áo của hắn. Mặc cho nàng hết lời mắng nhiếc nhưng Phương Bành Hạc vẫn cố tình làm ngơ, bỏ ngoài tai toàn bộ những lời Mạch Tiểu Khê nói.
Hắn giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa, cánh cửa cũng không chịu được sức mạnh của hắn mà mở toang sang hai bên.

– Phương Bành Hạc tên khốn, mau thả ta xuống!

Mạch Tiểu Khê điên cuồng mà chửi rủa. Hắn xem nàng là gì chứ? Là thú vui của hắn để hắn thỏa sức phát tiết hay sao?

Hắn là hoàng đế thì sao chứ? Là hoàng đế thì có thể tùy tiện chà đạp nàng hết lần này đến lần khác hay sao?

Mạch Tiểu Khê bất giác nghĩ lại những lần bị hắn cưỡng ép, tâm can đau đớn khôn nguôi. Nàng cảm thấy thân thể mình càng lúc càng trở nên dơ bẩn, không thể nào gột rửa được nữa rồi.

Phương Bành Hạc từ đầu tới cuối vẫn không mảy may thương xót, trong đầu hắn bây giờ đang bị lu mờ bởi thân thể nóng bỏng của Mạch Tiểu Khê. Nàng ta quả thật rất đẹp! Hắn tự hỏi, không hiểu vì sao mỗi khi đứng trước Mạch Tiểu Khê, bản năng muốn ăn tươi nuốt sống nàng của hắn cứ thế trỗi dậy. Nếu hắn không phát tiết thì sẽ vô cùng khó chịu.
Hắn vẫn thô bạo ném mạnh Mạch Tiểu Khê lên giường, sau đó đưa tay cởi đai áo của hắn.

Mạch Tiểu Khê hoảng hốt, vội vàng bò dậy, chạy nhanh về phía cửa, lớn tiếng kêu cứu. Nhưng đáp lại tiếng kêu của nàng chỉ là màn đêm cô đặc, lạnh lẽo như chính tâm can Phương Bành Hạc hiện giờ.

– Đâu phải là lần đầu, cần gì cô phải phản ứng mạnh mẽ đến như thế?!

Phương Bành Hạc vừa cởi y phục, vừa chán ghét liếc nhìn Mạch Tiểu Khê lúc này đang sợ sệt như một con cún con, run rẩy nép mình ngoài cửa.

Đôi mắt Mạch Tiểu Khê rưng rưng, tâm trạng hỗn loạn, kêu gào không ngừng. Nàng tức giận mắng:

– Ngươi xem ta là gì mà cưỡng ép ta hết lần này đến lần khác. Ngươi nghĩ mình là hoàng đế thì có thể thỏa sức làm càn ư, Phương Bành Hạc?

Ồ!!!

Phương Bành Hạc cười khẩy, từ từ bước tới bên nàng.
– Ta là hoàng đế, mọi thứ của cô, cả tâm hồn lẫn thể xác này, đều là của ta! Ta chơi đùa với cô vẫn chưa chán!

Nói xong, hắn vươn hai tay, toan tóm lấy Mạch Tiểu Khê đang run bần bật dựa vào cửa. Bất chợt nàng nhìn thấy trên bàn có một chiếc kéo bèn nhanh tay chộp lấy, đưa lên cổ mình.

— Phương Bành Hạc, nếu ngươi còn qua đây, ta sẽ đâm chết cho ngươi xem!

Nhưng những lời đe dọa của nàng chỉ có tác dụng như đang gãi ngứa cho hắn, nàng càng chống cự bao nhiêu càng khiến hắn muốn phát tiết ngay lập tức bấy nhiêu.

– Thử xem!

Phương Bành Hạc nhếch miệng thách thức. Đợi Mạch Tiểu Khê chưa kịp phản ứng hắn đã nhanh tay hất tung chiếc kéo trong tay nàng, đoạn tóm chặt lấy Mạch Tiểu Khê, hung hăng xé mạnh một đường trên cơ thể nàng.

Bộ y phục ướt nhẹp bằng vải voan kêu roạt roạt… một hồi, sau đó theo đà mà rơi xuống từng mảng.

Tấm lưng trần cùng cơ thể trắng ngần nõn nà của Mạch Tiểu Khê ngay lập tức lộ rõ trước mắt Phương Bành Hạc. Khuôn ngực căng tròn, đầy đặn như đang mời gọi hắn.

Đôi mắt Phương Bành Hạc chợt nhòe đi, hắn không thể kìm chế được nữa.

Mạch Tiểu Khê đáng thương bị hắn đè lên người như một con mèo con, cố gắng giãy giụa mà vẫn vô ích.

Phương Bành Hạc không để cho nàng giãy giụa thêm được nữa, bèn điểm huyệt trên cơ thể nàng, khiến nàng không thể cử động nổi.

Để Mạch Tiểu Khê nằm im trên giường, Phương Bành Hạc mới có thể thỏa sức làm càn, tùy theo ý muốn của hắn. Hắn lột sạch y phục, ném sang một bên, khuôn ngực cứng rắn, chắc khỏe của hắn từ từ lộ ra.

Cơ thể hắn càng lúc cành trở nên nóng ran như lửa đốt, bên dưới cảm thấy vô cùng khó chịu, khiến hắn thèm muốn như phát điên.

Mạch Tiểu Khê tay chân không thể cử động, nằm yên nhìn hắn đầy căm hận. Nàng vừa sợ vừa chua xót cho bản thân mình. Phương Bành Hạc mạnh mẽ như một con rồng, thực sự hắn làm nàng cảm thấy rất sợ!

Không còn chần chờ gì nữa, Phương Bành Hạc cúi xuống, hôn lên ngực nàng. Cơ thế Mạch Tiểu Khê khẽ cong lên, run rẩy từng hồi. Theo mỗi động tác thuần thục của hắn, nàng chỉ có thể cắn chặt môi, rưng rức mà khóc.

– Cô đẹp lắm!

Giọng nói của Phương Bành Hạc càng lúc càng trầm đυ.c, khàn đặc. Đôi tay hắn quét dọc một lượt từ ngực cho đến eo nàng, vào tận sâu trong từng ngóc ngách.

Hơi thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp hơn, đôi môi ẩm ướt, nóng bỏng cứ thế mặc sức chiếm hữu, thưởng thức mùi vị ngọt ngào trên khắp cơ thể nàng.

Đến khi Phương Bành Hạc nâng đôi chân thon dài, trắng ngần của Mạch Tiểu Khê đặt sang hai bên đùi của hắn, nàng chỉ có thể kêu lên khe khẽ:

– Đừng, đừng mà!

Tiếng khóc của Mạch Tiểu Khê càng kí©h thí©ɧ hắn hơn gấp bội.

Phương Bành Hạc đưa tay nắm chặt lấy hai bên vòng eo của nàng, sau đó lạnh lùng mà đâm mạnh tới.

Aaaaaa, đau quá!

Mạch Tiểu Khê hét ầm lên, nhưng đôi môi ngay lập tức bị che phủ bởi đôi môi ẩm ướt của Phương Bành Hạc, chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Giọng hắn khàn đặc, hơi thở hổn hển, gấp gáp, hết hôn nàng say đắm, sau đó lại nô đùa, thưởng thức dư vị trên ngực nàng.

Mặc cho Mạch Tiểu Khê khóc lóc thê thảm đến như thế nào, Phương Bành Hạc vẫn nhẫn tâm chiếm đoạt nàng hết lần này đến lần khác, phát tiết mọi lúc, mọi chỗ.

Sự chặt chẽ, ngọt ngào của nàng khiến cơ thể hắn như phát điên, trầm luân mà tận hưởng…

Không biết đã qua bao nhiêu lần thϊếp đi rồi bất chợt tỉnh lại, Mạch Tiểu Khê vẫn mơ màng nhìn thấy Phương Bành Hạc đang cử động mạnh mẽ trên cơ thể nàng, hắn hết đặt nàng nằm úp xuống, lại bế xốc nàng lên, thỏa sức mà làm càn.

Cơ thể Mạch Tiểu Khê đau nhức, cảm tưởng như có hàng ngàn mũi tên đang đâm xuyên vào cơ thể của mình. Ngay lúc này đây, nàng chỉ muốn chết đi.

Nhìn kẻ kia nằm ngủ bên cạnh nàng, hơi thở đều đều, đôi mắt sắc bén cùng nốt ruồi son đáng ghét kia, Mạch Tiểu Khê càng lúc càng uất hận. Hắn chà đạp nàng hết lần này đến lần khác, bất cứ lúc nào ham muốn khốn khϊếp của hắn trỗi dậy là hắn lại lôi nàng ra để làm chỗ xả.

Mạch Tiểu Khê đưa tay chua xót lau đi những giọt nước mắt cay đắng. Nàng khẽ lật chăn sang một bên, nhẹ nhàng bước xuống đất mặc lại y phục.

Phương Bành Hạc vẫn lim dim nằm ngủ, khuôn ngực của hắn nổi đầy những vết xước do móng tay của Mạch Tiểu Khê cào cấu, có chỗ còn hơi rỉ máu.

Nhác trông thấy ở góc phòng có chiếc kéo lúc đầu bị Phương Bành Hạc hất rơi, Mạch Tiểu Khê như người vô hồn, lững thức bước tới, nhặt lên xem xét.

Đôi mắt nàng chợt bừng sáng, hết nhìn chằm chằm vào Phương Bành Hạc đang ngủ say, rồi lại nhìn xuống chiếc kéo đang nắm chặt trong tay.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, nàng bước nhẹ tới bên cạnh hắn. Nhìn gương mặt điển trai cùng cơ thể hoàn mĩ của hắn càng khiến nàng thêm sinh hận.

Mạch Tiểu Khê từ từ giơ cây kéo lên, hít một hơi thật sâu, đoạn nhằm thẳng hướng Phương Bành Hạc mà đâm xuống…