Vạn Tộc Thiên Tổ

Chương 3: Nợ Nhân Tình



"Ầm ầm."

Cửu thải quang mang cự cầu lại sinh biến, từng cái thú loại hình xung quanh bị nó nuốt vào, tại mọi người chăm chú thời điểm hai màu kim cùng xích dần tách nhau ra.

Bên trong phát ra một loại hỗn hợp màu sắc, tựa như thế gian hết thảy chi hoa đua nhau trổ sắc nơi, giống như bản nguyên chi sắc trên thế giới.

Chính là lúc này, Vu Hoàng cùng Hoàng Đế cùng một lúc động, bọn hắn tu vi cường hoành đến cực điểm, không nhìn cấm địa hạn chế bay thẳng đến trung tâm Tích Địa.

Hạn chế Tích Địa vô cùng dễ hiểu, tu vi yếu nhược, thịt nát xương tan.

Muốn vào ít nhất phải là Hoàng cấp tồn tại trở lên, về phần Vương cấp thì chí ít phải thuộc về cường giả bên trong mới được.

Mộc lão cùng xung quanh bầy yêu, Vu tộc Chiến Quân cùng Nhân tộc Tướng Quân một mực không tham dự, bọn hắn đến đây chủ yếu chỉ là áp trận cho chủ soái.

Mà lại, nếu bọn hắn đi theo không vào Tích Địa, không kể đến nguy hiểm tính mạng sự tình, mà chỉ là phía sau quân sĩ an toàn đã là một nan đề.

Tỉ như nhảy ra một cái như Mộc lão đầu tồn tại đánh vào hai tộc tu sĩ, bọn hắn là chịu đựng không nổi, cho nên cần có Tướng cấp Quân cấp các loại thủ hộ.

Tỳ Sa Hoàng, Vu Hoàng, Hoàng Đế, ba cái đỉnh tiêm chiến lực hiện tại trên Yêu Thần Giới tật tốc hướng về trung tâm dải đất Tích Địa, muốn bắt lấy bản nguyên chi sắc kia.

Chỉ thấy bản nguyên chi sắc quang hoa muôn màu toả ra ngày càng nóng bỏng, như thái dương đồng dạng khiến xung quanh không gian như muốn tan chảy.

Bên dưới Tích Địa cát vàng bị nung chảy thành dung nham, thổi lên từng cái hơi vụ đốt người.

Ba vị Hoàng cấp buộc lòng dừng lại, không thể lại tiến đến dù chỉ một chút.

Tỳ Sa Hoàng ẩn ẩn bằng thấy được bên kia Hoàng Đế cùng Vu Hoàng tương kề, hiểu được cả hai đạt đến tình trạng hợp tác không muốn người biết, nên cười nói:

"Vu huynh, trước kia nhắc đến chuyện còn hay không nhớ a ?"

Vu Hoàng nghe xong, trầm ngâm một chút lại nói: "Chuyện trước kia ?"

Vu Hoàng sở dĩ đáp lại, vì hắn e ngại Tỳ Sa Hoàng món kia Thánh cụ, hơn hết hắn cũng cần thăm dò Tỳ Sa Hoàng cùng Hoàng Đế có hay không liên thủ mưu đồ.

Trong lòng bọn hắn, kể cả Hoàng Đế, luôn luôn tồn tại một loại đề phòng như vậy, cho nên làm việc cũng không thể thẳng tay thẳng chân.

Nhưng Tỳ Sa Hoàng lại khác, nàng biết rõ bản thân không cùng ai liên minh, mà lại rõ ràng biết Nhân Vu hai tộc đang liên minh cùng nhau, cho nên dễ dàng khống chế đại cục hơn ai hết.
— QUẢNG CÁO —


Hoàng Đế hai mắt lấp loé, như đang suy tính cái gì.

Tỳ Sa Hoàng cười duyên: "Vu huynh, năm đó để ngươi đi, còn nhớ hay không lời thề năm đó ?"

Hoàng Đế hai mắt rụt lại, nhìn về Vu Hoàng, năm đó thân chinh là chuyện quá lâu ít nhất mấy nghìn năm sự tình, hắn hay là còn rất nhỏ, không thể chứng kiến được gì, hiểu cũng không tường tận.

Thế nhưng Nhân Đế bị trọng thương sau đó, Vu Hoàng cận vệ trung thành này lại như bốc hơi đồng dạng, không thấy lại tới lui qua.

Thẳng đến Nhân Đế ít lâu sau bệnh nặng ngã xuống, Vu tộc còn nhiều lần bốc lên chiến tranh, chèn ép Nhân tộc, đến hiện tại nghe Tỳ Sa Hoàng nói, hắn suy đoán đã có bước nhận định mới.

Vốn dĩ là cái gai trong lòng, nay gai nhọn lại càng thêm đau nhức.

Hoàng Đế ánh mắt lăng lệ, trầm giọng hỏi Tỳ Sa Hoàng: "Có chuyện này sao ?"

Tỳ Sa Hoàng biết được ly bác thành công, cười nói: "Bản toạ thế nhưng là một tộc chi vương, sẽ lại nói nhăng nói cuội trước kẻ khác ? Không phải sẽ làm trò cười cho người khác sao ?"

Năm xưa trận chiến kia, nàng chính là hàng thật giá thật đánh trọng thương Nhân Đế, tất nhiên đại lực bỏ ra đánh đuổi Nhân Đế là từ khí linh của Mạn Bà La Môn.

Nhưng xét theo một hướng khác, nếu không có nàng nắm giữ Mạn Bà La Môn, khí linh sẽ tỉnh lại sao ? Chính là nhận Tỳ Sa Hoàng làm chủ cho nên khí linh mới xen vào.

Lúc kia, Vu Hoàng chính là một bên đi theo Nhân Đế chinh phạt Yêu tộc, bị nàng một mẻ hốt gọn.

Nhân Đế trọng thương bỏ chạy, còn lại Vu Hoàng bị bắt giữ, hắn chính là quỳ hướng Tỳ Sa Hoàng hướng thiên đạo phát thệ, vì nàng làm một chuyện bất kì lúc nàng cần đến, nếu không thịt nát xương tan vạn kiếp bất phục.

Vu Hoàng không chen ngang Tỳ Sa Hoàng cùng Hoàng Đế hội thoại, vì hắn đang lâm vào trầm mặc.

Tỳ Sa Hoàng trong câu nói kia, nói hắn trước nàng phát thệ mà không phải là quỳ trước nàng phát thệ, dù chỉ thêm một chữ thế nhưng là Hoàng cấp nhân vật đứng đầu một tộc, truyền đi ra là thế nào nhục nhã ?

Hắn sở dĩ một mực điệu thấp từ trước đến nay, một là sợ hãi Mạn Bà La Môn khí linh, hai là vì cảm kích Tỳ Sa Hoàng không phát tán nỗi nhục này ra ngoài.

Làm nô làm cẩu của Nhân Đế, đã là quá đủ với hắn, sở dĩ còn mặt mũi mà không dẫn dị nghị chính là vì Nhân Đế dù sao cũng là một vị Đại Đế cấp bậc.

Hoàng cấp làm thuộc hạ Đế cấp, là bình thường sự tình.
— QUẢNG CÁO —

Thế nhưng Hoàng cấp trọng thương thậm chí giết chết Đế cấp, chỉ có duy nhất Tỳ Sa Hoàng, ai lại không rung động cùng kính sợ ?

Hoàng Đế thấy Vu Hoàng phản ứng, biết rõ Tỳ Sa Hoàng nói không sai, cho nên lập tức giữ khoảng cách cùng Vu Hoàng.

Phải biết, Vu Hoàng là đỉnh phong tu vi Hoàng cấp, Tỳ Sa Hoàng lại có Mạn Bà La Môn trong tay, hắn chính là có thể táng thân tại nơi này không ai cứu được.

Nhân tộc hiện tại, chỉ có duy nhất hắn làm trụ cột.

Vu Hoàng hướng Tỳ Sa Hoàng, lạnh nhạt nói: "Nói đi, Tỳ Sa Hoàng, ngươi muốn thế nào bản hoàng thế nào trả ngươi ?"

Tỳ Sa Hoàng hai mắt híp cười nói: "Không cần vội vàng a, bản toạ có Mạn Bà La Môn trong tay, cũng lại chưa cần đến ngươi."

Nàng nói, chính là trực tiếp đe doạ đến cả Hoàng Đế cùng Vu Hoàng, biểu hiện ra hiệu quả rất cao.

Bởi vì Vu Hoàng cùng Hoàng Đế từ trong ánh mắt đều dày đặc kiêng kị.

Dưới tình huống bình thường, nếu nàng đề cập đến, chỉ rước chống chế cùng khinh bỉ từ hai vị cường giả đối diện, tuy nhiên hiện tại lại không ai dám mở miệng.

Trong lòng hai người bọn hắn, đã chôn xuống bóng ma cùng gai nhọn không thể gỡ ra.

Sợ hãi, đề phòng, cảnh giác, . . .

Như vậy, chỉ là bằng mưu trí giao phong, Tỳ Sa Hoàng cùng sách lược của Mộc lão, đã áp Nhân Vu hai tộc một đầu, nói nàng lần này đến Tích Địa thu hoạch lớn nhất cũng không sai.

Nàng hiện tại là không cần lo lắng Vu Hoàng cùng Hoàng Đế thông đồng cùng nhau, ba bên một mực cạnh tranh, như vậy tu vi cao không phải quyết định hết thảy.

Vu Hoàng nói: "Tỳ Sa Hoàng, ta nợ ngươi chính là một chuyện, cơ duyên chính là chuyện khác, nếu ngươi dùng nhân tình đòi cơ duyên, ta là vô pháp tranh đấu."

Dừng một chút hắn nói: "Nếu ngươi không dùng nhân tình lần này, thứ lỗi bản hoàng không thể nhường ngươi."

Tỳ Sa Hoàng cười to, ngạo nghễ nói: "Vu Hoàng đại nhân nói đến, cái này bản nguyên chi sắc là của ngươi rồi a ?"

Vu Hoàng không cùng nàng tranh chấp, quay qua hướng Hoàng Đế nói: "Bản Hoàng tuy nợ nàng nhân tình, thế nhưng không cùng nàng hợp tác, ngươi là thế nào quyết định ?"

Hoàng Đế trầm mặc không nói, hắn không dám dứt khoát quyết định, bởi vì hợp tác có quá nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
— QUẢNG CÁO —


Không hợp tác, là luôn luôn đề phòng thế nhưng khó lòng tranh lấy một chén canh cướp đoạt cơ duyên.

Hợp tác cùng Vu Hoàng, là có thể tranh, thế nhưng giao lưng cho đối phương, bị đâm lúc nào sợ là cũng không biết.

Tỳ Sa Hoàng bình tĩnh nói: "Kỳ thật, chúng ta ba người không cần ngươi chết ta sống, cơ duyên là thiên địa ban tặng, người có duyên sẽ được, thậm chí ba nhà cùng nhau chia lợi đều được."

Nghe vậy, Vu Hoàng cùng Hoàng Đế động dung, cầm một cái Mạn Bà La Môn vô địch thiên hạ Tỳ Sa Hoàng, lại chủ động nói lời ngon ngọt, bọn hắn lúc này trong đầu nhớ đến thiên hạ vẫn đang bàn tán chuyện kia.

Khí linh ngủ say lần nữa ? Mạn Bà La Môn khí linh ?

Nếu đúng là vậy, Tỳ Sa Hoàng chỉ là một cái Hoàng cấp sơ kỳ tu vi, ở nơi này liền không có tư cách ngồi ngang hàng bọn hắn.

Tỳ Sa Hoàng biết mình lỡ lời, nàng sở dĩ như vậy thất thố chính là do trong lòng cảm giác đã đạt đến đỉnh điểm, không thể bỏ qua bản nguyên chi sắc.

Vì điều này, nàng sẵn sàng làm sự tình gây nguy hiểm tính mệnh.

Rất nhanh nàng bình tĩnh, Tỳ Sa Hoàng cười lạnh: "Các ngươi chớ có các loại dị tâm, bản toạ cũng có thể độc chiếm hết thảy a. Đừng quên nơi này nằm gần ta Yêu tộc tổ địa, ngũ đại Yêu Vương trực chờ ngoài kia."

Hoàng Đế cùng Vu Hoàng là một tộc chi chủ, hưng sư động chúng điều động một đạo hùng quân đến đây, nếu bị ngũ đại Yêu Vương lật tung sau này làm sao phục chúng ? Nàng đánh chính là điểm này yếu nhược.

Cổ Hoạ đại sâm lâm chính là một trong ngũ đại sâm lâm, Yêu Vương toạ trấn nơi này cũng là Đạo Mộc Yêu Vương.

Hắn, chính là lão Mộc ngoài kia, cũng là thống lĩnh của toàn bộ ngũ đại sâm lâm, cận vệ cũng là quân sư của Tỳ Sa Hoàng.

Tỳ Sa Hoàng bên cạnh đáng giá tín nhiệm bằng hữu không nhiều, Đạo Mộc Yêu Vương là trong đó một cái.