Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1071: Không Phải Hư Danh



Lúc này, trên văn binh mà Tô Vũ rèn đúc dần dần hiện ra 18 đạo kim văn!

Mà Tô Vũ thì khẽ nhíu mày lắc đầu, thu hồi Khoách Thần chùy, mặt hắn vẫn không hề đổi sắc, ném đao nhỏ cho Bạch Tuấn Sinh, mở miệng nói: "Kỹ thuật của ta không tới nơi tới chốn, phối trộn sai lầm rõ rệt, lấy tài liệu cũng có vấn đề, tôi vào nước lạnh cũng thế... Bằng không thì với đồng dạng tài liệu này mà đưa cho Triệu Lập lão sư, tối thiểu ngài ấy có thể chế tạo ra 30 đạo kim văn trở lên!"

Mọi người nghe vậy liền kinh ngạc nhìn hắn.

Hoàng giai trung cấp đỉnh phong!

Lần đầu tiên đúc binh!

Không có thiên lý!

Nếu mà Tô Vũ thuần thục lý thuyết hơn nữa thì ắt hẳn hắn sẽ có thể rèn đúc ra Hoàng giai cao cấp văn binh.

Dưới tình huống bình thường, Đằng Không cảnh lão luyện, người trong nghề rèn đúc đại khái là có thể rèn đúc ra Hoàng giai cao cấp văn binh.

Còn về đỉnh cấp văn binh thì phần lớn đều là do Lăng Vân cảnh chế tạo.

Người giống như Triệu Lập, tại Lăng Vân cảnh có thể rèn đúc ra huyền giai đỉnh cấp văn binh kỳ thật cực kỳ hiếm thấy, chủ yếu là vì ý chí lực không đủ lực bền bỉ, căn bản không có cách nào hoàn thành 64 đạo kim văn trở lên.

Không có 64 đạo kim văn thì không thể coi là huyền giai đỉnh cấp văn binh!

Mà Tô Vũ thì không quan tâm mấy thứ này, trong lòng hắn đang suy nghĩ ngũ hành thần văn của hắn hình như dùng để đúc binh rất ổn, mà khi đúc binh, thần văn kỳ thật cũng đang thối luyện rèn đúc, trước đó hắn vẫn muốn đúc binh, giờ đây hẳn là có thể học một ít.

Hắn vẫn chưa quên lời hứa khi hắn tới Lăng Vân cảnh thì sẽ đi giúp Triệu Lập lão sư đúc binh!

Đó chính là địa giai văn binh!

Không có chút cơ sở, không có chút nội tình mà muốn đi đúc địa giai văn binh?

Đừng nói đùa!

Không tạo phiền phức cho lão sư đã coi như không tệ rồi!

Hắn còn đang suy nghĩ những thứ này, thì bên cạnh có một vị lão nhân khẽ cảm khái: "Đây chắc là《 Khoách Thần quyết 》của Triệu Lập. Thủ pháp cũng là rèn binh pháp của Triệu thị, ngươi nói ngươi học 5 giờ, ta thấy Triệu Lập đây là coi ngươi trở thành quan môn đệ tử để dạy dỗ rồi! Ngươi có thiên phú rất tốt, ta nói chính là thiên phú về đúc binh, đáng tiếc, đúng là thiên phú khác của ngươi mạnh hơn, tác dụng càng lớn hơn, không thể hao phí quá nhiều thời gian để đúc binh được... Thật đáng tiếc!"

Thật sự là có chút đáng tiếc!

Lão nhân kia thực lực không yếu, có vị đã tiếp cận Lăng Vân đỉnh phong, cảm khái một hồi mới cười nói: "Nếu ngươi khổ học mấy tháng, lại tích lũy nhiều thêm một chút kinh nghiệm thì hoàn toàn có thể rèn đúc ra Hoàng giai đỉnh cấp văn binh! Có thời gian thì hãy tới đây chơi một chút, lão sư của ta cũng nói ngươi có thiên phú ở phương diện này, nội tình rất tốt."

Tô Vũ hơi ngẩn ra, "Lão sư của ngài là?"

"Hồ lão sư." Đối phương cười đáp: "Ta là học sinh của bà."

Tô Vũ giật mình, vội vàng cung kính chào hỏi: "Tham kiến lão sư, bêu xấu rồi, ta chỉ là đùa với Bạch Tuấn Sinh một chút, cái tên này chế tạo một thanh Hoàng giai sơ kỳ văn binh, vậy mà lại cứ khăng khăng bảo người khác không được..."

Bạch Tuấn Sinh phiền muộn vô cùng, ta nói thật mà, ngươi còn dám cáo trạng!

Lão nhân cười khẽ: "Hắn thì biết cái gì! Tiểu tử này ỷ vào có chút thiên phú, đáng ăn gõ một thoáng! Cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Triệu Lập ở trong số huyền giai đúc binh sư là cấp cao nhất, hoặc là nói người đứng đầu cũng chẳng sai, ông ta không có chủ thần văn, mạnh mẽ dựa vào thần văn phụ trợ lại chế tạo ra văn binh 72 đạo kim văn, đây không phải là việc người nào cũng có thể làm nổi, địa giai văn binh sư thì may ra."

Bạch Tuấn Sinh cũng không để ý bản thân bị mắng, chỉ tò mò hỏi: "Lão sư, Triệu Lập đại sư lợi hại như vậy sao? Nhưng mà ta biết ông ấy, thế nhưng chưa từng nghe nói có binh khí của ông ấy lưu truyền ở bên ngoài."

Đây cũng là lý do hắn cảm thấy Triệu Lập không ra sao cả, đúc binh sư trọng yếu nhất là xem vị cường giả nào dùng binh khí của ngươi, tùy theo đó mà dương danh.

Lão nhân giải thích: "Tính tình ông ấy cổ quái lắm, không hợp mắt thì không giúp ngươi chế tạo, ngươi không biết cũng là lẽ thường, là do ngươi kém kiến thức thôi. Học phủ chúng ta cũng có người sử dụng văn binh do ông ấy chế tạo, chuôi văn binh mà Văn Trung hay dùng chính là do Triệu Lập rèn đúc, trình độ đỉnh cấp."

Bạch Tuấn Sinh giật mình!

"Chuôi văn binh này... Ta biết rồi, thật sự là đỉnh cấp, nghe nói có thể so với địa giai văn binh... Văn lão sư đã hao phí toàn bộ gia sản để chế tạo, ta còn tưởng rằng là tìm Hồ lão sư, thì ra là Triệu Lập lão sư làm."

Lão nhân mỉm cười gật đầu, "Cho nên lần sau không hiểu thì đừng giả bộ ngươi không gì không biết, mất thể diện lắm!"

Giáo huấn Bạch Tuấn Sinh xong, ông lại lần nữa nhìn về phía Tô Vũ nói: "Nếu rảnh thì tùy thời ngươi đều có thể tới chơi, xem như tới giải trí đi, đối với thiên tài như ngươi thì kỳ thật học cái gì cũng đều có thể có tiền đồ, nên chuyên chú vào một thứ, cái khác thì biết qua loa là đủ, có thể chế tạo huyền giai văn binh thì đến đâu cũng được người hoan nghênh."

Những người khác nghe vậy liền thấy xấu hổ!

Đệt!

Chế tạo huyền giai văn binh mà chỉ là chơi đùa?

Có thể thấy lão sư nhà mình thật sự đã để mắt đến Tô Vũ, cũng xem thường bọn họ, quá là mất mát.

Thiên tài chính là như vậy sao?

Sự nghiệp cả đời ngươi có lẽ chỉ là thứ người ta tùy tiện chơi đùa.

Tưởng tượng một hồi thì thấy cũng phải, Tô Vũ mới học mấy giờ, lần đầu chế tạo liền chế tạo ra Hoàng giai trung đẳng văn binh, bọn họ còn cái gì để mà nói? Một đám học viên đừng nói là 18 đạo kim văn, có thể tạo ra 10 đạo kim văn thì khắp toàn bộ học phủ cũng chỉ được vài người.

Mất mát!

Vắng vẻ!

Tô Vũ phì cười, hàn huyên vài câu với lão nhân xong, rất nhanh hắn bèn kéo Bạch Tuấn Sinh đi ra ngoài, Bạch Tuấn Sinh hoảng sợ kêu lên: "Không đi, ta chỉ nói một câu thôi, ngươi nhỏ mọn như vậy làm cái gì? Ngươi sẽ không giết người diệt khẩu chứ, Tô Vũ, đây là trong học phủ đó, không thì ngươi đánh ta một trận là được rồi, đừng giết ta a..."

Đệt!

Ta chỉ nói một câu thôi mà, ngươi đánh mặt ta thì coi như xong, còn muốn giết người làm gì, ngươi quá hung tàn rồi!

Sát nhân cuồng ma thật đúng là không phải hư danh.

"Nể mặt đường ca của ta đi Tô Vũ, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ..."

Bạch Tuấn Sinh giãy giụa, hắn bị Tô Vũ tóm cánh tay không thể động đậy, thật sự là sợ sắp tè ra quần luôn rồi!

Tô Vũ không lên tiếng, một đường lôi kéo Bạch Tuấn Sinh đi ra ngoài, chờ ra khỏi Đúc Binh học viện, lúc này hắn mới cười vui vẻ nói: "Đi, đi bái phỏng phụ thân của lão sư ta, bái phỏng phụ thân ngươi..."

"..."

Đệch mợ!

Bạch Tuấn Sinh nghe Tô Vũ nói như thế, thật sự là muốn mắng chửi người!

Ngươi có lời thì cứ sớm nói, dọa ta sợ làm cái gì!

Kém chút nữa đã cho là ngươi muốn kéo ta vào rừng cây nhỏ rồi hạ độc thủ với ta rồi.