Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 282: Muốn Ta Giúp Ngươi … Đoán Một Quẻ Không?



Vừa nghĩ đến, ngày sau Chân Tiểu Tiểu cũng có thể rơi vào kết cục hộc máu không ngừng như mình, Xư Lí Thần Quang hưng phấn tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức bày ra mọi thủ đoạn để nàng tin phục sâu sắc, tiếp đó chủ động nhảy vào cạm bẫy nhân quả.

Ném xuống cây cỏ từ trong tay áo, bắt thủ quyết vài lần.

Xư Lí Thần Quang cười, ngón tay chỉ hướng đông: “Ra ngoài tông khoảng ba ngàn dặm, tựa hồ sẽ tìm được vật ấy.”

Ba ngàn dặm?!

Mọi người nhìn núi xanh xa xa, kỳ thực không phải quá xa, đủ khả năng đi rồi trở về trong hai ba ngày, chẳng qua ở ngoài ba ngàn dặm thật sự có thể tìm thấy sao?

Quản không được nhiều như thế.

Phòng đại trưởng lão nhanh chóng phái Nhị trưởng lão dẫn theo đệ tử xuất tông một chuyến, và để Tam trưởng lão truyền tin cho hữu tông tiếp giáp, dò hỏi tung tích của Tử Hồng Thánh Thủy.

“Chân tiểu hữu, Chu tiểu hữu, mấy ngày nay làm phiền các ngươi trước tiên ở trong tông, chúng ta chuẩn bị đủ tài liệu sẽ bắt đầu hiến tế. Thần Quang nha, nhất định phải tiếp đãi hai vị cẩn thận, không được chậm trễ khách quý.”

Phòng trưởng lão không ngừng nhắc mãi, nhìn dáng vẻ tựa hồ vẫn còn áy náy vì khuyết thiếu một loại tài liệu.

“Phong cảnh Cự Thần Tông đẹp như vậy, chúng ta ở lâu mấy ngày thật sự không sao hết, Đại trưởng lão yên tâm bận việc đi.”

Không có biện pháp, đạo đãi khách của đối phương thực quá lễ độ, ngay cả tâm tư mau chóng về nhà cũng phai nhạt một ít, Chân Tiểu Tiểu bình ổn tâm tình, quyết định tuyệt đối phải ra sức trợ giúp Cự Thần Tông giải quyết con khỉ họa tinh kia lại nói.

Tỉ mỉ dặn dò các trưởng lão một lần nữa mới vội vàng rời đi, chỉ chừa Xư Lí Thần Quang dẫn Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc tới chỗ ở.

“Chân trưởng lão cảm thấy bói toán thú vị sao?”

Không hề khó gọi ra miệng xưng hô này, tưởng tượng đến nhân quả của đối phương rất nhanh sẽ bị mình đắn đo trong tay, Xư Lí Thần Quang lập tức cười xán lạn vô cùng, phảng phất bóp nát tinh quang đầy trời rắc vào đáy mắt.



“Tương đối thú vị! Ta ra bạc, có thể cũng giúp ta xem một quẻ không?”

Xao động pháp tệ trong tay áo, hai mắt Chân Tiểu Tiểu phụt ra ánh sáng mãnh liệt, nếu không phải có Tiểu Chúc Chúc kéo góc áo, thì đã kích động tới thiếu chút nữa bổ nhào lên trên người Xư Lí Thần Quang rồi!

Thật tốt quá!

Lòng hiếu kỳ của Chân Tiểu Tiểu đối với bực tính mạnh mẽ hơn nhiều so tưởng tượng!

“Nha nha nha! Chân trưởng lão là khách quý, Thần Quang sao có thể thu chỗ tốt?”

“Có yêu cầu gì, không cần khách khí, cứ việc nói!”

Hung hăng vỗ bộ ngực, Xư Lí Thần Quang kiêu ngạo hếch cằm.

“Chẳng qua tốt nhất là tính chút chuyện đặc biệt quan trọng, nếu chỉ là vì cái khăn tay nhỏ yêu thích mà hao phí tâm thần, vậy quá không đáng!”

Đương nhiên không thể thu chỗ tốt của nàng, nếu như thu bạc, liền không có nợ nần, thế thì làm sao hắn có thể thuận lợi đắn đo nhân quả của Chân Tiểu Tiểu trong tay?

Hơn nữa nhất định phải tính đại sự, việc càng lớn lực nhân quả mới càng sâu nặng.

Nàng nợ càng nhiều, phải trả càng nhiều!

“Ngươi thật sự là người tốt!”

Chân Tiểu Tiểu vô cùng cảm động trước sự khẳng khái của Xư Lí Thần Quang, biểu tình cũng vô cùng kích động.



Rốt cuộc!

Rốt cuộc có người có thể giải thích nghi hoặc cho nàng!

Có chút rưng rưng xúc động, Chân Tiểu Tiểu nói ra yêu cầu mình chờ mong đã lâu: “Thỉnh giúp ta tính một chút, nhị cha của ta hiện tại đang ở phương nào? Có an toàn không?”

Đây mới là ước nguyện ban đầu của nàng khi bước lên tiên lộ!

Trước lúc thức tỉnh ký ức cha ruột chiến thiên, người nhà táng thân trong chiến hỏa, Chân Tiểu Tiểu một lòng chỉ nghĩ tới Thất Diệp Cốc tu luyện để học được bí pháp tiên gia có thể tìm kiếm người mất tích. Đáng tiếc cho đến ngày nay, vẫn như cũ chưa đạt thành mộng tưởng đó.

Nếu giờ phút này, tâm nguyện có thể viên mãn nhờ Lý Thần Quang.

Nàng nhất định sẽ khắc ghi thật sâu ân tình của hắn vào đáy lòng!

Ơ?

Tìm người?

Vẫn là cha nuôi?

Nhìn đôi mắt tràn ngập lo lắng và mong đợi của Chân Tiểu Tiểu, cõi lòng Xư Lí Thần Quang khẽ run lên.

Chẳng lẽ, nàng không có người nhà?

_NL_

Tiểu Thần Quang nha, nếu như giờ phút này ngươi lại thiện lương một chút, nói không chừng, sẽ không phải tiếp tục hiến máu.