Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 275: Bát Quái Nổi Lên Bốn Phía



Nhưng đúng là vị lão nhân tóc đỏ lôi thôi lếch thếch này, lại có uy áp mà các vị Tông chủ của tông môn cấp ba không thể bằng được!

Ánh mắt hắn sáng ngời như chứa tia điện, hai má hồng nhuận, bước chân hữu lực, cơ bắp chắc nịch, nếu thật sự dung hợp với hồn thú chủ chiến, không cần nghi ngờ, chắc chắn là một sát thần đáng sợ trên chiến trường!

“Ngươi chính là Chân Tiểu Tiểu?”

Khi ánh mắt dừng trên người Chân Tiểu Tiểu, đáy mắt Luyện Hỏa lão nhân lập tức hiện lên một tia kích động, hoàn toàn không có loại tư thái ngạo mạn của thân là thượng vị giả. Nếu không phải bên cạnh vẫn có đệ tử ngóng xem, chỉ sợ lão nhân này sẽ như Phòng trưởng lão vậy, nước mắt lưng tròng lôi kéo tay nhỏ của nàng.

Vì cái gì?

Chân Tiểu Tiểu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái cằm của lão giả trước mắt, phát hiện bộ râu dài màu đỏ đậm của hắn … tựa hồ thiếu mất vài sợi, trên làn da còn lưu lại vết sẹo lớn bằng đồng tiền.

Chiều dài sợi râu kia……

Màu sắc sợi râu kia……

So với dải lông trên người con khỉ thối, quả thực giống nhau như đúc!

Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt các trưởng lão ở đây dừng trên người chính mình đều chứa sự kích động và mong đợi hệt như Luyện Hỏa lão nhân.

Rồi lại nhìn nhìn lũ chim đầu trọc lóc quái dị bay qua bầu trời……

Chân Tiểu Tiểu nhất thời hiểu rõ nỗi nghẹn khuất thống khổ trong lòng đám người Cự Thần Tông.



Con khỉ quá xấu!

Chỉ chờ nó kéo dài huyết mạch Thông Thiên Thần Nhãn là sẽ lập tức bỏ nồi chưng nhừ!

“Vãn bối đúng là Chân Tiểu Tiểu, bái kiến Luyện Hỏa tiền bối!”

Tuy rằng ở Phi Long Quan đã lừa cái chức vụ “trưởng lão” chơi chơi, nhưng đứng trước mặt cường giả chân chính, Chân Tiểu Tiểu cũng không dám lỗ mãng, quy củ hành lễ yết kiến.

“Ha ha ha ha, tiểu bằng hữu, không cần cổ hủ như thế, người tới tông môn ta đó chính là bằng hữu, không cần giữ lễ tiết.”

Túm chặt cổ áo Chân Tiểu Tiểu, tay phải còn không quên kẹp Tiểu Chúc Chúc, đạp lên mây lửa đỏ rực, trực tiếp cuốn hai người đến trên ngọn núi hắn luyện khí!

Oa!

Quả thật là đãi ngộ khác biệt đâu!

Mấy năm nay người tới vô số, nhưng không một ai đến mà Tông chủ vui mừng như vậy.

“Chẳng lẽ là huyết thống mà Tông chủ lão nhân gia đánh rơi bên ngoài nhiều năm?”

Các đệ tử Cự Thần Tông vẫn chưa rõ nội tình sôi nổi bát quái.



“Đúng thế đúng thế, các ngươi có bao giờ từng thấy bộ dáng chó săn đó của Phòng Đại trưởng lão không? Tông chủ đại nhân chân trước mới vừa đi, Phòng Đại trưởng lão liền dẫn theo Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão vội vã đi theo phía sau? Kia rõ ràng là muốn … yết kiến thiếu chủ nha!”

“Phi! Ý nghĩ của các ngươi cũng quá kỳ lạ, nhìn xem hai con mắt trong veo như nước của tiểu mỹ nhân, và cả vị thiếu niên anh tuấn phong độ nhẹ nhàng bên cạnh! Rồi nhìn xem Tông chủ chúng ta, cao lớn thô kệch, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, làm sao có thể sinh được?”

“Xong đời! Ngươi dám cười nhạo Tông chủ đại nhân xấu trước mặt mọi người!” Mọi người vui đùa không ngừng, lại không coi những lời vô lễ đó là thật.

Xem ra môn phong của Cự Thần Tông vẫn luôn như vậy.

“Chẳng qua tiểu mỹ nhân kia khi cười rộ lên thật sự quá đẹp đâu!” Một ít nam đệ tử chìm vào hồi ức, chỉ cảm thấy một ánh mắt kinh hồng thoáng nhìn nhưng đã không thể lãng quên.

“Vị nam lang anh tuấn kia mới thật thật soái, đáng tiếc tu vi quá thấp, bằng không chúng ta mạnh mẽ giam hắn ở sơn môn.” Nhóm nữ đệ tử thì si mê dung nhan của Tiểu Chúc Chúc, đắm say không thể tự kềm chế.

“Soái? Các ngươi đang nói Lý sư huynh?”

Phía sau các đệ tử đột nhiên bước ra một thiếu nữ anh tư táp sảng.

Chỉ thấy đầu nàng đội Phượng Sí Quan vàng tím, tay cầm trường côn tơ vàng, một thân áo quần ngắn lưu loát, dáng người cao gầy nhỏ dài, trên cánh tay còn quấn một lệnh bài ánh vàng lấp lánh, bên trên khắc một chữ “Ngự” uy vũ chứng minh thân phận của nàng trong Cự Thần Tông rất đặc thù.

Tiếc rằng khi nhắc tới ba chữ “Lý sư huynh”, ánh mắt sắc bén của nàng lập tức mềm ngọt như hóa thành một hồ nước xuân.

_NL_

Vấn đề, Lý sư huynh là ai?