Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 15



Du Tri Uyên giật mình muốn đứng dậy, Thẩm Ninh nhanh tay lẹ mắt đè ông nằm xuống, "Đừng cố sức quá, cẩn thận lại trật khớp."

Thành Thân vương Đông Đinh Thần chắp tay sau lưng vòng qua bình phong đi vào, chỉ thấy một nữ tử đưa lưng về phía hắn khom lưng ấn lên đầu vai Du Tri Uyên, hắn nghĩ chắc là nữ quyến của Du Tri Uyên, nào ngờ nữ tử kia vừa quay đầu, lại là quả phụ Lý thị.

Đông Tinh Thần khẽ nhíu mày, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?

"Vương gia." Du Tri Uyên vẻ mặt khó xử nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy có hàng vạn con sâu róm đang bò khắp lưng, ông đây là đang bất kính trước mặt hoàng thân quốc tích, cái vị Lý phu nhân này... Ông làm bộ lại muốn đứng dậy.

Tùy tùng đi theo còn có Vạn Phúc, hắn thấy Lý phu nhân vẫn yên ổn đứng ở đây, trong lòng giật mình, tại sao đi đâu cũng thấy bóng dáng của vị phu nhân này thế?

"Du Tri Châu mau nằm xuống, không cần giữ lễ." Người trước mặt nghiêm chỉnh, đứng đắn, Đông Tinh Thần không còn dáng vẻ nhàn hạ trước đây, ngược lại nhất cử nhất động đều mang theo khí chất uy nghi của hoàng thất, hắn cười bước tới, dường như tâm tình đang rất tốt, "Lần này càng cực khổ bao nhiêu công lao càng lớn bấy nhiêu, một lần có thể nhìn thấu âm mưu của Khắc Mông, cứu Vân Châu thoát khỏi nguy hiểm, bảo vệ an toàn biên cảnh Cảnh Triều của chúng ta, bách tính không phải chịu cảnh khổ cực của chiến loạn, ngài quả thật đúng là lương thần dũng tướng, bản vương nhất định sẽ báo cáo chi tiết công lao của Du đại nhân với hoàng thượng, hoàng huynh đất định sẽ rất vui mừng."

Du Tri Uyên muốn mở miệng, lại bị Thẩm Ninh đoạt trước, "Lời của vương gia nói rất đúng, Du đại nhân bày mưu tính kế, lại hiên ngang lẫm liệt, đây là phúc của Vân Châu, là phúc của Cảnh Triều."

Du Tri Uyên trợn tròn hai mắt.

Đông Tinh Thần nhìn về phía nữ tử đáng nhẽ không nên có mặt ở đây, hỏi: "Vì sao Lý phu nhân lại ở đây?"

"Nghe nói Du đại nhân bị trọng thương, trong lòng nô gia bất an cho nên đến đây thăm hỏi." Thẩm Ninh đáp, sau đó hỏi, "Vì sao vương giao lại ở đây?" Không phải là hắn bị Hoàng Lăng nhờ đi Khúc Châu tìm cứu viện rồi sao,  không phải hắn nên ngoan ngoãn ở lại thành Khúc Châu  à?

"Bản vương thân là đại quân thống soái, tất nhiên phải ở đây."

Thẩm Ninh nghe xong, ánh mắt chợt lạnh lẽo, "Vương gia là... Thống soái chiến trường?"

Đông Tinh Thần nhíu mày, "Đúng vậy."

"Nếu vậy, tử lệnh là quyết định của vương gia?" Nàng lạnh lùng hỏi, áng mắt như muồn phun ra lửa. Nếu tử lệnh là do vị vương gia chỉ biết ăn chơi này hạ xuống, thì những huynh đệ phải hy sinh kia thật sự không đáng một chút nào!

"Lý phu nhân, chớ có làm càn!" Vạn Phúc nghe ra được ý bất kính trong lời nói của nàng, lên tiếng bảo nàng ngưng lại.

"Lý phu nhân... " Du Tri Uyên cũng gấp gáp ngăn cản.

Nhưng Thẩm Ninh vẫn trừng mắt nhìn Đông Tinh Thần, dáng vẻ giống như nếu không có câu trả lời thuyết phục nàng thề sẽ không bỏ qua.

"Phải thì như thế nào?" Đông Tinh Thần cũng nhìn nàng, không vui trả lời.

Thấy ngữ điệu của hắn lạnh lùng như vậy lại khiến Thẩm Ninh tỉnh táo hơn, "Ngươi... Nghiêm túc?"

"Làm càn!" Nàng nghĩ là hắn là người ngay cả chuyện chiến sự cũng có thể lấy ra làm chuyện đùa?

Thẩm Ninh sửng sốt, ánh mắt mang chút lạ lẫm nhìn người trước mặt, rõ ràng vẫn là vị vương gia nhàn hạ đó nhưng bây giờ không biết tại sao trên khuôn mạt hắn lại thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đối mặt với đôi mắt đen lạnh lùng lại vô cùng sắc bén của hắn, nàng nhìn rất lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, dời ánh mắt chất chứa vẻ không cam lòng đi. Chẳng lẽ người trong hoàng thất đều là người thâm tàng bất lộ như vậy? Mặc dù bây giờ nàng biết mệnh lệnh của hắn chất chứa một ý nghĩ sâu xa mà nàng không thể hiểu được, nhưng nàng vẫn rất khó để có thể không tức giận.

"Dân phụ thất lễ, dân phụ xin được cáo lui." Nàng nâng váy thi lễ, cũng không chờ được người cho lui, quay người đi ra ngoài.

Đông Tinh Thần đã nhìn thấy nàng năm lần bảy lượt hoàn toàn đều là hành vi vô lễ, trong ánh mắt hắn lóe lên tia kỳ lạ.

Du Tri Uyên thất vẻ mặt hắn có chút không vui, ông vội nói: "Mong vương gia thứ tội, Lý phu nhân xuất thân sơn dã, nếu có chỗ bất kính mong ngài lượng thứ cho."

Đông Tinh Thần thấy ông có chút khẩn trương, khẽ cười một tiếng, nói: "Không sao."

Sương sớm mang theo chút khí lạnh, Thẩm Ninh rùng mình một cái, xoa xoa hai cánh tay, quen cửa quen nẻo chạy tới phủ nha Thiên viện, thấy trong viện mọi người đang bôi thuốc vết thương to vết thương nhỏ cho nhau, hạ nhân của mỗi phòng đều đang bận rộn, đại phu đến từ Khúc Châu bận đến tối mày tối mặt, lau mồ hôi trên trán, lon ton chạy từ phòng này qua phòng khác.

Thẩm Ninh khẽ thở dài một hơi, hỏi có ai biết Hàn Chấn ở đâu không, một hán tử đang băng bó vết thương nói: "Hàn thiếu hiệp bị trọng thương, đang chữa thương ở trong phòng đầu."

Thẩm Ninh cả kinh, lập tức hỏi chỗ Hàn Chấn là ở đâu, hán tử kia hất hất cằm về gian phòng phía tây đang đóng chặt cửa.

Nàng bước nhanh đến cửa phòng, vừa định đẩy cửa vào thì thấy nô tỳ đang bưng ra một chậu nước máu, lòng nàng lập tức trầm xuống, bước nhanh vào trong phòng, thấy Hàn Chấn ngồi khoang chân trên giường phun ra một ngụm máu tụ, đại phu cuống quýt châm kim cầm máu cho hắn, nha đầu cầm khăn lau sạch máu tươi dính trên khóe miệng hắn.

Thấy hắn đang vận công chữa thương, nàng thức thời im lặng đứng một bên, chờ một nén hương trôi qua, hắn mới thở ra một hơi thu lại nội công. Đại phu chuẩn mạch, hỏi han vài câu, lại châm cho hắn mấy châm vào sau cổ.

Sắc mặt Hàn Chấn thản nhiên nhìn về phía nàng.

Thẩm Ninh xác nhận hắn không còn gì đáng ngại, mở hai tay đang đan vào nhau, nói: "Ta còn cho rằng huynh là người không cần lo lắng nhất."

Ánh mắt Hàn Chấn trầm xuống, "Là Tán đồng tử."

"Cái tên nhóc con đó hả?"

"Hắn có thừa khả năng làm bậc cha chú của muội đấy."

"Cái gì?" Thẩm Ninh kinh ngạc, chẳng lẽ trên đời này thật sự có kỳ công kỳ lạ như vậy, thuật cải lão hoàn đồng?

"Người này võ công âm tà, để duy trì cơ thể trẻ con hắn phải hút dương khí của người, những năm gần đây đã có vô số mạng người chết dưới tay hắn, nếu như ngươi gặp phải hắn, tuyệt đối không nên liều mạng." Hàn Chấn nói vài câu dặn dò ngắn ngủi, lại ho ra một ngụm máu tươi.

Tiểu tỳ lại tiến lên lau máu, sau đó Hàn Chấn vận công một lúc ngắn điều hòa khí huyết trong người, thu lại nội công liền cầm kiếm xuống giường.

"Huynh định làm gì?"

"Đi đón các nàng."

Thẩm Ninh tất nhiên hiểu được "các nàng" trong miệng hắn là ai, lắc đầu ngăn cản nói: "Đại Hoa của ngươi ở trên núi rất an toàn, ngược lại là huynh đó, bị thương nặng như vậy cũng không cần phải bôn ba đâu, một lát nữa để ta đi... " Đang nói giữa chừng, đột nhiên nàng thông suốt, một ý tưởng hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn bộc phát tới, nàng mời đại phu và nô tỳ rời đi trước, giơ tay mời Hàn Chấn ngồi xuống, cười như không cười đứng trước mặt hắn, nói: "Hàn Chấn, huynh thật ra bị thương nặng đến mức vô phương cứu chữa rồi, đúng không?"

Lông mày Hàn Chấn khẽ động một cái, nàng đây là đang mong đợi hắn chết hay đang nguyền rủa đây?

"Sắp chết rồi, Đại Hoa nhất định sẽ rất thương tâm." Nói cái gì liền thuận theo cái đó. Thẩm Ninh nói đến đây dừng lại, sau khi chuyện này kết thúc nàng cũng sẽ không nhận đây là chủ ý của mình.

Hàn Chấn lập tức hiểu ý của Thẩm Ninh, lông mày nhíu lại, "Hồ nháo, ta đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể dùng thủ đoạn ti tiện này!"

"Đại Hoa bướng bỉnh như thế nào huynh cũng không phải là không biết, nếu không dùng đến những thủ đoạn đặc biệt, huynh muốn nàng mở lòng với huynh, tuyệt đối là chuyện không thể nào."

Hàn Chấn trầm mặc một lúc, vẫn là cự tuyệt, "Không thể được."

Thẩm Ninh giả bộ cười lạnh một tiếng, "Hàn đại hiệp đã không thể buông xuống được mặt mũi của mình, vậy cũng không cần cản đường của Đại Hoa."

Hàn Chấn trừng mắt nhìn nàng, ra hiệu nàng nói tiếp.

"Đại Hoa chịu nhiều cực khổ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có trở ngại, huynh không hiểu được sao? Huynh luôn miệng nói không phải Đại Hoa không cưới, nhưng một chút xíu tôn nghiêm của nam nhân này lại không chịu buông xuống, vậy làm sao có thể khiến lòng muội ấy mở ra đây? Đã không thể, vậy huynh nhường đường cho nam nhân khác đến đi, dù sao thiên hạ to lớn, Đại Hoa cũng không phải là không phải ngươi thì không thể, theo ta thấy nếu không phải do ngươi ngăn cản, có lẽ Đại Hoa đã sớm có thể tìm được phu quân của muội ấy?"

Hàn Chấn hít sâu hai hơi, cố d3 xuống gân xanh dưới cổ đang nổi lên, qua một lúc lâu sau, hắn mới từ từ mở miệng, nói một cách vô cùng chậm chạm: "Tại hạ th ân mang trọng thương, làm phiền muội đi mời Đại Hoa tiểu thư đến."

"Nhớ giả bộ giống chút, đừng có mà vừa thấy giọt lệ của mỹ nhân liền mềm lòng." Thẩm Ninh dặn dò lại lần nữa.

Trong nội thành là một bầu không khí chết chóc, binh sĩ đứng ngay ngắn theo hàng theo lối, canh phòng nghiêm ngặt. Những người dân may mắn sống sót đang đứng trước căn nhà cháy lụi đã được dập lửa, chỉ còn khói bụi bốc lên từ đống đổ nát, bọn họ nhìn căn nhà từng là nơi an cư yên vui giờ đã biến thành một đóng đen kịt, nỗi buồn lớn nhất của họ từ đó mà đến, và cả sự căng thẳng chạy trốn ngàn dặm khỏi cuộc chiến đẫm máu, một vài hán tử quỳ trên mặt đất gào khóc.

Thẩm Ninh nhìn cảnh hỗn độn trước mắt, sâu kín thở dài một hơi.

"Lý phu nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thẩm Ninh quay đầu, hóa ra là Hoàng Lăng.

Nàng khẽ cười nói nguyên nhân cho hắn, Hoàng Lăng nghe xong, lệnh một phó tướng mang theo một tiểu đội nhân mã theo hai tên thổ phỉ đi đón người. Nàng cũng không cự tuyệt, nàng không phải là kiểu người mọi chuyện đều muốn tự làm mới có thể yên tâm, nàng tin vào người mình tin tưởng sẽ hoàn thành tốt công việc đó, có khi còn tốt hơn cả bản thân nàng tự làm.

"Lý phu nhân cũng bị thương, nên quay về nghỉ ngơi thật tốt." Hoàng Lăng chăm chú nhìn nàng cười nói, lấy một bình thuốc từ trong nguc ra, "Cái này là kim sang dược chữa ngoại thương rất hiệu quả, ngươi ăn một viên sẽ tốt hơn."

"Cảm ơn." Thẩm Ninh tiếp nhận, "Ta đã ngủ một giấc, ngược lại là Hoàng tướng quân nên cần nghỉ hơn hơn."

"Hành quân nhiều năm, hai ba ngày không ngủ là chuyện thường xuyên xảy ra." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nếu như Lý phu nhân không chê, có thể gọi ta một tiếng đại ca."

Thẩm Ninh mỉm cười, "Vậy Hoàng đại ca gọi ta là Tiểu Thẩm đi."

Trải qua một đêm sinh tử, hai người đã không còn xa lạ với nhau, ngược lại có chút giống như bạn chí cốt trong hoạn nạn có nhau. Hai người nhìn nhau khẽ cười một tiếng.

"Nỗ Nhi Linh và tiểu đồng kia không thấy bóng dáng, muội vẫn nên ở lại trong phủ nha an toàn hơn."

Thẩm Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, sau đó nàng nói: "Đại ca cẩn thận, nghe Hàn Chấn nói tên tiểu đồng đó thật ra là một đại thúc, võ công cao cường."

Hoàng Lăng cười, tiểu đồng đó là đại thúc? Lời này nghe có vẻ hơi kỳ lạ? Nhưng hắn vẫn đồng ý với nàng, "Ta có nghe Hàn đại hiệp nói rồi, không cần phải lo lắng đâu."

"Người của Khắc Mông có thể sẽ quay trở lại không?"

"Sợ là không dám quay lại chịu chết đâu, muội muội không cần phải sợ hãi."

Thẩm Ninh nhìn ra hắn có điều giấu diếm, nàng cũng không hỏi, sau đó nhớ tới một người, "Lãnh tướng quân vẫn đang ở tiền tuyến sao?"

"Lãnh tướng quân?" Hoàng Lăng sững sờ.

"Chính là vị Lãnh tướng quân đã đến đây cứu chúng ta, hắn mặc áo giáp vàng." Có điều tướng mạo của hắn, nàng cố như thế nào cũng không thể nhớ ra được.

Hoàng Lăng có hơi bất ngờ, hắn ho "khụ" một tiếng, nói: "Lãnh tướng quân... ở tiền tuyến."

Hai người nói lời tạm biệt, Thẩm Ninh quay về phủ nha, thấy mọi người đều đang bận rộn, nàng đi qua Thiên viện giúp những người bị thương thay thuốc băng bó, ở đây có quân Khúc Châu, cũng có bách tính Vân Châu, binh sĩ trong quân đội đã quen với chiến trường, im lặng để cho người khác đến xử lý vết thương, nhưng những người dân bình thường chưa trải qua sự tôi luyện đó, Hầu Tử vừa tùy ý để nàng băng bó, vừa khóc như một đứa trẻ lên ba, nói từng hơi đứt quãng với nàng Trương Đại nhà bên bị giết, Tiền đại cả ở tiệm rèn cũng đã chết, còn rất nhiều huynh đệ, trưởng bối cũng đã nằm xuống...

Chiến tranh, bất kể là ở đâu ở thời đại nào, đều là như vậy luôn khiến cho người ta buồn rầu.

- -----oOo------