Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 22: Nuôi trẻ là một việc khó



Ta lững thững trở về Lăng Tú Cung. Trời đã khuya… Suốt một ngày nay xảyđến thật nhiều việc phức tạp, tuyệt nhiên ta chỉ muốn ngủ một giấc dài,sáng dậy quên đi sầu não mà đối mặt với những ngày tháng sau…

Tự nhiên thèm rượu, uống một chút ngủ sẽ ngon hơn chứ? Ta lại vòng quangự thiện phòng xin một bình quế hoa tửu, trên đường về vừa chậm rãicưỡi mây vừa uống. Không phải là rượu nặng như Vong Sầu Tửu của ông giàVô Cực Chân Nhân nhưng khi vừa về đến cổng cung điện thì rượu cũng đủngấm, người thấy hơi lâng lâng…

Một cơn gió lớn quét qua, đêmthật là lạnh nha… Lá cây xào xạc, từng phiến lá đỏ như những cánh bướmtrôi dạt theo gió, cứ thế bay đi….

Ta có lẽ đã không còn thíchlá đỏ nữa rồi, nó gợi cho ta cảm giác không thoải mái. Nghĩ đến hìnhbóng của gã Thanh Long Thánh Quân mặc y phục xanh lam, đứng dưới tán cây chuyên tâm vẽ đến quên trời đất… Gã đó đúng là ngớ ngẩn rồi, tự nhiênlại thích ta, tự nhiên lại khiến ta cảm thấy dằn vặt nặng nề… Nếu đượcquay đầu, ngày đó ta nhất định từ bỏ việc tranh giành cuốn chú thư cổ,vạn kiếp cũng không tiếp xúc với hắn…Cứ như vậy đã chẳng có chuyện gìxảy ra sao?!

Rồi cả tên Atula vương lảm nhảm đêm qua nữa, nam nhân thực là phiền phức…

Thế nhưng bước chân loạng choạng của ta vẫn đi đến vườn lá đỏ sau LăngTú cung, tìm một gốc cây ngồi phịch xuống dựa vào, vừa uống rượu vừa thở dài, lẩm bẩm luyên thuyên một vài câu từ mà chính mình cũng không ýthức được, có lẽ lúc này trông ta rất mất hình tượng…

Mây đêmdày đặc, tuyết lất phất bắt đầu rơi… Tuyết rơi được, hẳn là Thanh LongThánh Quân không có mệnh hệ gì rồi… Ta thở dài ra một hơi… Lại đành cốuống nốt bình rượu rồi về…

Mắt ta lim dim, có lẽ nên trở về phòng thôi… có điều tay chân nặng nề, mới nhấc chân lên một cái đã lập tức trùng xuống…

Bỗng nhiên thấy một cặp chân lạ xuất hiện trước mắt, theo phản xạ ngửa đầu lên…

Đêm tối mù mịt cộng với đôi mắt lơ mơ khiến ta không thể trông rõ, chỉbiết người này rất cao lớn, thân ảnh một màu đen: tóc đen dài, y phụcđen. Đối với những hạt tuyết nhỏ đang đậu trên tóc và người hắn thì thật biệt lập…Họa chăng có cái gì đó thấp thoáng lấp lánh như một đôi hồngngọc phát sáng…

Người đó đưa bàn tay ra trước mặt ta, bàn tayhắn rất lớn, cánh tay rất dài, có vẻ rất mạnh mẽ… Ta nghĩ rằng đó là một tên nô bộc trong cung…

- Ngươi… hic…. Giúp ta về … – Ta đưa bàn tay ra, đặt lên lòng bàn tay hắn, bàn tay đó lập tức nắm chặt lấy tay ta…

- Được rồi… Chúng ta sẽ cùng trở về nhà nhé. – Thanh âm trầm trầm ấm áp nói.

Người ta trở nên không có trọng lượng, được bế ẵm… Dường như hai mươimấy năm rồi không được bế như vậy… Lồng ngực này rất rộng lớn, cơn buồnngủ mệt mỏi kéo đến, mơ hồ nghĩ đó cái mền, rúc vào đó thiêm thiếp đi…

[ Từ đằng xa, xuất hiện một bóng lão già chạy lại, thấp thỏm nhắc nhở:

- Chủ thượng hiện hình như vậy, e là… e là….

- Không sao… - Nam nhân bình thản cười, ánh mắt đầy thâm ý – Không một kẻ nào có thể lọt qua kết giới này…

Chủ thượng của lão bế con hồ ly ngủ gật qua cửa tẩm cung, hóa ra là lũtỳ nữ nô tài ở đây đã bị bất tỉnh nhân sự hết. Lão lão thấy Hiên ViênTiêu bỗng nhiên có cảm tình đặc biệt với một con hồ ly thì nảy sinh thắc mắc. Tại sao chủ thượng nhất định phải lên Thiên giới, còn bày ra mànkịch để công khai đoạt nó về? Con hồ ly này có gì đặc biệt?

Còn nữa, không phải chủ thượng chưa từng quên Ma Hậu nương nương trước đâysao? Nữ nhân từng làm người điên đảo như vậy lại bị thế chỗ bởi một conhồ ly sao? Lão già nhất thời không hiểu ra… Chẳng hay chủ thượng còn cótính toán khác?

- Chủ thượng! Người không định về dịch quánsao? – Lão già há mồm kinh ngạc khi thấy Hiên Viên Tiêu sau khi đặt hồly tiên tử xuống giường thì cũng tháo giày.

- Ngươi cứ để cái hình nộm ở đó là được rồi… - Hắn một lời phân phó – Sáng mai lại mang nó đến đây…

- Nhưng mà… - Lão già còn chần chừ, bỗng thấy ánh mắt chủ thượng nghiêm lại, đành ai oán tự lui đi. ]

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã gần lên đỉnh đầu ta mới lười nhác mở mắt ra…

Đập vào mắt ta, một đôi mắt màu hồng ngọc tròn xoe khác…

Là thằng bé Tiểu Ma Tôn, nó đang đứng ngay gần bên, tựa vào mép giườngmà nhìn ta chăm chú… Phảng phất bên mũi ta có mùi sữa tươi…

Tangồi dậy, đầu óc hơi tê tê, khắp người vẫn còn mùi quế hoa tửu… Ưm, hình như hôm qua lại say rượu. Ta nhìn thằng nhóc, mới sáng sớm ai đã bế nóđến đây vậy? Cuộc đời sau này của ta chính là bảo mẫu cho nó sao?

Nó nhìn ta không rời mắt từ lúc ta rửa mặt đến chải đầu, ta đi đến đâunó như lại một cái đuôi lẽo đẽo lạch bạch chạy theo… Tệ hại hơn là tamuốn đến suối nước nóng ngâm mình, nó cũng muốn đi theo…

Nhìn quanh không thấy lão già đẩy xe gỗ, ta đoán là lão đã trút gánh nặng này cho ta rồi, miễn cưỡng bế cả nó theo…

Ta đặt nó ngồi bên ngoài con suối, nhét vào tay nó hai miếng mứt lớn, cười dịu dàng:

- Nhóc, ngươi ngồi đây đợi cô cô, đừng chạy đi đâu!

Nó nhìn ta, chớp chớp mắt mà không nói gì… Ta đoán là nó chưa biết nói.

Bước vào trong suối, mới tháo ra y phục ngoài, còn lại yếm và váy lót,ta chợt lo ngại chuyện thằng bé chạy lung tung rồi lạc đường thì rấtphiền, vậy là lại quay ra ôm nó vào.

Ta ôm nó bước xuống dòng suối nước nóng bốc hơi nghi ngút, mắt nó tròn to giãn ra, cái thân hình mập mạp cũng hơi run run.

- Nhóc, ngươi sợ nước ư? Không được, trẻ con phải sạch sẽ, cô cô tắm cho ngươi luôn!

Ta mang nó xuống nước, nước ngập đến giữa bụng ta, nó đột nhiên giãydụa đòi thoát khỏi tay ta… Nước bắn tung tóe, thấm ướt y phục ta, vảivóc mỏng bám sát vào da…

- Nhóc, ta tắm cho ngươi trước! – Ta mạnh mẽ trấn áp đứa trẻ hư.

Không suy nghĩ nhiều, ta thuận tay rút phăng cái yếm và tã lót của nó.Thân hình trắng mum múp lộ ra. Bỗng dưng nó phản ứng dữ dội hơn, hết oằn người lên lại đập chân đập tay loạn xạ. Ta bực mình vỗ vào cái môngtròn trần trụi của nó, nó lập tức đơ người ra.

Ta nghĩ là nó sẽ khóc nhè, nào ngờ mắt nó càng mở to, giống như bàng hoàng hỗn loạn…

Một dòng máu nhỏ bỗng chảy ra từ mũi nó…

- Trời… chảy máu cam rồi! – Ta cuống cuồng bưng mũi nó lại, lúc chạmvào mặt nó, ta mới nhận ra, da nó rất nóng, còn nóng hơn cả nước bêndưới…

Chẳng hay thằng bé này sợ nước, nếu cố ép nó thì nó sẽphát bệnh? Không được, không được quá vội vã, là ta hấp tấp rồi, cái gìcũng phải dạy bảo huấn luyện dần dần….

Ta vội vã mang nó lênbờ, nhưng mới gần tới bờ suối, nó đã tranh thủ lúc ta không chú tâm màcắn vào tay ta một cái rồi hấp tấp bò lên chạy trốn…

Ta vướng bộ y phục sũng nước và không kín đáo này mà không tiện chạy ra ngoài tìm nó…

Nuôi một đứa trẻ cực nhọc như vậy đó ~.~

Lúc chiều tối, khi ta đang chuẩn bị dùng bữa thì lão già Ma tộc lại bế nóđến nhờ ta trông nom dùm. Ta cưng chiều đặt thằng bé lên đùi, sai tỳ nữchuẩn bị cho nó một tô cháo ngũ cốc…

Bát cháo nóng được bưngđến, ta cầm chiếc thìa nhỏ đặt vào tay nó, tựa như cô giáo nuôi dạy trẻngọt ngào nói bên tai thằng bé:

- Bảo bối ngoan, bé có tự xúc được không?

Nó không phản ứng, trơ trơ ra. Ta thở dài, đặt nó sang cái ghế bên cạnh, từ từ chỉ dạy:

- Nhìn cô cô làm này, phải xúc như thế này… – Ta đem thìa xúc vòng quanh tô cháo, sau đó đưa gần miệng thổi chậm chậm…

Thằng bé không phải là đang nhìn vào động tác ta làm mẫu mà cứ chằmchằm nhìn vào mặt ta, thực là một đứa trẻ chậm hiểu. Kiên nhẫn của tasắp hết, đưa thìa cháo gần miệng nó, ra dấu hiệu cho nó há miệng:

- A… mở miệng ra…

Nó vẫn trơ ra, ta cau mày nói:

- Không thích cháo ngũ cốc sao?

Nó vẫn yên lặng. Ta bực mình, đặt thìa cháo xuống, chỉ suýt nữa thì to tiếng:

- Không thích hay là thích? Nhà ngươi một tuổi rồi còn chậm chạp thế sao? Nói mà không hiểu sao?

Thấy mặt nó xị xuống như sắp ăn vạ, ta tự nhủ phải hạ hỏa, hạ hỏa. Tỏ ra ôn nhu hơn, ta lần lượt chỉ vào mấy món ăn trên bàn:

- Thế cái này có thích không? Cái kia có thích không?

Ta đang mong đợi từ nó một cái gật đầu hay chí ít là ánh mắt sáng lênthể hiện hứng thú. Với tất cả cao lương mĩ vị trên bàn, nó có vẻ khôngmuốn một cái gì. Thằng nhóc này không những ngang bướng còn lười ăn,thực sự muốn làm ta nổi giận, chỉ muốn quăng nó vào một góc không thèmđể ý đến.

- Rốt cuộc ngươi thích ăn gì?

Đột nhiên cặp mắt hồng ngọc của đứa bé sáng lên, nó nhếch nhếch môi cười, bàn tay mập mạp vươn ra chỉ thẳng mặt ta…

Ma giới có ăn thịt người sao? Chẳng nhẽ nó muốn ăn thịt cả bảo mẫu của nó? Ta giận lắm nhưng vẫn bình tĩnh dỗ dành:

- Ngoan, ngươi ăn hết bát cháo ngũ cốc này, ăn để lớn lên, sau này ngươi muốn ăn gì cô cô đều cho ha~

Thằng bé cười khúc khích bí ẩn một tràng, tự cầm lấy cái thìa nhỏ, chậm rãi xúc từng muỗng nhỏ một. Lúc nó ngoan như vậy thì trông cũng đángyêu ngộ nghĩnh, không đến mức làm người ta ghét.