Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 19



Có người hỏi em, anh có điểm gìtốt đẹp,

Mà bao nhiêu năm nay em vẫn không thểquên?

Gió xuân có đẹp như thế nào cũngkhông bằng nụ cười của anh, Những ai chưa từng gặp anh thì sẽ khôngbiết được.

Từ bệnh viện trở về, tôi và Thịnh Hạ đi ănlẩu tại một nhà hàng nhỏ, những cọng rau xanh biếc thả vào nồinước dùng cay sè. Tôi đưa đũa ra định gắp thì bị một đôi đũa kháckẹp chặt, Thịnh Hạ lấy đũa chỉ sang nồi lẩu chay bên cạnh.

“Đã nói là em phải ăn bên nồi lẩu chay rồi.”

“Cũng chỉ là mang thai thôi mà.” Tôi cắn đũacàu nhàu, ngày nào anh ta cũng quản thúc tôi.

“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Thịnh Hạ không thèmngẫng mặt lên nhưng tôi vừa đưa đũa định gắp thì anh ta bổ sung thêm:“Kỳ khám thai tuần sau không cần đi nữa”.

“Được, được, được! Em ăn lẩu chay là được chứgì?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhai một cây nấm.

“Ăn nấm xong em sẽ biến thành Super Mario, rồiđến đánh sập nhà anh cho coi.”

“Rất hoan nghênh em đến nhà anh sửa ống nước.”Trời, sao tôi lại quên mất Super Mario làm nghề sửa ống nước chứ!

Điện thoại trong túi xách của tôi bỗng đổchuông. Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi sững lại, đã bốn thángliền tôi không gặp Mục Thần Chi, không biết quản gia của anh ta tìm tôicó việc gì.

“Phó tiểu thư, ông chủ muốn bán nhà. Ở đây vẫncòn đồ đạc của cô, cô có thể về nhà một chuyến được không?”

Tôi cứ tưởng căn nhà đó đã bán từ lâu rồi chứ? Khôngngờbác quản gia vẫn ở đó. Chắc Mục Thần Chi lại cho một cô bồ nào đến đây ở.Có điều, bác quản gia dùng từ ngữ rất lạ, không gọi tôi là phunhân như trước kia nữa, lại còn yêu cầu tôi về nhà.

“Vậy vứt đi giúp tôi.” Tôi không muốn quay trở lại đónữa.

“Xin cô hãy về một chuyến! Mật Đào vẫn ở đây. Cô biếtđấy, những con mèo vô chủ rất đáng thương mà.”

Mục Thần Chi bán nhà thì cứ bán, tại sao còn vứt bỏ cảchú mèo Mật Đào mà anh ta đã rất yêu quý ấy. Chẳng lẽ cứ nhìn thấy nó là anhta nhớ đến tôi rồi sinh ra chán nản, đúng là kẻ tuyệt tình!

“Được rồi.” Tôi và Thịnh Hạ ăn cơm xong thì cùng điđến tiểu khu Nga Mi. Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ, các gia nhân vẫn khôngthay đổi và cũng chẳng vắng mặt ai, không thấy chủ nhân mới, mọi thứ trong nhàvẫn được bài trí như cũ, ngay cả bức tranh sơn dầu mà chúng tôi cùng chọn vẫncòn nguyên trên bức tường. Mục Thần Chi từng nói, bức tranh ấy màu sắc lòeloẹt, sặc sỡ quá khiến người ta cảm thấy mình sống trong ảo ảnh.

Mật Đào vừa nhìn thấy tôi đã cất tiếng kêu meo meo,rồi cào móng vuốt lên chân tôi. Tôi bế nómột lúc mà cánh tay đã bắt đầu tê mỏi, con mèo này quả là được đối đãi tửtế quá, béo múp míp như heo con. Chẳng lẽ Mục Thần Chi giữ lại cái nhà tovật vã thế này chỉ đểnuôi mèo thôi sao?

Lúc vào thư phòng dọn dẹp sách, tôi vô tình nhìn thấychiếc tủ bảo mật, bỗng nhớ tới những lời của Tần Vãn Chiếu nói dạo nọ: “Cháunên đọc chúng. Thần Chi thực sự rất yêu cháu”.

“Em cất số tiền lớn trong đó sao? Hay là muốn trộmvề? Sao cứ nhìn nó chằm chằm vậy?” Thịnh Hạ chỉ vào chiếc tủ bảo mật.

“Tiền thì không có, đều là thư tình.” Thịnh Hạ nhìnthẳng vào mắt tôi dò xét, tôi vội giải thích: “Không phải viết cho em”.

“Vậy thì xem một chút” Thịnh Hạ đi thẳng đến chiếctủ rồinghĩ ngợi một lúc, cuối cùng ấn mật mã theo ngày sinh của tôi, “cạch”một tiếng, cánh cửa bật mở.

Tôi kinh ngạc nhìn Thịnh Hạ, anh ta nhún vai. “Chắcchắn em đã thử rất nhiều lần, cuối cùng không ngờ tại sao người đó lạichính là mình.”

“Em không biết anh nói thế có ý gì. Xem trộm đồ riêngtưcủa ngưòi khác là...”

“Em sợ cái gì? Sợ người đó là em?” Ánh mắt Thịnh Hạtrước giờ luôn phẳng lặng, nhưng lúc này lại nhìn tôi rất dữ tợn, dường nhưchỉ bằng một ánh nhìn là có thể đọc thấu tâm can tôi.

Tôi hoảng loạn như kẻ muốn giấu mình mà không tìmđâu ra chỗ ẩn nấp. “Em... chẳng có gì sợ hết.”

Lúc Thịnh Hạ dúi những bức thư vào tay, tôi cảmgiácnhững lá thư mỏng manh ấygiống như những củ khoai vừa mới nướng làm tay tôi bỏng rát. Chúng cứ thế rơixuống bàn với tốc độ chóng mặt khiến tôi kinhngạc.

Ánh mắt Thịnh Hạ dừng lại trên gương mặt tôi, giọngnói nhẹ nhàng không phải chất vấn mà đúng hơn là đang cổ vũ: “Có thể em đãtừng bỏ lỡ tình yêu, từng trốn tránh nó nhưng không thể để mình sau này phảihối tiếc”.

Lúc đọc thư, tay tôi run run. Trên mặt giấy trắngtinh là những dòng chữ viết nắn nót từ bút máy mực xanh. Nét chữ rắn rỏi, sạchsẽ như những ngón tay, vững vàng như bước chân, thâm tình như ánh mắt của MụcThần Chi. Khoảng cách giữa các hàng chữ lạigiống như đang miêu tả tính cách của anh ta: Nhẫn nhịn nhưng cũng hay bộcphát.

Mở đầu mỗi bức thư đều là hai từ “Mật Mật”, một số bứcchỉ là những vần thơ thương nhớ, có những bức thì kể lại cuộc sống hằng ngàychỉ bằng vài dòng ngắn ngủi.

“Mật Mật. Hôm nay anh tiện tay tìm trong chồng đĩa CDcủa cửa hàng băng đĩa, may sao lại thấy thứ mà anh đang muốn tìm, đó làchiếc đĩa có bài hát Everything will flow của bannhạc Suede. Tần Niệm nói em thích nghe bài hát này nhất nhưng vẫn chưa tìm đượcđĩa gốc. Hi hi, chắc chắn là em sẽ ngưỡng mộ anh lắm đó. Anh đãquyết định cài bài hát này làm nhạc chuông. Sau này ngày ngày anh sẽ bật cho emnghe thấy, không biết đến lúc đó em có nhận ra anh không nhỉ? Chắc là không rồi,bởi không phải vì em không nhớ được anh, mà là em hoàn toàn không biết rằng,trên đời này còn có anh tồntại.”

“Mật Mật. Hôm nay anh nhận được một tin nhắn từ sốmáy lạ, nội dung như sau: Ông Ngô, tôi muốn mua một conrắn. Gặp nhau chỗ cũ nhé! Lúc đóanh đã cười như nắc nẻ nhưng khi cười xong thì anh lại thấy buồn. Tại sao thếgiới này có mấy tỷ người mà một tin nhắn xa lạ như thế lại có thể gửi nhầm vàomáy anh? Tại sao không bao giờ thấy em gửinhầm tới?”

“Mật Mật, hôm nay anh đã tròn mười tám tuổi,lại có cô gái tỏ tình với anh. Nhưng em yêntâm, anh không nhận lời đâu, Ai cũng nói cô ấy rấtxinh đẹp nhưng trong tim anh, không có ai đẹp bằng em. Anh đã cầu nguyện trongtiệc sinh nhật thế này: Con mong có một ngày nào đó, Phó Tiểu Mật sẽ thíchcon.”

“Mật Mật, anh vừa mua một con mèo, thực sự là mắt củaem và mắt của nó rất khác nhaunhưng không hiểu sao cứ khi nào nhìn thấy nó, anh lại nhớ đến đôi mắtem, đen và sáng, chỉ có mắt của trẻ con thì mới đen đến thế. Anhđịnh đặt tên cho nó là Mật Mật nhưng nếu em biết, nhất định em sẽcho rằng anh coi em như một con mèo. Thực ra, mỗi khi ôm nó, anh đềunghĩ rằng đó là em. Hay là gọi nó là Mật Mật đi, mỗi khi gặpchuyện gì em lại muốn đào tẩu trước tiên, chẳng biết bảo vệ bảnthân gì cả. Sau này, anh sẽ bảo vệ em. Ở bên anh, em không phải chạytrốn nữa, vì em đã có anh.”



Tôi luống cuống giởtừng bức thư ra đọc, chúng đều đã được viết từ rất lâu rồi, từ năm Mục ThầnChi mười lăm tuổi cho đến tận bây giờ, khi anh ta đã ba mươi mốt. Tôi khôngbiết anh ta quen tôi như thế nào mà lại có thể viết nhiều thư đến thế,giống như viết nhật ký vậy. Có những bức không mang nội dung gì, chỉ có haichữ “Mật Mật” lấp kín tờ giấy trắng.

Điên rồi! Anh ta bị điên thật rồi!

Tôi luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có tôi bị điên,ngốc nghếch nên ngày nào cũng viết những bức thư kiểu này. Trước đây, tôi luônrủa Mục Thần Chi bị điên, hóa ra, anh ta điên thật. Anh ta chỉ sống trong thếgiới của mình và chỉ làm những việc mình muốn.

Nhưng tôi còn may mắn hơn Mục Thần Chi, bởi tôi chỉviết trong vòng bốn năm, Tần Niệm không yêu tôi nhưngnhữngbức thư đó anh ta đều đọc được. Còn Mục Thần Chi viết thư cho tôitrong vòng mười sáu năm, tôi không những không đọc được, mà trong mộtthời gian rất dài, tôi không hề biết trên đời này có một người tồntại tên là Mục Thần Chi.

Trái tim tôi như bị một chiếc dây nhỏ khôngngừng siết chặt, hơi thở khó khăn, tôi quên cả khóc, quỳ xuống nhặttừng bức thư mở ra đọc, rất nhiều lần thư rơi khỏi tay, nhiều quá,thực sự là nhiều quá! Tôi không biết nên bắt đầu đọc từ bức nào,cuối cùng tôi mở một quyển nhật ký ra.

Là những dòng nhật ký cuối cùng của Mục ThầnChi:

Cô ấy không hẳn là xinh đẹp, nước da trắngngần, đôi mắt rất to, hàm răng trắng đều, đáng yêu như một chú thỏcon. Đôi mắt long lanh khi nhìn người khác, lúc cô ấy cười, hai mí mắtnhư biến thành hai cây cầu nhỏ cong cong. Có rất nhiều người cười nhưthế nhưng chỉ có cô ấy là có nụ cười ngọt ngào như có mật trào ratừ khóe mắt. Dù tuyết có tích dày ngàn năm cũng không vượt qua nổi,dù cho là ánh sáng cũng bị hút vào rồi tan ra trong đó. Huống hồlà tôi?

Lúc cô ấy cười, hiện rõ đôi lúm đồng tiền nhỏxinh, tinh nghịch đáng yêu. Cứ mỗi khi tức giận hay tủi thân, cô ấyđều bất giác cắn môi và lúc ấy đôi lúm đồng tiền cũng xuất hiện.

Trong trái tim tôi, cô ấy luôn là một cô bé, tôilớn hơn cô ấy mười tuổi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mật Mật, cô ấyvẫn là một cô bé có mái tóc vàng hoe.

Một buổi chiều muộn giữa hạ, mặt trời chuẩnbị xuống núi và treo lơ lửng cuối chân trời, những đám mây mỏng bịánh mặt trời đỏ rực bao trùm, hệt như những bông hoa màu đỏ thẫmkhổng lồ. Xa xa, một mình cô ấy chơi dưới gốc cây, sợi dây chun thậtdài lên xuống theo từng nhịp chân, hai bím tóc cũng theo đó mà nhảymúa. Lúc còn nhỏ, tóc cô ấy hơi vàng, khi bị mặt trời chiếu vàothì mái tóc ấy thành màu ánh kim nhàn nhạt. Vóc người cô ấy nhỏnhắn nhưng đôi mắt rất to, da mặt mịn màng, lúc cười trông thật ngốcnghếch. Cô ấy còn ở đó cất cao giọng hát: TiểuTiểu Tử, ngồi thềm cửa…

Năm cô ấy mười tuổi, mẹ và Phó Khải Hoa hẹnhò nhau, tôi lén lút bám theo cũng bởi thấy cô ấy đi cùng. Cô ấy mặcchiếc áo phao màu vàng không khác gì một chú vịt con, tôi chỉ dámđứng từ xa nhìn trộm. Từ lần đầu gặp cô ấy năm tôi mười lăm tuổi,tôi chỉ dám nhìn trộm cô ấy như thế. Nhìn thấy cô ấy bị người tađánh, rồi lại đánh lộn với người ta, tôi không dám ra mặt giúp.

Hôm đó, Phó Khải Hoa đánh cô ấy, cô ấy sợ hãirồi lao xuống biển. Hình như cô ấy khóc, tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyệnchẳng lành nên đã vội chạy tới. Đến khi cứu được cô ấy, cô ấy nhìnchằm chằm vào mắt tôi rất lâu rồi nói: “Bố, con muốn ăn bánh quẩy”.

Lúc đó, trái tim tôi đau nhói.

Tôi biết, Phó Khải Hoa đối xử với cô ấy khôngtốt. Cô ấy và tôi giống hệt nhau, dù có buồn đến mấy thì cũng khôngbao giờ nói cho ai biết.

Tôi thật sự rất hận người bố như ông ta.

Tôi muốn nói với cô ấy: “Mật Mật, nếu không cóai làm bánh quẩy cho em thì anh sẽ làm”.

Nhưng tôi không thể nói, tôi chỉ có thể trốnchạy, vì tôi là con trai của Tần Vãn Chiếu. Cô ấy có thể không quen,không biết tôi là ai nhưng tôi không muốn cô ấy hận tôi.

Lúc chính thức xuất hiện trước mặt cô ấy, côấy vừa ly hôn với Tiêu Hàn Ý, vô tư giúp một người bạn thân đi xemmắt. Cô ấy mặc bộ xường xám màu mật, còn học đòi người ta đi giàycao gót. Đến khi giày bị gãy gótmà vẫn cố tình ra khí thế cãi nhau với ThiệuNhị.

Tôi đứng ở cửa châm thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì bắtgặp cô ấy, ai ngờ cô ấy lại đứng dậy. Lúc đó, tôithấy hơi giận, tôi đãgià đến mức khiến người ta phải đáp lễ kính trọng như vậysao?

Tôi dụi thuốc đi, biết cô ấy nghiện thuốc lá nhưngtôi vẫnkhông muốn hút trước mặt cô ấy. Thấy cô ấyđứng ngây ra đó, không dám nhìn tôi, hai tai đỏ ửng, những sự bực bội trước đócủa tôi cũng tan biến hết. Tôithật nhạy cảm quá, giận dữ gì với một cô nhóccon chứ?

Cô ấy từng hỏi tôi: “Anh đã từng yêu ai chưa? Gươngmặt cô ấy không phải đẹp nhất thế giới, cô ấy cũng không phải là người tốtnhất thế giới. Nhưng nếu vô tình đặt chân vào thế giới của cô ấy thì sẽkhông ai quên được, rồi sẽ ở đó rất nhiều năm, càng ở lâu thì sẽ càng khôngthể quên được..”.

Tôi nói tôi chưa từng, thế mà cô ấy vẫn tin. Cô ấyđương nhiên sẽ tin, bởi trong đầu cô ấy chỉ có hình ảnh Tần Niệm, sao cóthể có chỗ cho tôi. Cô ấy nói tôi hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì. Tôiđúng là không hiểu, vì tôi có hiểu hay không thì đối với cô ấy mà nói chẳngcó gì khác biệt.

Cô ấy vừa cứng rắn và bướng bỉnh, có lúc cứng rắnquá khiến người khác đau lòng.

Nhìn thấy Tần Niệm và Sở Mộng Doanh bên nhau, côấy không hề khóc, mà lại cười rất vui vẻ. Lúc ngồi trong xe tôi,cô ấy lạikhông nói gì cả, gương mặt áp sát vào cửa xe, tay nắm chặt điện thoại, dâyđeo điện thoại là một chú thỏ lông mượt như nhung. Cô ấy khẽ run rẩy, rõràng nước mắt đã lã chã rơi mà vẫn cố gắng không bật ra thành tiếng khóc.

Tôithật sự rất đau lòng, tôi đang ở ngay cạnh cô ấy nhưng cho dù tôi có làm gìđi chăng nữa thì cũng không thể cải thiện được tình hình. Cho dù tôi có cốchấp đến mức lấy sợi dây tơ hồng trói chặt hai cánh tay chúng tôi lại vớinhau thì cô ấy vẫn sẽ kiên quyết nhìn về phía Tần Niệm.

Thờiđiểm sai lầm sẽ gặp gỡ những người sai lầm, một bước đi sai thì sẽ kéo theomuôn vàn bước nhầm lẫn. May mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trái tim yêu thươngdành cho cô ấy của mình là một sai lầm.

Nếu côấy không yêu tôi thì tất cả những người con gái khác trên đời cũng coi nhưchết hết.

Anh yêuem, đầu lưỡi nhẹ nhàng cử động, lúc nói được ra ba từ đó thật đẹp đẽ làmsao. Nhưng được cô ấy yêu thương, đối với tôi mà nói thì lại là mộtchuyện quá xa xỉ.

Anh yêuem, em yêu anh. Chỉ vẻn vẹn sáu chữ mà nói lên cả ước nguyện của tôi. NhưngMật Mật, dù trong lòng anh có nói hàng vạn câu “Anh yêu em” thì em vẫn khôngyêu anh.

Yêu,thật là một việc khó khăn.

Cô ấyhận tôi và nghĩ rằng tôi cũng hận cô ấy.

Tôi hậnbố cô ấy và cũng từng hận cả cô ấy nữa.

Vìmuốn báo thù mà tiếp cận cô ấy, đó chỉ là cái cớ mà tôi đưa ra. Tôi đối tốtvới cô ấy, cô ấy không cần; lời nói của tôi, cô ấy không nghe; tất cả nhữnggì thuộc về tôi, cô ấy đều không tin. Cô ấy sợ tôi, hận tôi, căm ghét tôi.

Tôi vàcô ấy, vĩnh viễn không thể đến với nhau.

Vì tôilà con trai của Tần Vãn Chiếu, còn cô ấy là con gái của Phó KhảiHoa. Định mệnh đã không sắp đặt chúng tôi yêu nhau, cô ấy sẽ không baogiờ yêu tôi. Cả kiếp này, cô ấy cũng sẽ không thay đổi.

Nhưngtôi sao có thể từ bỏ?

Cô ấynhạy cảm nhưng lại yếu đuối, rất dễ tin người khác, hoàn toàn khôngbiết cách tự lo cho bản thân.

Tôi saocó thể yên tâm khi rời bỏ cô ấy? Không thể yên lòng khi để cô ấy ngủmột mình, hay chỉ là đơn giản mỗi khi mình cô ấy sang đường… Cho dùcô ấy có không yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ tôi, khiến tôi trở nên mùquáng, đê tiện, giành giật với người khác, thì tôi vẫn luông mongđiều tốt đẹp sẽ đến với cô ấy. Tôi không sợ cô ấy hận, chỉ cần côấy luôn ở bên tôi, hoặc là cứ để tôi dõi theo cô ấy từ xa.

7 giờ50 phút 30 giây, ngày 25 tháng 10, Mật Mật…

Cứnghĩ đến việc phải chia tay em mãi mãi, trái tim anh lại trống rỗng,không phải đau mà là trống rỗng. Mất đi một bộ phận, anh vẫn có thểsống tiếp nhưng không hạnh phúc được nữa.

Xa anhrồi, em chắc sẽ vui vẻ. Anh chỉ cần em vui vẻ!

Cuốicùng anh lựa chọn từ bỏ, chỉ vì anh cảm thấy ghê sợ và chán ghétchính mình. Anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình. Điều này emkhông thể biết được, bởi nếu anh nói với em thì em cũng không tin…

***

Tôingồi bệt trên nền nhà, xung quanh đều là thư, trắng tinh như những bôngtuyết rơi trắng trời và dần dần vùi lấp tôi. Tôi không biết mình đangnghĩ gì, chỉ thấy trái tim đau nhói, chưa bao giờ đau đến thế. Mắttôi đã sưng mọng vì khóc. Tôi thả mình trong bồn tắm, lắng nghe tiếngđồng hồ treo tường tích tắc, nước tắm lạnh ngắt từ bao giờ mà tôicũng không hay.

Sấykhô tóc, bước ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hạ đưa cho tôi một cốc sữanóng hổi. Anh ta đứng đó nhìn tôi, giọng nói ấm áp:

“Em đãyêu anh ta lâu rồi, bắt đầu từ lúc nào thì chính em cũng không biết,hoặc là em biết nhưng không muốn thừa nhận.”

Tôimệt mỏi ngắt lời: “Anh đừng nói gì nữa, được không?”. Tôi rất mệt,không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

“Trướcđây em hận anh ta, cự tuyệt anh ta, bởi vì anh ta là con trai của kẻthù. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tại sao em còn trốn tránh tìnhcảm ấy?”

“Anh tayêu em, tốt với em thì em phải yêu lại sao? Em không yêu anh ta, người emyêu là Tần Niệm.” Trong lòng tôi ngổn ngang tâm trạng, tôi bịt tai lạikhông muốn nghe Thịnh Hạ nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

ThịnhHạ vẫn tiếp tục nói: “Em không đón nhận Mục Thần Chi là vì em sợ,sợ bị anh ta bỏ rơi, em không tin vào tình yêu, không tin rằng mình cóthể hạnh phúc. Em sợ rằng, một khi yêu anh ta thì sẽ có ngày nào đóanh ta hết yêu em, không cần em nữa, giống như trước kia bố phản bộimẹ”.

“Đừngtưởng anh là bác sĩ tâm lý thì có thể đọc được suy nghĩ của tấtcả mọi người!”

ThịnhHạ bật cười: “Chẳng phải em nghĩ nếu không phải là Tần Niệm thìkết hôn với ai cũng như nhau cả sao? Em vội vàng lấy Tiêu Hàn Ý, sốngcùng Mục Thần Chi, còn bây giờ em đã tự do rồi, sao không chấp nhậntình cảm của Thiệu Nhị? Chẳng phải em có thể ở bên bất kỳ ai sao?”

Lờinói sắc sảo cùng ánh mắt tinh tường của Thịnh Hạ khiến tôi khôngthể nói được gì. Yêu và hận đan xen giằng xé. Cho dù tôi phát hiệnmình đã yêu Mục Thần Chi sớm hơn, cho dù tôi có đấu tranh quyết liệthơn thì tất cả rồi sẽ thế nào? Ngay từ đầu đã mang danh là kẻ thùcủa nhau, định mệnh cũng sắp đặt cho tình yêu của chúng tôi gặp baosóng gió, cho dù cả hai có bao nhiêu điểm tương đồng đi chăng nữa thìcũng không thể đến được với nhau. Cho dù anh ta không phải kẻ thù củatôi, tôi cũng không thể nào trở về thời gian trước đó. Nếu có thể nhưthế, tôi sẽ ngoan ngoãn yêu thương, phục tùng anh ta. Anh ta đã thử dẫndắt tôi đi trên con đường tình yêu của mình nhưng khi tôi hiểu ra thìanh ta lại không còn ở đó đợi tôi nữa.

“MụcThần Chi đính hôn rồi, công ty của anh ta gặp rất nhiều khó khăn. Anhta hình như còn đối đầu với bố của mình, hình như nguyên nhân cũngliên quan đến em. Mục Thần Chi đã cho em mười sáu năm trời rồi, bâygiờ là lúc anh ta khó khăn nhất, em nên ở bên anh ta mới đúng.”



MụcThần Chi đã thay số điện thoại, tôi liền gọi vào số máy công ty thìthư ký nói là phải có hẹn trước. Tôi đã nói rõ họ tên, vậy mà côấy vẫn dứt khoát không đồng ý. Tôi đến hẳn công ty của Mục Thần Chikhông biết bao lần nhưng đều bị đẩy ra ngoài. Nhiều lần thấy tôi bịnhân viên bảo vệ lôi ra trong khi tôi vẫn ra sức gọi tên anh ta, anh tavẫn thản nhiên bước đi.

Tôiphục kích vào giờ Mục Thần Chi đi làm và cả lúc anh ta tan sở đếnmức tài xế mới của anh ta cũng quen mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi làđã đạp ga cho xe phóng vút đi. Tôi bị xua đuổi như loài bọ hôi thối.Tôi thử mọi cách, thậm chí còn trốn trong xe anh ta để rồi cuối cùngbị người ta trói lấy rồi đuổi đi. Tôi thực sự đã mất hết sĩ diện,đê tiện đến mức không còn lòng tự tôn nữa. Tất cả cũng chỉ vìThịnh Hạ đã từng nói: “Trên đời này, không còn có nhiều cơ hộikhiến chúng ta phải trân trọng”.

Trờiđã tối mịt, đèn đường chiếu xuống những chùm sáng nhỏ bé. Nhữnghạt mưa to như có thể dập tắt nguồn sáng mông lung ấy bất cứ lúcnào.

Vừanhìn thấy xe của Mục Thần Chi đi ra từ bãi đậu, tôi liền lao đến.“Két…” một tiếng, bánh xe dừng lại đột ngột chỉ cách tôi chưa đầymột mét. Những hạt mưa lạnh bắn ra từ hai bên bánh xe, một số bay lênmặt tôi nhưng tôi không hề thấy lạnh. Chỉ có điều, hai chiếc đèn xecứ rọi thẳng tới khiến tôi phải đưa tay che mắt.

Mưa rơinặng hạt, những vũng nước đọng cũng ngập chân, đường phố như biếnthành sông. Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn cần gạt nước trước xechuyển động không ngừng, đèn xe vẫn chiếu thẳng, không biết giờ gương mặttôi đã nhợt nhạt đến mức nào, bên tai chỉ nghe tiếng mưa xối xả.

MụcThần Chi không xuống xe, giọng nói lạnh lùng truyền qua khe hở củacửa xe: “Ba phút”.

Baphút, trước giờ anh ta vẫn thích nói thế nhưng lúc này đây có thểcho tôi ba phút cũng là ân nghĩa lắm rồi.

Tôirất căng thẳng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nước mưa rơilên môi rồi chảy vào miệng, những âm thanh phát ra cũng không còn rànhmạch: “Những bức thư ấy em đọc rồi”.

Mưaquá to, âm thanh vừa phát ra đã bị tiếng mưa ào ạt nuốt chửng, MụcThần Chi nôn nóng nói: “Còn hai phút”.

Tôi nhưtội phạm tử hình đứng trước giây phút thẩm vấn cuối cùng, cố gắnghét thật to: “Trước đây em hiểu lầm anh, mong anh tha thứ cho em, emkhông biết là anh yêu em thật lòng”.

“Rấtcảm động, rất ân hận chứ gì? Hay lại đau đến mức đứt gan đứt ruộtrồi? Những thứ như thư từ thì có thể dễ dàng ngụy tạo. Cô vẫn ngốcthật, lần nào cũng bị tôi quay như chong chóng.”

“Việc của công ty anh... Bất kể lúc nào em cũng cóthể ở bên anh không bao giờ rời xa anh nữa. Em... em có thai rồi.”

“Cô phải khổ sở kể lể thế để làm gì? Lúc đầu chẳngphải cô muốn rời bỏ tôi nên mớicố tình ngã từ cầu thang để làm sẩy thai sao?Bây giờ lại vì chuyện con cái mà đến tìm tôi hả? Phó Tiểu Mật cô tưởng mình làđại mỹ nhân mà ai cũng thèm khát sao? Mục Thần Chi này chưa hồ đồ đến mức ấy,tôi không ngốc đến nỗi bỏ tiền ra để chơi một đứa có chửa đâu.”

Cánh cửa xe chỉ để một khe hở nên tôi không nhìn rõmặt anh ta, nhưng những âm thanh lạnh lẽo ấy như mũi dao sắc nhọn liên tiếpđâm vào tim tôi, đâm đến khi be bét máu. Tôi muốn mở miệng nói, nhưng vừa mởmiệng thì lại càng uống nhiều nước mưa hơn. Mục Thần Chi ra lệnh cho tài xế:“Đi!”.

Trước khi khe hở của cửa xe đóng lại, tôi nghe thấygiọng nói của mình bật ra rõ ràng và kiên định: “Em yêu anh!”.

“Yêu tôi?” Mục Thần Chi cười khinh bỉ. “Cô yêu nổikhông?”

Cửa xe đóng chặt lại mà không phát ra bất kỳ tiếngđộng nào, cũng chẳng có chút do dự hay lưu luyến. Chiếc xe phóng vút đi nhưtên bắn, càng lúc càng mơ hồ rồi mất hút. Tôi không mang theo ô, người ướtsũng và mưa vẫn không ngừng xối xả. Tôi cảm thấy mình như một người giấy, cứthế mềm oặt ra.

Lúc tình dậy thì thấy mình nằm trong bệnh viện, giọngnói của Thịnh Hạ vẫn ấm áp như làn nước mùa hạ róc rách chảy:

“Đừng bỏ cuộc.”

Lỡ mất rồi, đã lỡ tất cả rồi!

Nếu Mục Thần Chi còn yêu tôi, còn cần tôi thì sau khitôi ngã xuống, anh ta không thể không quay đầu lại, hay chí ít cũng làm kẻgiấu mặt đưa tôi đến bệnh viện. Bây giờ, ngay cả nhìn tôi lấy một cái, anhta cũng không thèm.

***

Ánh sáng nơi chân trời như những hạt phẩm màunhỏ xuống mặt nước rồi từ từ lan tỏa, nơi này một sợi, đằng kiamột khóm, nhỏ mịn, bồng bềnh tỏa ra khắp nơi.

Anh đứng dưới màn trời, khẽ mỉm cười, nhữngsợi tóc mai trước trán mượt mà, bay bay trong gió, thật giống với hoanhung tuyết.

Hoa nhung tuyết, ký ức quan trọng nhất, mộtngười mà ta nhớ mãi không nguôi. Người đó đã từng là tôi nhưng ngườiđứng bên anh lúc này lại là một người khác.

Khoảng cách này, không phải quá xa cũng không quá gầnnhưng không thể mở miệng gọi tên anh, đứng ở nơi xa xa ấy, có thể nhìn thấykhi anh vừa quay người lại, thấy anh trao một vòng tay ấm áp vốn thuộc vềtôi, thấy anh hôn người con gái khác và cả những lời ước hẹn mà đáng lẽ anhsẽ nói với tôi, tất cả giờ đều dành cho người khác...

Tôi cứ dõi theo như thế một lúc lâu, ngồi trong mộtgóc có ánh sáng chiếu đèn rất rõ ràng. Tôi quay mặt đi, cầm cốc nước lênuống một hơi hết sạch. Rất nhiều thứ âm thanh rấthỗntạp nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu.

Không khí ẩm ướt vô cùng, không phải tuyết cũng chẳngphải là mưa, chỉ là một lớp sươngmỏng bao phủ lấy cánh tay,lànhlạnh. Trước đây, khi khóc trên lưng anh, tôi cũng có cảm giác này.

Giữa mùa hè năm ấy, hai hàng cây bên đường khôngnở hoa, chỉ có những tán lá xanh biếc tỏa ra bóng râm lỗ chỗ. MụcThần Chi cõng tôi bước từng bước lên cầu thang lát những viên đá xanh,tôi nhìn vành tai anh, đôi hoa tai của tôi cũng phát ra tiếng lạo xạobởi chúng quệt vào lưng anh theo từng bước chân, nước mắt tôi cũngthấm ướt lưng áo anh đang mặc.

“Bây giờ em hay khóc thế, sau này về già sẽthế nào đây? Chỉ có một mình anh tình nguyện cõng em thôi.”

Trước đây, tôi luôn không hiểu những lời anh nói, đếnkhitôi hiểu ra thì anh không muốn nói với tôi thêm một câu nào nữa. Bởi anh đãthực sự mệt mỏi.

Tiếng bước chân của Mục Thần Chi và tân nương mỗi lúcmột gần hơn. Tôi mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình cảm nhận rõ lớp mồ hôili ti thấm ướt cả lớp áo cotton mỏng.

Giọng nói của Lãnh Bích Dao cất tiếng tinh tế: “Em béđược mấy tháng rồi?”.

Tôi không dám ngẩng đầu lên bởi anh đang ở rất gần.Ánh nhìn của tôi cũng chỉ dám rơi trên đầu gối anh. Thiệu Bỉnh Hàm nắm chặttay tôi, cười nói: “Sáu tháng rồi”.

“Thiệu công tử thật có phúc, bao giờ mới được uốngrượu mừng của hai người đây?”

“Lúc nào nên có thì có thôi.” Lời nói của Thiệu BỉnhHàm nghe rất chói tai thế mà anh ta vẫn thản nhiên nở nụ cười.

Rõ ràng đã đứng vững nhưng trái tim lại như rơi xuống,cũng không biết nó rơi xuống hầm băng hay chìm vào biển băng nữa, tôi không thểkiềm chế nổi, cứ thế run lên, cái lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan dần lên cơthể.

Trong giây phút nước mắt tuôn trào, tất cả mọi thứđều sụp đổ, trời đất bỗng nhiên tối sầm.

***

Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi khiếnngười ta cảm giác mình vừa trải qua mấy thế kỷ. Tôi đã nghĩ mình sẽchết đi như thế và trong lúc phẫuthuật, sẽ chẳng còn bàn tay ấm áp nào nắm chặt lấy tay tôi nữa.

Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh.Tôi đã bị ngấtngay tại lễ đường, đứa bé cũng không còn.

Trước đây, tôi thường xuyên mất ngủ, hỏi Mục ThầnChi: “Tại sao em đếm số cừu mà vẫn không tài nào ngủ nổi?”.

Mục Thần Chi nhéo tai tôi cười nói: “Em ngốc lắm, emtoàn đếm nhầm thôi. Nếu em đếm đúng được đến số 9999thì kỳ tích nào trên đời này cũng có thể xảy ra”.

Bây giờ, tôi đã đếm đến hơn cả con số 9999 ấy rồi,vậy mà Mục Thần Chi, sao anh không trở về? Tại sao anh lừa em mãi thế?

Giây phút này đây, tôi nghe thấy tiếng mình khóc, khôkhốc và tuyệt vọng, giống như con thú sắp lìa đời. Tiếng khóc thê lương ấynhư từng nhát dao không ngừng đâm vào tim tôi.