Vạn Cổ Tinh Không

Chương 12: Cao Thủ Tề Tụ



Sắc mặt Gia Cát Lượng lúc này trầm xuống, năm xưa hắn bị Hồng lão giả truy sát, đến mức phải trốn vào bên trong tông, không dám bước ra ngoài, cũng vì chuyện này mà thanh danh của hắn bị tổn thất.

Khiến Gia Cát Lượng trong lòng ôm hận.

Nếu không phải tông môn nhờ hắn mang theo đám tiểu tử đi ra ngoài thăm dò di tích, thì hắn cũng không muốn xuất quan.

"Không nói được chứ gì?"

Hồng lão nhân cười giễu, phủi phủi tay lên tiếng.

"May cho ngươi hôm nay, nếu không phải muốn đoạt di tích, ta hiện tại đã sớm đem ngươi giết."

"Ngươi cũng không giết được ta."

Gia Cát Lượng tức giận nói.

"Uy… Uy Hồng tiên sinh cùng Gia Cát tiên sinh, hai người cũng xuất hiện sao?"

Đột nhiên, một âm thanh từ phía xa truyền đến, người đến là một vị trung niên, thân cao một mét chín, trên tay cầm một thanh bảo kiếm hình lưỡi cưa, khuôn mặt hắn vô cùng xấu xí, nhìn hai người cười nói.

"Tịch Quỷ?"

Cả hai người đồng thanh kinh ngạc, trong mắt bọn họ mang đều theo vẻ kiêng kị, hiển nhiên đối với Tịch Quỷ trung niên này, vô cùng cẩn thận.

Đừng nhìn bề ngoài hắn bốn năm mươi tuổi, thực chất đã sống ngoài bốn trăm năm, tu vi đạt tới Phá Đan cảnh ngũ trọng.

Người này tu luyện tà đạo công pháp, chuyên hấp huyết kẻ địch để bồi bổ bản thân mình, kèm với đó, hắn ưa thích nữ sắc, chuyên môn đi tìm các thiếu nữ có vóc dáng xinh đẹp.

Khi đó Tịch Quỷ từng bị rất nhiều tu sĩ chính đạo truy sát, nhưng sau khi hắn tiến nhập Huyễn Sát Môn, liền không có ai dám đối với hắn truy sát.

Huyền Sát Môn là thế lực lớn, nằm trong tứ đại tông môn, bọn họ chủ yếu bồi dưỡng sát thủ, phân tán đệ tử ra khắp âu Lạc châu lục. Mỗi khi có nhiệm vụ đến, liền xuất thân đi làm, có thể nói, Huyền Sát Môn là nơi chứa đựng những sát thủ ưu tú hàng đầu nhất. Cho nên toàn bộ âu Lạc Châu Lục vừa nghe tên đã sợ hãi, không có ai dám đắc tội với Huyền Sát Môn.

Không cẩn thận chọc giận, liền bị Huyền Sát Môn nhắm vào chỉ có con đường chết.

Tịch Quỷ cũng vì thế mà sống an nhàn cho đến hôm nay, nhưng khi gia nhập Huyền Sát Môn, hắn không thể đi ra ngoài làm loạn, trừ khi có nhiệm vụ được giao. Nếu không nghe lệnh, Huyền Sát Môn có quyền thanh lý môn hộ, cho nên mới khiến Tịch Quỷ thu mình lại.

"Hai vị, chúng ta đến cũng là vì một mục tiêu, hà cớ gì phải tổn thương hòa khí."

Tịch Quỷ nhẹ nhàng cười nói, làm khuôn mặt của hắn biến dạng, càng trở nên xấu xí hơn, đám tu sĩ thấy vậy vội vàng quay đầu đi nơi khác. Bọn họ thật không dám nhìn thêm lần nào nữa, đơn giản là quá xấu xí.

Vũ Thuần Tử bên cạnh kém chút nôn mửa, hắn không ngờ trên đời này lại có tên vừa xấu xí vừa ghê tởm như vậy, nếu nhìn mỗi ngày chắc hắn sẽ tự vẫn chết sớm.

"Đây là chuyện của chúng ta, không cần Huyền Sát Môn các ngươi nhúng tay."

Hồng lão nhân không có nhân nhượng, trực tiếp nói thẳng.

Gia Cát Lượng cũng rời đi, không có cùng bọn họ nán lại.

Nhìn hai người tìm cách né tránh, Tịch Quỷ không nhịn được nhếch mép cười nhẹ.

Đúng lúc này, Tịch Quỷ đột nhiên cảm giác được một khí tức mạnh mẽ đang tiến đến, Hồng lão nhân cùng Gia Cát Lượng cũng chú ý tới, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Trên trời nhanh chóng xuất hiện một đám người, toàn bộ đều là nữ nhân, đi đầu là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua tưởng chừng hai mươi hai mươi mấy.

Tịch Quỷ con ngươi không khỏi nhíu lại, người này hắn biết.

Tông môn đứng thứ hai trong tứ đại tông môn, Tịnh Thất Tông, đại trưởng lão Nhã Huyền Cơ!

Chỉ thấy nàng mặc y phục màu trắng hoa lệ, dung nhan cực kỳ đẹp đẽ, tựa như một tiên nữ, rất nhiều tu sĩ không kìm lòng được thầm khen một tiếng.

Vũ Thuần Tử cũng bị nàng làm cho hút hồn, không nhịn được nhìn chiếc đùi ngọc của nàng quét qua một lần, cảm giác bản thân thất lễ, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.

Nhã Huyền Cơ chậm rãi đáp xuống, bên cạnh nàng có một thiếu nữ hồng y, dung nhan không kém Nhã Huyền Cơ bao nhiêu, có thể nói là ngang tài ngang sắc. Nàng chính là đệ tử chân truyền, Kỷ Huyên Nhi.

Đoàn nữ nhân gồm mười một người đáp xuống đất, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của vô số tu sĩ.

Trừ hai người Nhã Huyền Cơ cùng Kỷ Huyên Nhi ra, chín người còn lại cũng được xem là mỹ nhân.

"Nhã Huyền Cơ?"

Tịch Quỷ trong lòng thầm kêu khổ, hết lần này tới lần khác, nữ nhân này lại xuất hiện. Xem ra, kế hoạch thâu tóm bảo tàng của hắn phải đình chỉ.

"Tịch Quỷ? Xem ra đi tới đâu cũng gặp ngươi."

Nhã Huyền Cơ âm thanh rung động lòng người, nhìn chằm chằm Tịch Quỷ hỏi.

"Nào có, nơi nào có bảo tàng nơi đó có Tịch Quỷ ta."

Hắn chột dạ cười một tiếng.

Nhã Huyền Cơ thu hồi ánh mắt, mang theo đám đệ tử chọn một nơi để dừng chân.

Trong ngày này, tất cả mọi người tinh thần trở nên căng thẳng, bọn họ dõi theo phương hướng phía dưới sườn núi, chờ đợi di tích nhô lên, ai nấy cũng tràn ngập chờ mong.