Vạn Cổ Ma Thần

Chương 124: Lục Chiến Quần quỷ dị



“Oanh!! —“ Ngay tại lúc Diệp Hàm đá bay Quan Thổ, một tiếng nổ tung vang lên cực lớn, giống như thấy được bầu trời nứt ra từng mảnh vỡ, một đạo lôi đình mạnh mẽ như đâm thủng Thương Khung mà xuống, trong nháy mắt khuông viên trăm vạn bị lật tung, vạn đạo pháp tắc ngửa nghiêng.

Một đạo lôi đình này đánh xuống lập tức dọa chết khiếp vô số người, đám đệ tử ngoại môn lúc này dù đã trốn dưới từng tòa đại sơn nhưng cũng không khỏi lạnh buốt cả người, da đầu như bong lên, khiếp đảm.

Diệp Hàm vốn còn muốn phóng tới đánh Quan Thổ, nhưng cũng bị một đạo lôi đình này chấn kinh, dưới uy áp từ lôi đình đánh xuống không nhịn được mà bị cuốn bay, điên cuồng va chạm vào đại địa, không rõ sống chết.

Lúc này đây trên bầu trời từng đại đạo pháp tắc như bị đạo lôi đình này trấn diệt hết thảy, vốn đại đạo pháp tắc đang thay đổi cũng bị đánh nát, từng tiếng “leng keng, leng keng” vang lên không dứt, thấy cả bầu trời bị đục thủng một lỗ lớn.

- Ha ha, cuối cùng thì ngươi vẫn không thể thành công.

Quan Thổ suy yếu nằm ở một vết nứt lớn, nhìn thấy được cảnh này, nở nụ cười yếu ớt:

- Thanh Vân Tông cũng nên kết thúc rồi.

Trời cao nứt vỡ, trên đỉnh Thanh Vân Tông nứt ra một vết nứt cực lớn, tấm lưới cầu vồng kia cũng không chịu được, tựa hồ không có lực lượng rót vào, đang không ngừng nứt vỡ, ánh sáng cũng có chút ảm đạm.

Từng cái đại đạo pháp tắc trước rơi như mưa xuống thì lúc này đã trở nên chậm chạp, mặc dù có rơi xuống, nhưng khi rơi xuống đến bên dưới thì lại bị vết thủng lớn kia thôn phệ vào trong, trong nháy mắt biến mất. Huyết hà cũng đã không thấy đâu, tựa hồ cũng bị đạo lôi đình kia đánh nát.

- Ngươi thật sự cho rằng đã kết thúc?

Đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên.

Giọng nói quỷ dị vang lên ngay tức khắc khiến Quan Thổ hô hấp như đình trệ, trong chớp mắt đó tim như muốn rơi ra ngoài, một cỗ bất an bao trùm lấy người gã, tựa hồ lúc này, đây mới chân chính là nguy hiểm.

Quan Thổ cố mở mắt thật to, nhìn đến chủ nhân của giọng nói này, trong chớp mắt khi nhìn thấy người này, ánh mắt gã liền co rút lại, có chút bất ngờ, có chút không thể tin được, cũng có chút kinh hãi:

- Ngươi, Lục Chiến Quần.

- Ha ha, không ngờ ngươi còn nhớ ra ta. Ta nhớ chúng ta chỉ gặp nhau có một lần.

Lục Chiến Quần nói.

Quan Thổ nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Không thể nào là gã được. Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta? Ta đương nhiên là ta rồi, ngươi không bị đánh tới ngu ngốc chứ.

Lục Chiến Quần ánh mắt lóe quang mang, cười quỷ dị.

- Không thể là ngươi được, trên người ngươi có mùi máu tươi nồng đậm, mà một kẻ quản sự bình thường sẽ không có được mùi máu tươi như vậy, mà tựa hồ rất giống với đám Diệp Hàm…

Nói tới đây, Quan Thổ mới chợt nhận ra điều gì, run sợ:

- Thì ra là ngươi!

Mà ngay tại gã vừa nói xong, bầu trời bỗng lóe lên một cái, sau đó lại thấy một đạo lôi đình mạnh mẽ đánh xuống.

“Oanh!! —“ Trời cao đánh xuống một đạo lôi đình, trong nháy mắt thời không vỡ nát, vạn pháp vỡ tan, một đạo ánh sáng bao trùm vạn giới rực lên, trong chớp mắt không nhìn thấy được cảnh gì, nhưng lại vọng đến một tiếng cực lớn, như là thiên địa nổ tung.

Bị đạo lôi đình này đánh lên, bầu trời càng thêm nứt toạc ra, Thiên Địa rung chuyển dữ dội, như là đem cả Thanh Vân Tông này đánh nát, cực kì khủng bố.

Đứng dưới uy áp của lôi đình này, Lục Chiến Quần vậy mà không chút nhúc nhích, nhìn tới Quan Thổ cười nhạt.

Khi nghe được Quan Thổ nói vậy, Lục Chiến Quần cũng khá ngạc nhiên, nhưng cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt cười, sau đó gã lại quay đầu nhìn đến trên trời, nơi đó bị lôi đình đánh thành vạn mảnh:

- Ngươi hẳn rất mong lần này thất bại, nhưng đáng tiếc, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy được cảnh đó.

- Hừ…

Quan Thổ hừ một tiếng khinh thường không tin, nhưng trong nội tâm lại bất an vô cùng.

Lục Chiến Quần bỗng phóng người đi lên, đạp không đứng ở giữa vô số mảnh vỡ thời không, ánh mắt nhìn xuống Thanh Vân Tông, chợt nở nụ cười quỷ dị đầy tàn khốc:

- Huyết Hỏa Thiêu Đốt, cháy cho ta!

Ngay tại âm thanh gã vừa rơi xuống, đột nhiên nghe được “hừng hực” từng tiếng vang lên, chợt nghe vô số tiếng gào thét vang lên cực lớn, từng tiếng gào thét đau đớn như là Cửu U truyền tới, như là có vô số kẻ bị lửa trời thiêu đốt.

Ngay sau đó, đột nhiên thấy từ trong bốn phương tám hướng phóng ra vô số đạo huyết diễm, mỗi đạo huyết diễm phóng ra cũng kèm theo tiếng gào thét rên rĩ đau đớn đến tột đỉnh.

Khi Quan Thổ nhìn thấy đám huyết diễm này, bỗng rùng mình một cái, cả người như rơi vào hầm băng, một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lên.

Đám huyết diễm này, không ngờ lại là đám đệ tử của Thanh Vân Tông, tất cả bọn hắn đều bị biến thành một cỗ huyết diễm đáng sợ.

- Đáng chết!

Càng nghĩ càng phẫn nộ, kẻ này lại dám dùng đệ tử Thanh Vân Tông làm tài liệu để thay đổi Thiên Vân của Thanh Vân Tông, thủ đoạn này vô cùng độc ác, nghĩ tới đã rùng cả mình.

Quan Thổ lúc này đã hiểu lý do tại sao kẻ đó lại chọn Lục Chiến Quần, bởi vì Lục Chiến Quần là quản sự ngoại môn của Thanh Vân Tông, vừa có thể ra tay thoải mái, vừa có thể tránh mặt gã, đợi đến thời khắc nhất định liền ra tay.

“Phực —“ một tiếng vang lớn, chợt thấy phía từng đạo huyết diễm bùng lên, mỗi đạo huyết diễm như nhảy múa, tại hư không đi ra, thiêu đốt hết tất cả, thời không, pháp tắc, bất cứ thứ gì đều bị huyết diễm này đốt cháy sạch.

Từng đạo huyết diễm này càng lúc càng lớn, mà khi nhìn kỹ lại, mới thấy đám huyết diễm này lại là do vô số đạo hỏa diễm cháy trên huyết hải tạo thành, giống như lấy máu lầm nhiên liệu vậy.

“Xuy, xuy, xuy…” Từng tiếng vang lên không ngừng, bỗng thấy hỏa diễm phóng lên trời, từng đạo hỏa diễm này phóng đến tấm lưới trời trên cao kia đốt tới, mà dưới hỏa diễm này thiêu đốt, không ngờ tấm lưới cầu vồng kia lại có dấu hiệu lành lại, từng vết nứt cũng như bị một bàn tay vô hình đem vá lại, vô cùng thần kỳ.

“Ông, ông, ông…” Khi tấm lưới cầu vồng này càng lúc càng lành lại giống lúc đầu, liền thấy nó lại thả xuống vô số đại đạo, pháp tắc, nhưng không ngờ là lúc này lại thấy đại đạo pháp tắc hóa thành màu đỏ, có thể nhìn rõ ràng.

Tại bên dưới từng đại đạo pháp tắc màu đỏ này rơi xuống, dung hợp vào hư không bên trong, Thanh Vân Tông bỗng nhiên trở nên đỏ rực, cả Thương Thiên cũng như là một màu đỏ, tựa hồ là hoàng hôn buông xuống đồng dạng.

Lại thấy có vô số đỉnh núi màu đỏ hư ảnh lóe lên, như là thấy từ đại địa đâm lên vô số đỉnh núi, chỉ là chúng có màu đỏ rực, bên trên mơ hồ còn có huyết hà chảy xuống, giống như là Địa Ngục, có vô số tiếng thét rên rĩ vọng đến, đáng sợ đến cực điểm.

Nhìn cảnh này, Quan Thổ vô cùng sợ hãi, nếu Thanh Vân Tông thật sự bị biến thành một nơi như thế này, thì không biết tương lai ra sao, chỉ sợ là trở thành một cái Địa Ngục nhân gian.

- Aa!

Giận dữ gào thét một tiếng, đột nhiên một cỗ lực lượng lôi đình mạnh mẽ từ trước ngực bao trùm lấy gã, ngau sau đó, lại thấy cơ thể tràn đầy lực lượng lôi đình, thế nhưng là mỗi một khắc nắm giữ lực lượng này, Quan Thổ lại cảm thấy cả người đau nhức, như bất cứ lúc này cũng có thể bạo thể mà chết.

“Oanh! —“ Một tiếng vọng lớn, lôi đình mãnh liệt từ người Quan Thổ đánh ra bốn phía, như đem cả vạn dặm bao trong lôi đình. Trong chớp mắt đó vô số đạo lôi đình rạch trời đánh lên, thời không tan tác, dưới cỗ lực lượng cuồng bạo này, không gì ngăn được.

- Chết đi cho ta!

Gầm một tiếng, Quan Thổ liền phóng tới, lực lượng bạo phát đi ra, khi lôi đình nghiền ép đánh tới, vạn đạo pháp tắc bị đánh nát, thấy được không gian nứt vỡ từng mảnh, thời điểm này gã như là Lôi Thần đánh tới, bá đạo vô cùng.

Lục Chiến Quần không ngờ tới Quan Thổ còn có sức liều mạng thế này, vô cùng kinh sợ, không phải thực lực của gã so với Quan Thổ yếu, mà là một kẻ liều mạng thế này thì cho dù là gã có mạnh hơn cũng kiêng kỵ, dù sao những kẻ đó đã không còn quan tâm sống chết nữa, mà muốn đồng quy vu tận.

Gã không muốn vì một kẻ liều mạng không sợ chết này mà đánh đổi mệnh mình trong đó, lúc Quan Thổ đánh tới, gã liền xoay người né tránh.

Quan Thổ thấy không đánh trúng, lại tiếp tục xoay người, lôi đình như cuồng phong, điên cuồng đánh ra tứ phía, mạnh mẽ đánh tới lần nữa.

Mang theo lôi đình mạnh mẽ, như phá diệt hết tất cả mọi thứ, tốc độ siêu việt thời gian, trong nháy mắt đã đánh tới người Lục Chiến Quần.

Liên tục bị Quan Thổ đánh tới, Lục Chiến Quần lúc này ngược lại không tránh nữa, mà hét dài một tiếng chấn động trời đất:

- Ngươi thật sự đáng chết, chỉ là một kẻ sắp chết cũng dám đánh ta. Tới đây, để ta đánh nát đầu ngươi!

“Oanh! —“ Khi âm thanh vừa rơi xuống, lập tức thấy huyết quang dâng trào tận trời, Thiên Địa bị huyết quang che khuất, trong nháy mắt bầu trời như tối sầm lại, chợt nghe thấy một tiếng vang lên, chỉ gặp một cự ấn đánh xuống, phá thiên hủy địa, lực lượng khủng bố đem bầu trời đánh nát.

Khi cự ấn này đánh xuống liền như là ngàn vạn tòa thần sơn bị ném xuống, một cỗ uy áp kinh thiên rơi xuống, trong nháy mắt bầu trời nổ tung, thời không vỡ nát, tại dưới cự ấn này tựa hồ có thể phá diệt cả thế giới, mười phần mạnh mẽ.

Đối diện với cự ấn đánh tới này, Quan Thổ dường như không chút sợ hãi, nghe thấy từng tiếng lôi đình vang lên, trời xanh như đang cùng lôi đình gào thét, thấy được vô số lôi đình thiểm điện trút xuống, quấn lấy vạn giới vào trong, điên cuồng tại cự ấn đánh lên.

“Rầm! —“ Tại lôi đình đánh tới, cự ấn cũng nặng nề trấn áp xuống, liền trong nháy mắt này Thiên Địa chấn động, hư không nổ tung một tiếng, ngàn vạn mảnh vỡ như mưa trút xuống, từng tia lôi đình bắn ra điên cuồng, lại thấy huyết quang ẩn hiện mà ra, cùng lôi đình đánh lên, thời không không ngừng sụp đổ, trăm vạn dặm bị san bằng thành bình địa.

Dưới lôi đình mạnh mẽ cùng huyết quang quỷ dị, trời đất tựa hồ rung chuyển, bị lực lượng này càn quét. Từng đạo lực lượng trùng kích đi ra, từng khỏa Tinh Thần như bị đánh rụng xuống, từng tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

...