Vạn Cổ Ma Thần

Chương 113: Giết tới Hạo gia



Một chỉ này đủ để người ta kinh ngạc, có thể nghiền không gian, chấn vạn vật, mạnh mẽ đủ đem một đại sơn nghiền ép trong nháy mắt.

Thế nhưng là, tại trong mắt của Băng Lãnh Sương, một chỉ này thật sự không đủ xem, tựa hồ đây chỉ là trẻ con đánh đấm, không được nàng để trong mắt.

Một kiếm chém lên, kiếm khí điên cuồng mà ra, trong chớp mắt cắt vụn thời không, cắt nát vạn giới, một đạo lam quang xé trời mà ra, tại trên Chỉ Sơn kia chém đến.

“Xẹt —” một tiếng đơn giản, kiếm khí chém lên cho dù là thế giới cũng bị chém thành vạn mảnh, bầu trời rạch dài một đường đen, kiếm khí này vạch lên, đó chính là vạn pháp run phục.

Bị kiếm khí này chém lên, thậm chí kiếm khí chưa đến, chỉ với quang mang rạch ra cũng đã đem Chỉ Sơn chém thành ngàn vạn mảnh nhỏ, không một tiếng động, vô thanh vô tức đem Chỉ Sơn này chém vụn, tan biến vào hư không đằng sau.

- Không!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lăng Tiếu mắt đỏ hoảng sợ muốn quay đầu chạy đi.

Nhưng...

“Phốc —” Một tiếng vang lên, thấy một luồng huyết quang phun trào lên, bầu trời rơi vải xuống từng giọt máu tươi, lúc này thấy được trên bầu trời rơi xuống hai mảnh thi thể, thi thể này bị chém ra làm đôi.

Không để người khác kịp phản ứng...

Lại thấy một đạo quang mang lướt ra, tại ngay phía sau thi thể đó chém ra, lập tức một tiếng rẹt vang lên, một thi thể khác lại nằm xuống, thi thể này chính là không có đầu, mắt cũng không có nhắm lại.

Khi máu chảy ra, lại bị một đạo hàn băng đông cứng lại, máu tươi không dính lên mặt đất, hết thảy đều nhanh gọn, không mất một chút thời gian nào.

Ra vỏ, vào vỏ... đó chính là lấy đi hai sinh mệnh!

Không chút do dự.

Một Thiên Hoàng cùng một Nhân Hoàng cứ như mà chết, chưa kịp để bọn hắn kịp hiểu ra là đang đối mặt với ai, thậm chí là kẻ tên Lâm Tam có thực lực Nhân Hoàng kia, chưa kịp đánh ra một quyền một cước gì thì đã bị Băng Lãnh Sương một kiếm chém chết.

Rõ ràng bi ai, vốn chỉ là hắn muốn ra ngoài chơi, thuận tiện giúp Lục Mặc Tâm một chút, nhưng cuối cùng chưa hiểu gì đã chết oan!

Thời điểm này, Lục Mặc Tâm đánh đến Dạ Ảnh, lực lượng như muốn phá vỡ không gian mà đến, ngay tại lúc còn đang cách yết hầu của Dạ Ảnh một đoạn cực ngắn, hắn cười lên đắc ý, cuối cùng cũng có thể giải được nổi khó chịu trong lòng, thế nhưng trong chớp mắt đó, mắt hắn trừng lớn vô cùng không tin được, tại ngực hắn, một lưỡi kiếm lạnh băng đâm xuyên tim hắn, hàn khí từ lưỡi kiếm lạnh lẽo tản ra, tại người hắn lan ra.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, cả người hắn trở thành một tòa băng điêu hình người, trên mặt vẫn còn biểu cảm như vậy, nhưng sinh khí trong người đã đứt đoạn, rõ ràng là đã chết.

“Oanh! —” một tiếng, băng điêu chợt nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ, tại không gian bên trên biến mất, không chút dấu vết, như là chưa từng có băng điêu xuất hiện tại trên đời này vậy.

Băng Lãnh Sương giết ba người xong, mặt không chút đổi sắc, tựa hồ vừa rồi không phải giết người, mà là giết một con kiến hôi, không đáng để tâm.

Mạc Huyền Nhi chỉ nhẹ thở ra, nhưng nghĩ tới cũng là bọn hắn tự chuốc lấy, nàng liền không còn để ý nữa, cười lên vui vẻ, chạy tới ôm lấy Băng Lãnh Sương, ngọt ngào nói:

- Sương tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.

Băng Lãnh Sương thu lại vẻ lạnh lùng, nhẹ xoa đầu Mạc Huyền Nhi, nói:

- Muội cũng rất lợi hại mà...

Lại nhìn tới Dạ Ảnh, đây mới là người lợi hại nhất a, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.

Mạc Huyền Nhi nghe nói vậy thì cười khổ nói:

- Muội nào có lợi hại, đến cả giúp Dạ đại ca một chút không được, chỉ khiến hắn thêm phiền toái. Nếu muội mà lợi hại như tỷ tỷ thì sẽ không để đại ca phải phiền toái như thế rồi.

Nàng cảm thấy tự mình gây ra phiền toái cho Dạ Ảnh, nếu không phải vì nàng thì làm sao đám người Lục Mặc Tâm này trêu chọc vào Dạ Ảnh chứ. Nếu nàng mà mạnh mẽ như Băng Lãnh Sương, thì những kẻ thiếu gia, công tử kia cần gì phải để Dạ Ảnh tự mình ra tay?

Không phải Dạ Ảnh luôn ẩn giấu thực lực của mình sao, hắn lần này bộc lộ ra, liệu có gây ảnh hưởng gì không? Nếu như hắn bị gì, không phải cả đời nàng đều áy náy sao?

- Giữa cả Thiên Địa này, người có thể giúp được ta không quá vài người, ngươi không giúp được cũng là bình thường, không cần phải đê tâm làm gì.

Lúc này Dạ Ảnh lạnh nhạt lên tiếng.

Quả thật, trong Thiên Địa này, người có thể để hắn coi trọng quả thật không quá vài người, người có thể giúp được hắn đã ít càng thêm ít, cho nên Mạc Huyền Nhi không giúp được gì cũng là sự tình bình thường.

Mạc Huyền Nhi hơi thất vọng, nhỏ giọng nói:

- Vậy không còn cách nào sao?

Dạ Ảnh đưa mắt nhìn đến một điểm xa xôi ở trên trời, nhẹ cười nói ra:

- Vậy ngươi trước tiên trở về Thanh Vân Tông đi...

Hắn không nói rõ ràng muốn nàng làm gì, chỉ bảo nàng trở về Thanh Vân Tông chờ đợi thứ gì đó, Mạc Huyền Nhi cũng nghi hoặc nhưng lại không hỏi.

- Đi luôn ngay lúc này?

Nàng hỏi.

Khi thấy Dạ Ảnh gật đầu liền lưu luyến chào hai người rồi xoay người lướt đi. Vốn đinh là ở lại một vài ngày rồi đi, thế nhưng thấy Dạ Ảnh đã muốn nàng đi, cũng không đợi nữa mà đi luôn.

Đợi Mạc Huyền Nhi rời đi, Băng Lãnh Sương khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, chỉ là không biết chuyện này sẽ là chuyện gì?

Dạ Ảnh bỗng lên tiếng:

- Đi! Nên là thời điểm lộ ra một chút nanh vuốt rồi, nếu không, bọn hắn lại cho rằng ta dễ trêu chọc đây.

Khi hắn nói câu này, mười phần tùy ý, thế nhưng là, một câu giống như phán xét xuống, giống như là Chúa Tể thẩm phán, nhãn quang chớp lóe xoay tròn đại đạo, một lời vừa ra làm rung động vạn phần.

...

Hạo gia.

Đại viện rộng lớn, xung quanh từng luồng khí tức đại đạo tản ra, một đạo liên khủng lồ tại bên trên bầu trời hiện ra, lập tức khiến cho trời đất phải mờ nhạt, bên trên đạo liên này phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đại đạo khí tức chính là từ nơi này tản ra.

Đại viện này, chính là cánh cửa duy nhất để vào bên trong Hạo gia, nếu không vượt qua được nơi sâu nhất của đại viện này liền sẽ không thể vào được Hạo gia.

Thế nhưng muốn vượt qua được đại viện này lại không dễ dàng chút nào!

Đứng trước đại viện là từng thân ảnh cao lớn, trên người của mỗi người treo một thanh cự kiếm, khí tức mạnh mẽ sắc bén như có thể chém đứt không gian vậy. Bọn hắn đứng ở đó, nhưng lại như một ngọn núi sừng sững, ánh mắt đám người này sắc bén vô cùng, sắc mặt lạnh lùng hết cỡ.

Bọn hắn chính là người thủ vệ của Hạo gia, bọn hắn có lệnh phải bảo vệ Hạo gia, không cho bất kỳ kẻ nào vào trong Hạo gia mà không có lệnh, đây là mệnh lệnh, chính là nhiệm vụ duy nhất của bọn hắn cho dù chết cũng phải thực thi!

Hạo gia là tứ đại gia tộc một trong, thường thì sẽ chẳng có ai lại dại trêu trọc vào, đã rất lâu rồi không có ai tới gây sự, cho nên nói có thủ vệ hay không cũng như nhau. Thế nhưng đám người thủ vệ này không xê dích đi một chút, bọn hắn vẫn cứ ở đây thực hiện nhiệm vụ.

Mệnh lệnh!

Đây chính là lấy mệnh ra mà thực hiện lệnh! Cho dù là chết!

Chợt đúng lúc này...

“Keng, keng, keng...” kiếm quang sắc bén rạch lên, vô số kiếm minh vang vọng đại viện, hơn một trăm thủ vệ chợt phóng người đạp hư không mà lên, ánh mắt lạnh lùng không biến sắc nhìn về phía trước đó, khí tức lạnh lẽo bắt đầu tản ra.

- Kẻ tới là ai?

Một tiếng quát lớn vang lên, ngay lập tức không khí chợt oanh nổ, từng tiếng bạo tạc này vang lên liền làm cho không gian phải run rẩy, nếu như thực lực không đủ, tại một tiếng này có thể sẽ bị chấn thất thiểu chảy máu, thậm chí là chết.

Chợt thấy hai đạo ảnh chậm rãi từ bên trong hư không đi ra, ngươi đi đầu là một thiếu niên bình thường, trên người không tản ra một đạo khí tức nào, duy chỉ có đôi đồng mục Thâm Uyên mới khiến người ta chú ý tới.

Phía sau hắn là một nữ tử với dung mạo tiên thiên, khí tức lạnh lẽo, khi nữ tử này vừa ra, chính như là đóng băng vạn vực, ánh mắt lạnh lùng liếc tới đám người thủ vệ kia, hàn băng chi khí chậm rãi tản ra.

Hắc bào lóe lên tinh quang, nhẹ phất phới, thiếu niên khẽ đảo mắt, cuối cùng hạ giọng nói:

- Đây hẳn là Hạo gia đi?

Kẻ đứng đầu trong đám người thủ vệ lần nữa quát lớn, âm thanh vang vọng:

- Đây chính là Hạo gia, kẻ không phận sự, biến!

“Keng! —" Một tiếng, kiếm minh thao thao bất tuyệt vọng từ trời xuống, thấy được một thanh cự kiếm trên bầu trời bỗng xé không mà xuống, kiếm quang mờ nhạt tại cự kiếm lưu chuyển, kiếm quang như có thể chém vạn vật, đem thương khung chém rụng đồng dạng.

Dạ Ảnh chợt nở nụ cười tà, nói:

- Vậy liền tốt, ta cũng không có đi nhầm nhà a...

Thấy hai kẻ này vẫn không có ý rời đi, lập tức biết bọn hắn tới không có ý tốt, thủ lĩnh đám người quát lớn một tiếng rống giận, sát khí cuồng triều phóng ra, trời đất run chuyển:

- Kẻ không biết điều, giết!

- Giết!!

- Giết!!!

Âm thanh rống trời, mấy trăm cường giả cùng nhau phóng ra sát khí, trong lúc nhất thời sát khí ngưng tụ tại thương khung, từng người đưa cao cự kiếm, kiếm quang như điên cuồng mà lên, trời đất trong chớp mắt như run lên.

“Keng — —!!" Từng tiếng kiếm ngân vang lên không dứt, mấy trăm cường giả sát khí đằng đằng chợt phóng người lên, tại hư không chém giết tới, thiên địa thất sắc, sát khí ngưng tụ làm cho từng đám mây trên bầu trời bị xé tan, không gian có vô số vết nứt hiện ra.

“Keng, keng, keng...” Từng tiếng thanh minh vang lên liên tục, thấy được ngàn vạn thanh cự kiếm rơi xuống từ trên trời, kiếm quang mênh mông cắt vụn thời không, nghiền nát thương khung, trong nháy mắt này, hàng ngàn hàng vạn cự kiếm như hình thành một tuyệt đại sát trận vậy.

Sát khí ngập trời từ đại trận này tản ra khiến cho trời xanh biến sắc, không biết bao nhiêu người cảm nhận được sát khí này đều trở nên khó thở.

Trận pháp này, chính là từ hàng trăm Thiên Hoàng cùng Địa Hoàng bày lên, uy lực tự nhiên kinh thiên.