Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 54:



Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mặc bộ đồ màu tím, hai tay đang đỡ một ông lão tuổi đã cao, thấy ông lão ho dữ dội như vậy, gương mặt nàng ta hiện lên vẻ bất an và lo lắng.

“Không cần đâu, thời gian của ta không còn nhiều nữa, cơ hội ngắm nhìn cảnh đẹp sông núi của Ninh Quốc cũng không. nhiều, sau này có muốn nhìn có lẽ cũng thể ngắm nhìn được”, ông lão lắc đầu nói

“Ông nội, ông đừng nói thế mà”.

Mắt cô gái hơi đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp trong veo ngân ngấn nước, nàng ta lau nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng nở.

một nụ cười: “Ông nội, ông đừng bỏ cuộc, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách chữa trị cho ông”.

Ông lão lắc đầu không nói gì, bản thân ông ta hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, hiện giờ ông ta chỉ là một cành cây khô, có thế xua tay rời khỏi thế gian này bất cứ lúc nào, sao có thế vẫn còn hy vọng?

Nhưng bây giờ ông lão cũng đã nghĩ thông suốt, nếu đã đến tận cùng số mệnh, ông ta cũng chỉ muốn nhìn ngắm núi sông này thêm một lần.

Có lẽ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, Trần Mộc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão mặc. đồ xanh và một cô gái mặc đồ tím đang đứng trên boong tàu.

Đôi chân ông lão hơi ớt, cả người gầy như củi khô, gương mặt đầy nếp nhãn, ông ta vừa nhìn phong cảnh bên dưới, vừa ho dữ dội, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia hoài niệm.

Người đỡ ông ta ở một bên là một cô gái mặc áo tím, dáng người nàng ta mảnh khánh xinh đẹp, cho dù là trang phục hay khí chất quý tộc của nàng ta đều thế hiện rõ nàng ta không phải là người bình thường.

Nhưng điều khiến Trần Mộc bị thu hút nhất là trên người hai ông cháu này đều thoát ra khí tức sát khí nhàn nhạt

Nhất là sát khí trong người ông lão rất nặng, sát khí này không phải cố ý đế lộ ra ngoài mà là sau khi giết rất nhiều người mới có thế tích lũy như vậy. Người bình thường không thế cảm nhận được, nhưng Trần Mộc ~ người đã sống hai kiếp, tinh thần lực khá mạnh thì có thể cảm nhận được nó rất rõ.

Trần Mộc nhìn chäm chẵm hai người họ, ông lão và cô gái cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Mộc thì đều nhìn sang.

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ khinh thường, nàng ta đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, đương nhiên nàng ta nghĩ Trần Mộc nhìn thấy vẻ đẹp của nàng ta, nên bị hấp dẫn đến mức không thể rời mắt khỏi nàng ta

“Ngươi nhìn cái gì?”, cô gái hơi tức giận, lạnh lùng nói “Tiểu Lan, không đừng bất lịch sự”

Ông lão lạnh lùng quở trách, dịu dàng nói: “Vẫn còn chưa chịu sửa lại tính cách của minh, ta đã từng nói với con là con phải học cách giữ cho bình tĩnh, kiên trì, không được để bản thân bị mắc kẹt trong cơn tức giận của mình, nếu không sớm. muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng”,

“Vâng, cháu biết lỗi rồi”, cô gái gật đầu, không dám cãi lại

“Chúng ta về thôi”, ông lão nói, sau đó ông ta gật đầu như. có ý xin lỗi với Trần Mộc.

Cô gái vội đỡ ông lão đi về Thấy thế Trần Mộc cũng không để tâm nữa.

Nào ngờ ông lão vừa mới đi được vài bước lại ho càng dữ dội hơn, thế mà lại dần ho ra máu, cảnh tượng này khiến cô gái bên cạnh sợ hãi: "Ông ơi, ông sao vậy? Ông đừng làm cháu sợ".

Nói rồi nàng ta cắn răng đặt lòng bàn tay lên lưng ông lão, cố sức vận chuyển linh lực trong cơ thể để tăng linh khí cho. ông ta.

Thấy vậy, Trần Mộc ở phía sau lắc đầu nói: “Ta khuyên cô không nên làm bậy bạ, nếu như mù quáng truyền linh khí cho. ông ta thì sẽ chỉ làm cho độc tố nhanh chóng lan ra trong cơ. thể, ông ta vốn dĩ có thể sống thêm một tháng nữa, vì cô làm bậy bạ nên có thể ông ta chỉ sống được ba ngày nữa thôi

Nghe thế cô gái quay đầu lại, trợn mắt nhìn Trần Mộc, lạnh lùng nói: “Ngươi dám nguyền rủa ông nội ta, có tin ta giết ngươi không?”

Sát khí trên người cô gái toát ra, huyết khí cả người giống như từng giết không ít người vậy.

“Được, vậy tùy cô”, Trần Mộc cũng lười giải thích với nàng ta, quay đầu tiếp tục ngầm phong cảnh.

Gương mặt cô gái lộ ra vẻ xoẳn xuýt, bàn tay vừa nhấc lên lúc nấy vẫn để giữa không trung, cũng không biết nên làm thế nào.

Tiếng ho của ông lão giảm dần, ông ta giơ tay lên nói “Tiểu Lan, ông không sao, cháu đừng kích động”

Sau đó, ông ta dừng bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn Trần Mộc, đôi mắt vẫn đục hiện lên lóe lên tia ngạc nhiên: “Vị huynh đệ này, ta có thế hỏi tên của ngươi không?”

“Trần Mộc”.

“Trần Mộc?”, ông lão và cô gái đều sửng sốt, dạo này cái tên này rất nổi: “Mạn phép hỏi có phải là Trần Mộc đã đánh bại Kiếm Hồn chỉ thể không?”

Trần Mộc gật đầu.

“Quả nhiên lợi hại, nếu cháu gái ta có đắc tội gì, mong tiểu. huynh đệ lượng thú”, ông lão khế cười, chấp tay lại

Nói rồi ông ta lại ho dữ dội, ho ra một ngụm máu, cảnh tượng này khiến nhiều người trên boong tàu hoảng sợ.

“Ông nội, ông đừng nói nữa được không?”

Vành mắt cô gái đỏ hoe, nước mắt long lanh, tràn đây lo lăng, nàng ta không thể tưởng tượng được răng ông nội mình cả đời chinh chiến, vô cùng mạnh mẽ lại có kết cục như thế này vào những năm cuối đời.

“Chúng ta đến những nơi khác tìm danh y, cháu tin trên đời này nhất định có thần y có thế chữa khỏi bệnh cho ông nội”, cô gái vội nói.

Ông lão lắc đầu, cười khổ nói: “Không được đâu, ta hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, cho dù là danh y gì cũng không chữa được bệnh cho ta đâư

“Ông nội..”, cuối cùng cô gái cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt lặng im lăn trên gò má.

Trần Mộc mặt không cảm xúc, hắn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng sinh lão bệnh tử rồi, cảnh tượng trước mắt không thể khiến hẳn có dao động cảm xúc gì.

Ông lão ho khan vài tiếng, sau đó bình tĩnh lại, lúc này mới ngấng đầu cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta rất tò mò, làm sao ngươi biết trong người ta có độc?”

“Hai chân ông rất ớt, sắc mặt xanh xao, giữa trán còn có. một vết đỏ tươi, hơn nữa máu mà ông nôn ra có hàn khí, đây rõ ràng là biếu hiện khi trúng một loại độc mạnh nào đó. Nếu ta đoán không lầm, ta nghĩ ông bị trúng một loại độc khó giải nhất thế gian, độc Bắc Cương Thi”, Trần Mộc nói.