Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 165: Không còn sự sống!



Đằng sau, Trần Mộc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Như Nguyệt trốn vào trong rừng cây, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hung ác.

Hắn hạ quyết tâm phải giết chết Tần Như Nguyệt!

Hắn lập tức giẫm chân lao người về phía trước.

"Bảo vệ Tần sư tỷ rời khỏi!"

Nhưng đúng vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gầm lớn, tất cả đệ tử Kiếm Vũ Các đỏ mắt lao lên.

Kiếm quang chém ra, vung về phía Trần Mộc.

Dù biết Trần Mộc rất lợi hại, nhưng bọn họ vẫn không sợ chết!

Là một tính toán rất mạo hiểm!

"Giết!"

Tinh thần chiến đấu thổi bùng lên.

Thấy vậy, sắc mặt Trần Mộc trở nên u ám, quả nhiên hắn vẫn còn xem nhẹ quyết tâm của đệ tử Kiếm Vũ Các, đồng thời đánh giá thấp sức hấp dẫn của Tần Như Nguyệt trong Kiếm Vũ Các.

Tất cả đệ tử đều có ý muốn chết vì Tần Như Nguyệt là điều Trần Mộc chưa bao giờ nghĩ tới!

Tuy vậy, điều này càng củng cố ý chí giết Tần Như Nguyệt của hắn.

"Nếu tất cả các người đều tình nguyện chịu chết, vậy ta đây thành toàn các ngươi!"

Nói xong, ánh mắt Trần Mộc ngập tràn sát ý, tay cầm Thiên Tùng Vân Kiếm vung ra.

Từng kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo, tia chớp lấp lóe.

Kiếm ra, máu tươi tung tóe!

Những chiếc đầu bay ra ngoài như cẩm tú cầu.

Máu tươi văng khắp mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khu rừng.

Thanh kiếm trong tay Trần Mộc như lưỡi hái chết chóc, mỗi khi kiếm quang đi qua, sẽ có đầu rơi xuống!

Trong thời gian ngắn, toàn bộ đệ tử Kiếm Vũ Các nằm dài dưới đất.

Không còn sự sống!

Tất cả mọi người theo dõi trận thảm sát này đều chấn động không nói nên lời.

Người nọ quá độc ác!

Những ánh mắt tập trung về phía bóng người nhuộm máu đỏ rực bên dưới, da đầu truyền tới từng đợt tê dại.

Trước kia chỉ có Kiếm Vũ Các tàn sát Đan Lâu, nào có chuyện Kiếm Vũ Các bị tàn sát.

Hơn nữa còn là lần đầu tiên bị tàn sát sạch sẽ như vậy, ngoại trừ Tần Như Nguyệt đang ở ngoài, tất cả người của Kiếm Vũ Các đều bị giết.

Không chỉ có đệ tử cũ của Hoắc Huyền Vũ, ngay cả một ít đệ tử mới có tiềm năng cũng chết sạch. Chiến tích này, dù bất cứ đệ tử Đan Lâu nào trong quá khứ cũng chưa bao giờ đạt được.

"Cái này, đoán chắc Kiếm Vũ Các sắp điên mất rồi!" Có người hít một ngụm khí lạnh, không khống chế nỗi sự kinh hãi và chấn động trong lòng, lẩm bẩm nói.

Không chỉ hắn ta, những người khác cũng bị sửng sốt trước thủ đoạn tàn nhẫn của Trần Mộc.

Chưa đầy ba phút, hiện trường chiến đấu đã lắng xuống

Những đệ tử của Kiếm Vũ Các biến thành những thi thể lạnh lẽo.

Viện trưởng học phủ Hải Vân cũng khiếp sợ nói: "Linh Long Đại hội quyết định sự sống và cái chết, nếu một trong hai bên có đệ tử bị giết cũng không được phép trả thù. Nhưng mà mức độ thương vong của Kiếm Vũ Các lần này quá thê thảm, khó bảo đảm Kiếm Vũ Các sẽ không phát điên!"

"Bây giờ Trần Mộc sắp gặp phiền phức rồi!"

Những đệ tử khác của học phủ Hải Vân đều có cảm giác tương tự, việc có thể tham gia Linh Long Đại hội đã chứng tỏ được thực lực của họ.

Những người này đều là tinh anh được các gia tộc và thế lực lớn lựa chọn cẩn thận, nhưng hiện tại đã chết sạch, cho dù bên trong Kiếm Vũ Các có vững vàng thế nào cũng phải phát điên!

Khi Trần Mộc ngẩng đầu lên, Tần Như Nguyệt đã không còn bên trong khu rừng nữa, hiển nhiên đã chạy đi rất xa.

"Đáng chết, vẫn để thoát!" Ánh mắt Trần Mộc lạnh như băng.

Nếu Tần Như Nguyệt chạy trốn được lần này, chắc chắn nàng ta sẽ tìm được chỗ trốn, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm được!

Lúc này, ba phút đã trôi qua.

Chỉ thấy cơ thể Trần Mộc chấn động dữ dội, linh khí bập bềnh xung quanh cơ thể hắn đều bị phân tán.

Sắc mặt Trần Mộc nhanh chóng tái nhợt, giống như người mới khỏi bệnh nặng, cả người mang theo cảm giác yếu đuối.

Trần Mộc nắm chặt nắm đấm, cảm giác được sức mạnh dần tiêu tán đi, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Vốn dĩ vừa rồi hắn mạnh như vậy là bởi vì mượn linh khí của đất, bây giờ linh khí của đất đã tiêu tán, hắn không tránh khỏi gặp phải tác dụng phản phệ, thực lực đã không còn ở trạng thái đỉnh cao.