Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 129:



“Mẹ kiếp, đừng chơi ta như vậy chứ, ngươi có còn là người không hả?” Đàm Tùng kêu lên thảm thiết.

Nhưng không lâu sau, hắn ta không thể hét lên được nữa, bởi vì dưới sự tấn công từ phía trước và phía sau, một lượng lớn ma chuột gai đồng thời lao tới.

Toàn bộ thân hình của hẳn ta chìm trong đó. Nhân lúc ma chuột gai bị thu hút qua đó, Trần Mộc cũng trốn thoát thành công.

Trong màn đêm mù mịt, một quả cầu linh khí màu vàng kim quấn vào giữa hai chân Trần Mộc, toàn thân như sấm sét, xuyên vào sâu trong rừng rậm.

Trong lúc chạy trốn, bên tai Trần Mộc đã dần dần có thể nghe thấy tiếng sáo nhỏ xíu đang vang vọng.

"Quả nhiên ở có người đang giở trò." Sắc mặt Trần Mộc trở nên hung dữ.

Hẳn cảm thấy những con ma chuột gai này không thể nào vô duyên vô cớ tấn công họ như những cỗ máy giết người máu lạnh.

Chắc chắn phải có ai đó đứng sau chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ thì người đó chính là thuần thú sư trong truyền thuyết.

Thuần thú sư là nghề rất cổ xưa và cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì thuần thú sư cần phải làm quen với thú tính của các loại yêu thú và theo thú tính của chúng, họ phải luyện tập sóng âm có thể cộng hưởng với huyết dịch của chúng.

Vì vậy, thuần thú sư là một sự tồn tại bí ẩn và cực kỳ nguy hiểm trong thế giới võ giả.

Khi Trần Mộc liên tiếp băng qua mấy khu rừng rậm, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đen ẩn mình sau thân cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi.

"Ta tìm được ngươi rồi." Trong mắt Trần Mộc hiện lên tia lạnh lẽo.

Khi Trần Mộc phát hiện ra đối phương, đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên. Tấm màn đen che khuất nửa gò má của nàng ta, đôi mắt hoa đào lộ ra chút kinh ngạc, rõ ràng nàng ta không ngờ rằng Trần Mộc lại có thể phát hiện và đuổi theo được đến tận đây.

Không nhiều lời, thân thể của Trần Mộc lập tức lao về phía trước, trong khi linh lực đang vận chuyển, hắn đấm mạnh một quyền qua đó.

Thiếu nữ áo đen nhanh chóng cúi xuống và nhảy khỏi cây. cổ thụ. Thân cây mà nàng ta đã đứng trước đó bị Trần Mộc đánh vỡ thành từng mảnh.

Nhìn thấy thân hình biến thái và lực sát thương như vậy, thiếu nữ khế cau mày.

Chỉ là trước khi nàng ta kịp có phản ứng, Trần Mộc lại xông lên, kim quang bao trùm cánh tay, vảy rồng ngưng luyện ra như cánh tay rồng mang theo một cơn gió dữ dội, một lần nữa đâm về phía cổ họng của nàng ta.

Trần Mộc ra tay chiêu nào cũng tàn nhẫn, tập trung vào điểm yếu, không hề vì đối phương là một thiếu nữ mà tỏ ra thương hoa tiếc ngọc.

Dường như nàng ta đã hơi tức giận, con ngươi hoa đào phóng ra hàn quang lạnh lẽo như băng, giơ bàn tay ngọc lên, dưới sự bao trùm của linh lực cũng đánh ra một chưởng.

Uỳnh.

Quyền và chưởng chạm vào nhau, ánh sáng rực rỡ lóe lên, một con rắn nhỏ ngũ sắc đột nhiên nhanh chóng lao ra khỏi †ay áo của thiếu nữ và quấn lấy cánh tay của Trần Mộc.

Linh lực kim quang của Trần Mộc giống như một con rồng cực kỳ hung hãn xung kích, trong nháy mắt xé nát linh lực màu xám đó.

Bùm.

Lập tức chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, cả thiếu nữ và Trần Mộc đều bị hất văng ra ngoài.

Thiếu nữ giơ bàn tay ngọc lên, nhìn thấy một quả cầu kim quang đọng lại trong lòng bàn tay như một vòng khói không thể tiêu tan. Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến trên má thiếu nữ toát ra một chút mồ hôi lạnh. Luồng linh lực kim quang này đã phá hủy hoàn toàn mọi linh lực phòng ngự của nàng ta.

"Linh lực thật bá đạo, tên nhóc nhà ngươi không phải người bình thường." Thiếu nữ ngẩng đầu lên, dùng hàm răng bạc căn chặt đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt hoa đào hiện lên sát ý.

Nàng ta có thể cảm nhận được cảnh giới của Trần Mộc chỉ là Ngưng Hải tầng thứ chín mà thôi, nhưng linh lực mà hắn giải phóng ra còn hơn cả cảnh giới Hóa Tượng.

Ở phía đối diện, con rắn nhỏ ngũ sắc do thiếu nữ phóng ra nhanh chóng leo lên cánh tay của Trần Mộc, không cho hắn có cơ hội phản ứng. Nó há cái miệng đầy máu ra, dùng sức cần xuống, một luồng độc nhanh chóng được tiêm vào.

"Thuần thú sư, ngươi thật sự có chút bản lĩnh."

Trần Mộc thờ ơ nhìn con rn nhỏ lốm đốm trên cánh tay, sau đó đưa tay ra bắt lấy nó.

Sau đó, Trần Mộc dùng lực, bóp chết con rắn ngũ sắc này. một cách không thương tiếc.

Tuy nhiên, cánh tay trước đó của hắn bị rắn cắn đã chuyển sang màu xanh tím, như thể độc tố đã bắt đầu lan ra cánh tay.

"Đã muộn rồi, chất độc đã truyền vào trong cơ thể ngươi rồi" Thiếu nữ cười lạnh.

Mặc dù sức chiến đấu thực tế của Trần Mộc vượt quá sự dự đoán của nàng ta nhưng cũng vô dụng thôi, ai bị rắn độc do. nàng ta thuần hóa cắn nhất định sẽ chết.

"Thật sao? Ngươi vẫn nên quan tâm đến chính mình." Trần Mộc chế nhạo.

Thiếu nữ cau mày, không đợi cô ta kịp phản ứng thì một bóng người ma quái đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng ta, đó chính là Phong Vu Mộc.

Trên mặt Phong Vu Mộc lộ ra sát ý hung hãn, kiếm từ trên đỉnh đầu chém thẳng xuống như sấm sét.

Bùm.

Kiếm thế như một dòng nước lũ, lúc này được giải phóng hoàn toàn.

Cuồng phong nổi lên.

Kiếm quang rực rỡ ngưng tụ thành một con sư tử điên cuồng, mang theo sát khí ngập trời lao về phía nàng ta.