Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 49: Người trưởng thành



"Yến tiên sinh, mời đi bên này."

Hầu gái xinh đẹp dẫn Yến Song vào nhà.

Trạch viện này ban đêm còn đẹp hơn ban ngày nhiều, đèn đuốc chiếu những viên sỏi trắng dưới mặt đất lấp lánh như ngọc, Yến Song đi tới thì thấy hai nàng hầu gái đang ngắt lá phong trong sân, lá phong bị ngắt rơi xuống mặt đất, lá phong đỏ rực như lửa rơi trên sỏi trắng, đỏ trắng đan xen, cực kỳ diễm lệ.

Thấy ánh mắt Yến Song lưu luyến, hầu gái giải thích: "Tiên sinh ngại mùa thu tới quá chậm."

Yến Song không khỏi cạn lời, nghĩ thầm chắc chắn Kỷ Văn Tung có vấn đề tâm lý, tới thay mùa cũng muốn quản, lại nghĩ chả trách Kỷ Dao phát khùng thì đi chặt cây, quả là hổ phụ không sinh khuyển tử, đều là loại "lạt thủ tồi hoa*".

*Lạt thủ tồi hoa hay độc thủ ngắt hoa: ẩn dụ cho việc hủy hoại phụ nữ hoặc những thứ đẹp đẽ một cách tàn nhẫn.

Hầu gái đưa Yến Song vào gian nhà lần trước gặp Kỷ Văn Tung.

So với không khí trang nghiêm nhã nhặn ở nhà cũ, chiếu tatami tinh xảo và bàn lùn trong gian phòng này có vẻ kém hơn nhiều. 

Hầu gái bưng bộ dụng cụ tới pha trà tại chỗ cho Yến Song.

Yến Song vội từ chối: "Không cần phiền vậy đâu."

Nàng hầu mỉm cười với y, "Tiên sinh còn đang tiếp khách, sợ ngài nhàm chán."

"Tôi tìm ông ấy có chuyện quan trọng, chứ cũng không phải đến chơi," Yến Song nghiêm mặt nói, "Tôi không chán đâu, chờ ở đây là được rồi."

Nàng hầu mỉm cười không nhiều lời nữa, nhưng vẫn dọn trà cụ ra bắt đầu pha trà.

Động tác của nàng rất duyên dáng lại thanh tao, nhìn là biết người chuyên nghiệp thạo nghề.

Yến Song nghĩ thầm thì thôi, dù sao nàng cũng không nghe y, dứt khoát giữ khuôn mặt nghiêm túc thưởng thức.

Khi hơi nước lượn lờ, lại có người đẩy cửa trượt ra, "Yến tiên sinh, Kỷ tiên sinh mời ngài qua."

Trạch viện cứ như mê cung, tựa như mỗi một gian phòng đều thiên về nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưng hầu gái dẫn Yến Song càng đi lại càng trống trải, rốt cuộc đi tới trung tâm của trạch viện.

Yến Song nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Kỷ Văn Tung vẫn mặc kimono, màu đen xám, dày dặn rực rỡ dưới ánh đèn, so với bộ kimono nâu trông như mặc thường ngày lần trước, bộ này cực kỳ chính thức và uy nghiêm.

Yến Song âm thầm cảm thán trong lòng, trông như đồ tang ấy.

"Lại đây ta xem nào."

Kỷ Văn Tung lên tiếng trước.

Yến Song đáp một tiếng, đi tới trước hai bước mới để ý tới đồ đồng xanh không lớn không nhỏ trước mặt Kỷ Văn Tung.

Yến Song không có nhiều hiểu biết về phương diện này, chỉ cảm thấy thú văn trên đó bay vút lên, hùng vĩ vô cùng, cổ xưa như xuyên qua thời không đủ để khiễn mỗi người nhìn thấy đều rung động. 

"Nó rất đẹp," Kỷ Văn Tung nhìn chăm chú vào nó, ngữ khí dịu dàng, "đúng không?"

Yến Song thành thật nói: "Đúng là rất đẹp."

Hai người yên lặng không nói gì, đồng thời đều thưởng thức đồ đồng cổ tuyệt đẹp kia, một lát sau, Kỷ Văn Tung mới nói: "Cậu tìm ta có chuyện gì?"

Đây là lần đầu tiên Yến Song chủ động liên hệ Kỷ Văn Tung.

Nhưng không phải y tới nhờ Kỷ Văn Tung cái gì, mà là muốn hợp tác với ông.

Yến Song nói: "Lần trước ngài nói rất hài lòng với tôi, không biết ngài cảm thấy như bây giờ là đủ rồi, hay vẫn muốn tôi tiếp tục?"

Rốt cuộc Kỷ Văn Tung cũng thu hồi ánh mắt lưu luyến trên đồ đồng cổ, dừng mắt trên mặt Yến Song.

Yến Song mặc Kỷ Văn Tung nhìn kỹ y một hồi, quay mặt sang mỉm cười, "Kỷ tiên sinh, rốt cuộc ngài mong đợi điều gì ở Kỷ Dao?"

Kỷ Văn Tung lẳng lặng nhìn y, cũng nở một nụ cười nhạt, "Ta hy vọng nó giống như cậu."

Yến Song: "Vậy thì khó khăn quá."

"Vì sao?" Kỷ Văn Tung vội truy hỏi, nhưng thật ra ngữ khí vẫn rất thong thả.

"Có những thứ sinh ra đã có sẵn, đó là thiên phú."

Kỷ Văn Tung trầm ngâm một lát, thừa nhận nói: "Có lý." Sau đó ông chắp tay sau lưng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Nó giống mẹ nhiều hơn."

"Do dự không quyết đoán, ngây thơ lại ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, hành động theo cảm tính......"

Giọng nói trầm ổn đếm hết những khuyết điểm của người vợ đã khuất, cuối cùng đưa ra kết luận.

"Hai mẹ con thật sự giống nhau như đúc."

"Muốn sửa lại những thứ kia rất khó."

Yến Song nói: "Kỷ tiên sinh đã từng thử chưa?"

Kỷ Văn Tung nhìn y, im lặng mỉm cười, nói: "Ta không nhàm chán vậy đâu."

"Cậu nói, cậu muốn tiếp tục," Kỷ Văn Tung nói, "Tiếp tục như thế nào?"

"Vậy thì phải dựa vào sự phối hợp của Kỷ tiên sinh ngài."

"Ồ? Muốn ta phối hợp thế nào?"

Dường như Kỷ Văn Tung rất có hứng thú với phương pháp làm tổn thương con trai mình, cẩn thận lắng nghe kế hoạch của Yến Song, tới một chút ý cắt ngang giữa chừng cùng cũng không có.

Chờ Yến Song nói xong, Kỷ Văn Tung nhìn y một cái thật sâu, ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi và tiếc nuối, Yến Song biết ông không có ý gì khác, vì thế thỏa mái để ông nhìn.

Kỷ Văn Tung khẽ thở dài, "Cha nuôi của cậu đối xử với cậu quá tệ."

Yến Song uyển chuyển nói: "Mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt."

"Cậu nên đổi một người cha khác."

2

Trong giọng nói bình thản không hề có ý vui đùa.

Yến Song nghĩ thầm nhưng y không có hứng thú nhận thêm một người cha.

Còn là người cha có tính kiểm soát mạnh như vậy.

Chờ y vứt bỏ Kỷ Dao, còn biết Kỷ Văn Tung là ai chắc.

Quả nhiên người gặp người thích cũng không tốt, Yến Song hạ quyết tâm, cười nói: "Kỷ tiên sinh, nếu thứ như cha có thể tùy tiện đổi, thứ tôi mạo muội, người đầu tiên viết thư đăng ký hẳn là Kỷ Dao."

Kỷ Văn Tung đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn nhàn nhạt.

Nhìn dáng vẻ Yến Song ăn nói mạo phạm như vậy cũng không hề chọc giận ông.

Ông duỗi tay xoa nhẹ đầu Yến Song, gõ nhẹ một cái, "Ta không phê chuẩn."

Nói xong việc rồi thì Yến Song phải đi, Kỷ Văn Tung cũng không giữ y, một mình ông ở lại phòng tiếp tục thưởng thức đồ cổ, phái hầu gái và vệ sĩ tiễn y đi.

Nàng hầu đưa y ra cửa, trao cho y một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Yến Song nói: "Không phải bánh trung thu đó chứ?"

Nàng hầu cười khúc khích, "Không phải, là quả quýt."

Yến Song giật mình, "Quả quýt?"

"Quýt này là trái cây trong vườn của chúng tôi, cực kỳ lành mạnh, hương vị cũng ngọt thanh, nhất định ngài sẽ thích."

Yến Song nhận hộp gỗ, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một hơi, quả nhiên ngửi được hương quýt nhàn nhạt.

"Đây là giống chín sớm, vỏ màu xanh pha vàng, ngài đừng sợ, ăn vào chỉ chua một xíu thôi."

Nàng hầu dịu dàng nhắn nhủ, giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Yến Song nói: "Thay tôi cảm ơn Kỷ tiên sinh nhé."

"Được."

Nàng hầu kéo cửa xe giúp y, "Thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn."

Lên xe Yến Song mở hộp gỗ ra, bên trong có khoảng hai mươi trái quýt nằm ngay ngắn, mỗi trái đều rất đáng yêu, quả nhiên giống như hầu gái nói, vỏ ngoài màu xanh vàng, y cầm một trái đưa lên mũi ngửi, hương thơm tươi mát lại ngọt ngào nháy mắt tràn vào mũi khiến miệng người ta cũng bắt đầu tiết ra nước miếng.

Yến Song lột một quả ra ăn một miếng.

Vị rất ngọt, vị cuối đọng lại trong miệng lại là chút chua nhẹ, khiến người ta không nhịn được mà ăn hết miếng này đến miếng khác.

"Được rồi, tiết cuối cùng kết thúc, chúc mọi người trung thu vui vẻ, tan học."

Giảng viên già chắp tay như một đứa nhóc, chuông tan học vừa reo là chạy còn nhanh hơn sinh viên, khiến cho mọi người cười vang một trận.

Không khí nghỉ lễ vẫn luôn ấp ủ trong khuôn viên trường từ sáng tới giờ, theo một tiết cuối cùng hạ màn, rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm.

Đám sinh viên kết nhóm vừa nói vừa cười rời khỏi phòng học.

Yến Song đứng trong đám người nhìn thấy Kỷ Dao là lại mặt lạnh rời đi một mình.

Tới nhìn cũng không nhìn hắn một cái.

Từ sau khi bọn họ cãi nhau một trận trong phòng, quan hệ giữa hai người đã sắp hạ tới mức đóng băng.

Kỷ Dao vẫn giữ lời hứa với giảng viên, chưa bao giờ vắng mặt trong bất cứ tiết học nào, cũng thường xuyên chạm mặt với Yến Song.

Chỉ là hai người không ai để ý tới ai, có đôi khi chạm mắt cũng lập tức tránh đi, còn rất có điệu bộ ai tránh chậm hơn thì người đó thua.

Yến Song cảm thấy thao tác block Kỷ Dao có chút thừa thãi.

Căn bản Kỷ Dao không thèm để ý tới y.

Cũng có thể hiểu.

Y đã chọc Kỷ Dao tức thành như vậy, Kỷ Dao mà còn có thể để ý y thì Kỷ Dao đã không phải Kỷ Dao, mà là Bồ Tát.

Yến Song ôm túi xuống lầu, chỉ cách Kỷ Dao chưa đầy 1 mét, hai người bị lôi cuốn giữa dòng người khổng lồ, trước sau đều không thể tới gần.

Yến Song như suy tư gì mà nhìn bóng dáng Kỷ Dao, y không vội, dù sao bọn họ cũng sẽ chạm mặt ngay thôi.

Ra khỏi khu dạy học, Yến Song chậm chạp đi về phía cửa sau trường học, cầm điện thoại ra xác nhận thời gian rồi hài lòng gật đầu.

Tới cửa sau trường học, quả nhiên Kỷ Dao cũng ở đó.

Cặp đeo một bên rũ xuống, sơ mi trắng quần dài màu nâu vàng, thoải mái lại gọn gàng, một tay nâng lên xem đồng hồ, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu. 

Yến Song dừng cách Kỷ Dao không xa, cố tình nhìn về hướng ngược lại.

Hai người thật sự công khai chơi chiến tranh lạnh.

"Ừ, em đã tới rồi."

Yến Song dựng tai lén lút nghe.

Xem ra Kỷ Văn Tung đã thông qua người nào đó dụ Kỷ Dao đến đây.

Yến Song lại nhìn điện thoại.

Cũng sắp đến lúc rồi.

Ngay khi xe của họ Kỷ chạy tới, lúc đầu Kỷ Dao không nhận ra, hắn tưởng người của Tiêu Thanh Dương tới đón hắn, vừa bước một bước nhìn thấy biển số xe thì đã không còn kịp rồi.

Khoảng bốn vệ sĩ nhảy ra khỏi xe bao vây hắn. 

"Tiểu thiếu gia, tiên sinh phân phó chúng tôi tối nay phải đón ngài về nhà ăn bữa cơm đoàn viên."

Kỷ Dao chán ghét nhíu mày, "Cút." Bước chân về phía trước, lập tức lại bị vệ sĩ ngăn cản.

"Tiểu thiếu gia, đừng làm khó chúng tôi."

Yến Song lắng nghe động tĩnh, nhưng vẫn không dịch tầm mắt qua đó.

Mãi tận khi có tiếng bước chân hỗn loạn và xô xát vang lên, Yến Song mới không nhanh không chậm chuyển tầm mắt qua đó.

Này là đánh nhau rồi.

Hiệu suất của thủ hạ Kỷ Văn Tung rất tốt.

Xuống tay cũng đủ ác.

Đối với tiểu thiếu gia nhà mình cũng là từng quyền đến thịt.

Yến Song nhẹ cong khóe môi, ngay sau đó nhập diễn đóa hoa trắng thiện lương, ném túi vải trong lòng ngực xuống rồi xông lên, "Các người làm gì đó?!"

Một đám người đang ẩu đả, cứ vậy xông vào như vậy quả thực là tìm đánh.

Kỷ Dao sớm đã chú ý tới Yến Song từ khi y đi tới, chỉ là cố tình không để ý tới y.

Nếu Yến Song lựa chọn muốn đi con đường sẽ khiến bản thân mình đầy thương tích.

Vậy hắn sẽ chống mắt chờ xem.

Trong khoảng khắc Yến Song xông tới, Kỷ Dao mất tập trung theo bản năng, vai sau lại ăn một cú, sau khi xoay người đá hậu một cái thì kéo lấy cánh tay Yến Song, đẩy mạnh người ra ngoài.

Yến Song vốn phải đâm đầu xuống đất lại xoay một vòng tại chỗ, trên eo được người khéo léo đỡ lấy, giảm xóc phần lớn lực rồi mới chạm đất, gần như không có bất cứ cảm giác ngã xuống nào, tựa như có người ôm y ngồi xuống vậy. 

Yến Song lấy lại bình tĩnh, lại nhìn thấy vệ sĩ vừa đỡ mình cười với y một cái.

Yến Song: Có thể chuyên nghiệp hơn chút được không?

"Các người là ai, sao lại đánh người, tôi báo cảnh sát đấy ——"

Yến Song hoảng sợ hét lên, thuận tiện cho vệ sĩ một ánh mắt ám chỉ.

Đôi tay lập tức bị người bắt chéo ra sau lưng, nhẹ đến mức gần như không dùng chút sức lực nào, mà Yến Song vẫn cứ hét thảm một tiếng.

Động tác của Kỷ Dao chợt khựng lại, nhìn qua phía này, thấy Yến Song bị khống chế, vẻ mặt vốn lạnh băng lại càng thêm tức giận, "Buông cậu ấy ra!"

"Lên xe đi tiểu thiếu gia," vệ sĩ giả vờ nắm cổ tay Yến Song, mỉm cười nói, "Ngài không muốn làm tổn thương người vô tội đâu nhỉ?"

"Các anh là người trong nhà Kỷ Dao sao? Tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy?!"

Yến Song chất vấn với vẻ mặt đau lòng lại không thể tin nổi.

Lời nói vô tri lại đâm mạnh vào trái tim Kỷ dao một kích.

Người trong nhà.

Người bên cạnh Kỷ Văn Tung sao có thể là người trong nhà?

Sắc mặt Kỷ Dao lạnh tới cực điểm, "Tôi bảo anh buông cậu ấy ra ——"

Vệ sĩ mỉm cười nói: "Tiểu thiếu gia, ngài kéo dài với chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào, nhưng còn cậu nhóc này...... Ngài xem, để tôi thử bẻ một bàn tay của cậu ta trước, ngài nhìn nổi không?"

Yến Song nghĩ thầm vệ sĩ nhỏ này nếu không phải kỹ thuật diễn xuất sắc, thì chính là thủ đoạn tàn nhẫn.

Trong giọng nói thật sự không có chút giả tạo nào.

Cứ như chỉ cần Kỷ Dao không đồng ý, giây tiếp theo anh ta sẽ lập tức bẻ gãy một bàn tay của Yến Song vậy.

Ánh mắt Kỷ Dao thay đổi.

Yến Song rất hiểu tính cách của Kỷ Dao.

Nội tâm Kỷ Dao rất cao ngạo, bị người áp chế có lẽ là chuyện hắn ghét nhất.

Yến Song cho rằng tối đó y có thể khiến Kỷ Dao tức thành như vậy đã là cực hạn của hắn.

Hiện tại xem ra đêm đó Kỷ Dao còn lâu mới tới bờ vực tan vỡ thực sự.

"Các người đừng ép tôi."

Kỷ Dao gằn từng chữ một, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt giống như có thứ gì sắp phá băng mà ra.

"Kỷ Dao, cậu chạy mau," Yến Song tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Bọn họ làm thật đó, mặc kệ tớ, cậu đi trước đi......"

Cuộc chiến tranh lạnh trẻ con giữa hai người đã tan thành mây khói trong hoàn cảnh như vậy.

Y không biết gì hết.

Nhưng y vẫn không buông hắn ra.

Vẫn cứ lựa chọn...... bảo vệ hắn.

Kỷ Dao nhìn Yến Song, vẻ mặt để lộ ra nhiệt huyết dũng cảm mà cô đơn.

"Bíp——"

Tiếng còi ô tô vang lên chói tai.

Một chiếc xe màu đen hùng hổ tiến đến, dừng ở ven đường, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn qua đó.

Yến Song: Trứng lớn Tần, lại đến trễ! Thiếu chút nữa phá hỏng sắp xếp của y rồi!

Người xuống từ ghế lái chính là Ngụy Dịch Trần.

Yến Song: Hóa ra quản gia đi làm lại rồi, cũng được, càng đông càng vui.

Ngụy Dịch Trần không nhìn mọi người kể cả Yến Song, xuống xe rồi lập tức tới ghế sau mở cửa xe, lại trở về dáng vẻ quản gia hoàn mỹ 100%.

Tần Vũ Bạch một thân âu phục màu đen bước xuống xe, cổ áo trắng tinh thẳng thớm, toàn thân không có trang sức gì, thứ điểm xuyết duy nhất chính là nụ cười nhàn hạ trên khóe miệng hắn, "Đang diễn cái gì đây?"

"Tần tiên sinh."

Đám vệ sĩ đều nhận ra người, lập tức khom lưng chào hỏi Tần Vũ Bạch, người "khống chế" Yến Song cũng buông lỏng tay ra, đứng ở một bên khom lưng cúi đầu.

Không khí nháy mắt lại thay đổi, vốn dĩ đang giương cung bạt kiếm chạm vào là nổ, ngay khoảnh khắc Tần Vũ Bạch xuất hiện kia thì trọng tâm liền thay đổi, toàn bộ đều lấy hắn làm chủ đạo.

Tần Vũ Bạch không để ý đến mọi người, lập tức đi tới trước mặt Yến Song, ánh mắt thâm thúy đánh giá y từ trên xuống dưới, "Có bị thương không?"

Yến Song ngơ ngác mà lắc đầu, "Không ạ."

"Đưa tay tôi nhìn xem."

Bàn tay trắng nõn được nắm trong tay kiểm tra cẩn thận một hồi, sau khi bảo đảm không có chút vết thương nào, Tần Vũ Bạch mới kéo tay Yến Song, nói với vệ sĩ đứng một bên: "Anh làm việc có chừng mực như vậy, quả nhiên Kỷ Văn Tung rất biết dạy dỗ thuộc hạ."

Nội dung là khen ngợi, nhưng giọng điệu lại đều nồng nặc mùi châm chọc.

"Thật xin lỗi," bảo tiêu cúi người, khẩn thiết nói, "Tôi không biết vị này là người của ngài."

Thái độ của anh ta thoáng cái đã thay đổi chóng mặt.

Trước mặt Kỷ Dao thì uy hiếp một bước cũng không nhường, nhưng trước mặt Tần Vũ Bạch lại trở nên kính cẩn lễ phép hết sức lo sợ.

"Tôi không làm khó anh," Tần Vũ Bạch nói với vệ sĩ, "Chuyện này tôi sẽ thương lượng với Kỷ Văn Tung," hắn cúi đầu nhìn Yến Song, ngữ khí trở nên dịu dàng, "Đi thôi."

Yến Song vừa bị lắn kéo lại dừng bước, thấp thỏm nói: "Kỷ Dao......"

Cứ như bây giờ Tần Vũ Bạch mới phát hiện còn có sự tồn tại của Kỷ Dao, không chút để ý mà liếc nhìn một cái, cười với Yến Song, giọng điệu thân mật, "Đây là chuyện nhà người ta, sao tôi quản được?"

"Nhưng mà, bọn họ đánh cậu ấy ——"

"Ồ?" Tần Vũ Bạch nhìn đám vệ sĩ, như cười như không, "Vậy thì các người không đúng rồi, tốt xấu gì cũng là tiểu thiếu gia nhà các anh mà, khách khí chút đi, cậu ta cũng đã 1.8 tuổi rồi, nói đạo lý cho đàng hoàng chẳng lẽ cậu ta còn không nghe sao?"

"Cũng đâu phải trẻ con nữa."

Trong ý cười mang theo chế nhạo.

Tựa như sự đấu tranh của Kỷ Dao giờ phút này đối với hắn cùng lắm cũng chỉ là trò chơi con nít.

Yến Song được Tần Vũ Bạch ôm vào lòng ngực cương quyết nhét vào trong xe, trước khi lên xe y còn ngoái đầu nhìn Kỷ Dao một lần.

Không biết tự khi nào Kỷ Dao đã rũ mặt xuống, áo sơ mi trắng chưa từng có một nếp nhăn vì đánh nhau mà thay đổi hoàn toàn, dáng vẻ nhìn qua có chút chật vật.

Tần Vũ Bạch như y dự liệu mà "ra sức đánh chó rơi xuống nước*".

Cũng như mỗi lần Tần Vũ Bạch xưng hô với Kỷ Dao đều dùng "Kỷ thiếu" vậy.

Kỷ Dao là thiếu gia Kỷ thị, tất cả những gì hắn có được đều đến từ cái họ này.

Mà Tần Vũ Bạch lại là chủ nhân Tần thị.

Dòng họ Tần có thể nhận được sự tôn trọng trong giới như ngày hôm nay đều là vì Tần Vũ Bạch đã cho nó sức nặng.

Những việc này có lẽ Kỷ Dao cũng có thể mơ hồ nhận thấy.

Nhưng chưa bao giờ hắn nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, cũng rất ít khi có cơ hội đối mặt với sự chênh lệch đó.

Quý công tử đứng quá cao.

Yến Song cần phải đá hắn một phát.

Mượn lực Tần Vũ Bạch dùng một chút, vừa vặn.

Yến Song thu hồi ánh mắt, trong đầu hiện ra dáng vẻ cuối cùng của Kỷ Dao, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, quý công tử nhăn nhó** à......

—— Chào mừng đến thế giới của người trưởng thành.