Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 45: Thế giới II: Vợ chồng tướng quân độc ác của đế quốc trầm mê nuôi con (8)



Đến tối, Phó Trầm Chu cũng sắp về nhà. Giản Ninh thay nhanh áo sơ mi của Phó Trầm Chu, nhét nó vào tủ, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chắc chắn Phó Trầm Chu sẽ không phát hiện, có người động đến quần áo của hắn.

Giản Ninh chột dạ đóng cửa tủ, sau đó xuống lầu, ngồi trên sô pha chờ Phó Trầm Chu về.

Bữa tối hôm nay do Giản Ninh làm.

Anh làm sườn thăn và cá chiên, còn làm tôm hùm đất xào cay, chờ Phó Trầm Chu về ăn cơm.

Phó Trầm Chu vừa bước vào đã ngửi thấy mùi cơm.

Hắn lên lầu thay quần áo trước, sau đó xuống, đầu tiên bước đến cạnh sô pha, ngồi bên cạnh Giản Ninh, hôn nhân ngư của hắn: "Ninh Ninh, hôm nay có nhớ anh không?"

Nhân ngư thấy Phó Trầm Chu mặc áo sơ mi màu trắng, trong nháy mắt đỏ mặt.

Cũng không biết bộ Phó Trầm Chu đang mặc, có phải là bộ anh mặc sáng nay không.

Giản Ninh gật đầu: "Phó Trầm Chu, em nấu xong bữa tối rồi, chúng ta ăn cùng nhau nhé."

Đầu Phó Trầm Chu khẽ nhúc nhích, "Thơm quá, đồ ăn hôm nay do Ninh Ninh nấu?"

Giản Ninh gật đầu.

Anh vừa đứng dậy, đã bị Phó Trầm Chu bế lên, đặt lên ghế: "Ninh Ninh, anh đi."

Loại chuyện nhỏ nhặt này, anh cũng không cần tranh luận với Phó Trầm Chu ai đi xới cơm, anh ngồi trên ghế, một bên nghịch điện thoại, một bên không nhịn được nghĩ Phó Trầm Chu có thích không.

Phó Trầm Chu đi xem con trai trước, con trai ngoan ngoãn nằm trong phòng ngủ.

Phó Trầm Chu yên tâm, đi vào phòng bếp, đem toàn bộ 3 món một canh do Giản Ninh cẩn thận nấu, đặt lên bàn.

"Ninh Ninh, thơm quá, em đúng là tiểu nhân ngư giỏi nhất thế giới."

Giản Ninh đắc ý lắc chân, trong mắt như có ngôi sao đang chớp động.

Nếu như ở trong nước, cái đuôi lớn màu lam xinh đẹp của anh, chắc chắn đã nâng cao, sau đó vui vẻ vỗ mặt nước.

Phó Trầm Chu nghĩ đến cảnh kia, không nhịn được khom lưng, đem nhân ngư áp sát vào ghế.

"Ninh Ninh, anh có thể hôn em không?"

Đôi mắt to xinh đẹp của Giản Ninh mang theo vẻ ngượng ngùng, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tùy anh."

Tiếng nói mềm mại, âm cuối nhẹ nhàng cất cao, như một con mèo con đang làm nũng.

Phó Trầm Chu nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, sau đó cúi đầu, hôn.

Động tác của Phó Trầm Chu quá mức dịu dàng, giống như đang hôn trân bảo.

Giản Ninh đỏ mặt, đưa tay ôm lấy cổ Phó Trầm Chu, ngoan ngoãn ngẩng đầu, mặc hắn bắt nạt, mãi đến khi đuôi mắt đỏ lên, Phó Trầm Chu mới buông ra.

Phó Trầm Chu buông nhân ngư ra, thấp giọng nói, "Ninh Ninh, anh yêu em."

Giản Ninh nhỏ giọng nói: "Thật ra, em cũng thích anh."

Anh nói xong, đưa tay chọc chọc Phó Trầm Chu đang cứng ngắc, xấu hổ chôn vào trong ngực hắn.

Phó Trầm Chu ôm nhân ngư thật chặt, lâu sau, mới lưu luyến không rời buông anh ra.

Hắn ngồi cạnh Giản Ninh, giơ tay gắp một miếng sườn, "Để anh nếm thử tay nghề của Ninh Ninh."

Phó Trầm Chu đã chuẩn bị sẵn, cho dù có khó ăn, hắn cũng phải trái lương tâm khen ngợi tiểu nhân ngư, không để em ấy khó chịu.

Nhân ngư ở bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, chờ mong hắn đánh giá.

Phó Trầm Chu đem sườn bỏ vào miệng.

Sau đó, vị sườn được hầm đến mềm nhũn lan ra trong khoang miệng, trong nháy mắt chinh phục vị giác của hắn.

Trên khuôn mặt không chút sợ hãi của Phó Trầm Chu, hiếm khi xuất hiện một tia hoảng hốt.

"Ninh Ninh, những thứ này do em nấu hết?"

Giản Ninh gật đầu, anh rất hài lòng với vẻ mặt của Phó Trầm Chu, vui vẻ nói, "Anh nếm thử tôm hùm đất xào cay xem, cả cá nhỏ nữa."

Anh đem những thứ này lần lượt gắp vào bát Phó Trầm Chu, ánh mắt giống như cún con chờ được khích lệ nhìn hắn.

"Được."

Phó Trầm Chu đem tôm bỏ vào miệng, sau đó đến cá nhỏ.

Món nào cũng ngon, Phó Trầm Chu nhìn vợ nhỏ với cặp mắt khác xưa.

"Ninh Ninh, ngon lắm, cảm ơn em."

Giản Ninh phất tay, thoạt nhìn giống như không quan tâm khen ngợi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ đắc ý.

Đáng yêu quá.

Phó Trầm Chu lén áp sát vào mặt nhỏ của anh, hôn trộm.

Trong nháy mắt Giản Ninh trừng to mắt: "Phó Trầm Chu, miệng anh dính dầu quá!"

Phó Trầm Chu: "..."

Phó Trầm Chu vươn tay, nhéo mặt nhỏ của anh, "Vậy Ninh Ninh muốn hôn không?"

Giản Ninh trừng hắn, đẩy tay hắn ra, tức giận nói: "Không phải anh đã hôn rồi sao?"

"Mau ăn đi, toàn bộ do em vất vả nấu ra, lát nữa nguội sẽ không ngon."

"Được, nghe Ninh Ninh."

Dáng vẻ nhân ngư thẹn quá hóa giận cực kỳ đáng yêu, giống như cá nóc tức giận, Phó Trầm Chu không nhịn được, khẽ cười.

Hắn rất hiểu chuyện đeo bao tay vào, bóc thịt tôm hùm đất ra, đưa lên miệng nhân ngư.

Giản Ninh cho hắn một ánh mắt anh hiểu chuyện lắm, anh há miệng, nuốt tôm hùm  đất xuống, đôi môi mỏng ấm áp đảo qua đầu ngón tay Phó Trầm Chu.

Phó Trầm Chu chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một mảnh lông vũ lướt qua.

Hắn nhanh chóng rời ngón tay của mình, nhẹ nhàng đặt lên môi, hành vi như vậy không giống một nguyên soái có kinh nghiệm sa trường. Ngược lại giống như một tên nhóc lớn đầu mới biết yêu.

Nhưng, cảm giác như vậy cũng không tệ.

Phó Trầm Chu đeo bao tay, tiếp tục bóc tôm, đút ăn.

Giản Ninh thoải mái ăn ngon lành vài miếng, sau đó lương tâm xuất hiện, đẩy tay Phó Trầm Chu ra: "Anh cũng ăn đi."

"Được, cảm ơn Ninh Ninh!"

Phó Trầm Chu mỉm cười, trong lòng ấm áp, sau khi ăn xong, tiếp tục bóc cho Giản Ninh.

Nhân ngư của hắn là tiểu nhân ngư mềm mại đáng yêu nhất thế giới.

Giản Ninh phát hiện trong đĩa mình, thịt tôm đã chất thành núi nhỏ, dùng đũa gắp một con, đưa đến miệng Phó Trầm Chu, "Mama Phó, vất vả rồi!"

"Phục vụ Ninh Ninh, không vất vả."

Vẻ mặt Phó Trầm Chu nnghiêm túc, nghiêm trang, đáy mắt lại ẩn chứa ý cười.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh nhìn hắn: "Phó Trầm Chu, sao anh dẻo miệng thế?"

Phó Trầm Chu mỉm cười, "Bởi vì điều anh nói là thật."

Nhân ngư càng vui vẻ, hai má đỏ lên, vui vẻ ở trong đáy mắt, lại giống như ngậm ngôi sao lấp lánh, làm sao cũng không giấu được.

Trong bữa cơm này Phó Trầm Chu rất vui.

Cơm nước xong, Giản Ninh muốn Phó Trầm Chu ra ngoài làm việc, anh đứng lên, chủ động chuẩn bị đi rửa bát.

Phó Trầm Chu đã ngồi dậy trước, ôm lấy nhiệm vụ, đặt cậu trên sô pha, sau đó dọn bàn, đem bát đũa thả vào máy rửa bát.

Mười phút sau, hắn đem bát đũa đã rửa sạch. Sắp xếp chỉnh tề vào trong tủ bát, dọn xong phòng bếp, trở lại phòng khách.

Nhân ngư ngồi trên sô pha thích ý nhấc cái chân trắng nõn lên, thấy Phó Trầm Chu đi ra, anh hỏi, "Phó Trầm Chu, anh đã nuôi em thành một con cá nhỏ vô dụng rồi, làm sao đây?"

"Vậy anh sẽ nuôi em cả đời."

Phó Trầm Chu ngồi cạnh nhân ngư, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của anh, mắt cá chân quá tinh tế Phó Trầm Chu không dám nắm chặt. Nhìn vào mắt cá chân anh.

Giản Ninh cảm thấy, tình huống hình như không ổn mấy.

Giản Ninh khó hiểu nhìn Phó Trầm Chu, sau đó rút chân về, đổi tư thế ngồi, giấu hai chân vào khe hở sô pha.

Phó Trầm Chu cười, "Quỷ keo kiệt."

Giản Ninh làm mặt quỷ với hắn.

Ý cười trên mặt Phó Trầm Chu càng sâu, hắn ngồi xuống cạnh nhân ngư, "Ninh Ninh, anh có một việc muốn bàn với em."

Giản Ninh đút hai tay vào túi, ngoan ngoãn hỏi: "Chuyện gì ạ?"

Phó Trầm Chu xoa mái tóc vàng của anh, "Ninh Ninh, tối mai quân bộ làm một bữa tiệc tối. Anh có thể mời em tham gia không?"

"Tiệc gì vậy?" Giản Ninh tiếp tục hỏi.

"Chỉ là một bữa tiệc bình thường vào cuối tháng," Phó Trầm Chu giải thích, "Bọn họ nghe nói anh đã kết hôn, muốn gặp em, em có đồng ý không?"

"Em yên tâm, tiệc tối không có ai là người của quân bộ, người của anh."

"Ninh Ninh, anh muốn giới thiệu em với mọi người, được không?"

Giản Ninh nhìn Phó Trầm Chu.

Phó Trầm Chu tiếp tục nói: "Người khác cũng mang theo người nhà, chắc Ninh Ninh cũng không đành lòng để anh lẻ loi một mình đâu. Đúng không?"

Giản Ninh chậm rãi gật đầu: "Được thôi, em đồng ý lời mời của anh."

"Được, cảm ơn Ninh Ninh."

Phó Trầm Chu nắm lấy tay anh, đặt bên môi, hôn nhẹ.

Giản Ninh giống như một tiểu nhân ngư bị kho tàu: "Nhưng, nếu em biểu hiện không tốt. Anh không thể trách em."

"Sẽ không", Phó Trầm Chu nói, "Có anh lo hết, cái gì cũng không cần để ý, nhẹ nhàng thoải mái chơi là được."

Tiếng Phó Trầm Chu giống như mang theo ma lực, có thể làm cho người ta trở nên an tâm.

Giản Ninh buông lo lắng: "Được, giao hết cho anh, em sẽ phụ trách theo anh."

"Được."

Hai người ở trên sô pha tán tỉnh nhau, không ai phát hiện nhóc nhân ngư trong bể cá đã dậy.

Hôm nay nhóc cũng không cảm nhận được hơi thở của daddy, không ngờ mới ngủ dậy, đã thấy daddy và ba ngồi trên sô pha.

Đản Đản vui vẻ chui ra khỏi phòng, cố gắng bơi lên mặt nước, "Y nha nha!"

Ba ơi!

Daddy ơi!

Nhưng tiếng của nhóc quá nhỏ, cả hai người ba đều không nghe thấy.

Đản Đản ở trên mặt nước ê ê a a gọi vài tiếng, cũng không có ai để ý đến nhóc.

Đản Đản đau lòng.

Nhóc trèo lên lưng vịt mẹ, sau đó "Oa" lên một tiếng. Bắt đầu khóc.

Tiếng khóc của nhóc nhân ngư đầy lực xuyên thấu, lập tức đánh thức hai người trên sô pha.

Thằng nhóc này.

Phó Trầm Chu buông Giản Ninh ra, đứng lên hầu hạ tiểu tổ tông.

Cậu nhóc nằm sấp trên lưng vịt mẹ khóc, trân châu nhỏ rơi ra chất đầy bên cạnh.

Phó Trầm Chu vươn tay, ôm lấy nhóc, "Đản Đản, sao lại khóc, nhớ daddy à?"

Đản Đản: "Y nha nha nha nha!"

Hai tay khoa tay múa chân, điên cuồng cáo trạng.

Phó Trầm Chu mỉm cười, "Hôm nay daddy đi làm, đi làm kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho Đản Đản và ba."

Đản Đản: "Y nha nha!"

Nhưng daddy cũng không tìm Đản Đản chơi.

Phó Trầm Chu cười, "Bởi vì daddy phải chăm ba trước, con là nam tử hán, chúng ta phải cùng nhau chăm sóc ba, biết không?"

Đản Đản: "Y nha?"

Nhóc nghiêng đầu nhìn Phó Trầm Chu, giống như không hiểu lời hắn nói có ý gì.

Phó Trầm Chu cũng kệ nhóc có nghe hiểu không, "Sau này, phải cùng daddy bảo vệ ba, được chứ?"

Đản Đản chớp chớp mắt, đuôi mắt phiếm hồng, tủi thân gật đầu, "A!"

"Ngoan!" Phó Trầm Chu nhẹ nhàng hôn lên trán con trai.

Hai ba con lén bàn bạc xong, Phó Trầm Chu đặt Đản Đản vào trong chậu nước nhỏ, ôm lấy, đặt lên bàn trà nhỏ bên cạnh sô pha, "Ngoan, daddy đi pha sữa cho con."

Sữa sữa?

Ê a!

Nhóc nhân ngư vui vẻ vỗ mặt nước, thò ra cái đầu nhỏ màu vàng.