Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 20: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Lúc này, đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bắt lấy cổ tay Chung Hạo.

Chung Hạo quay đầu nhìn, ngây ngẩn cả người: "Cố, Cố tổng!"

Cùng lúc đó, đầu gối Giản Ninh thoát khỏi trói buộc, hung hăng chống lên bụng Chung Hạo, khiến anh ta giống như một con cá chết, một cước đá vào thùng rác.

Trong hành lang ầm ầm vài tiếng.

Giản Ninh hoạt động cổ tay: "Cố tổng, cảm ơn!"

"Không cần khách sáo!", Cố Diệc Đình đánh giá Giản Ninh từ trên xuống dưới, "Có bị thương không?"

"Không có", Giản Ninh đắc ý nói, "Chỉ có tôi đánh người khác."

Giống như một ngôi sao sáng chói, lại giống như mặt trời chói chang.

Khóe miệng Cố Diệc Đình hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp: "Rất giỏi."

Dưới ánh đèn lờ mờ, Giản Ninh cảm thấy Cố Diệc Đình có chút gợi cảm, dáng vẻ nói chuyện cũng gợi cảm.

Trái cổ anh khẽ động, trả lời: "Cảm ơn Cố tổng khích lệ."

Cố Diệc Đình thấy Giản Ninh thật sự không sao, cực kỳ chán ghét nhìn Chung Hạo, hỏi: "Xử lý thế nào?"

Hắn không quen nhìn bộ dạng trong ngoài không đồng nhất của Chung Hạo, nhưng không biết Giản Ninh có thái độ gì với Chung Hạo.

Vì thế Giản Ninh lập tức cáo trạng: "Cố tổng, anh ta mắng Dữu Dữu là tiểu tạp chủng."

Vẻ mặt Cố Diệc Đình trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Giản Ninh nhìn Chung Hạo đã bị đánh thành đầu heo, nói: "Tôi đi xem Dữu Dữu."

Nói xong, liền mở cửa đi vào.

Trong phòng, cậu nhóc Giản Dữu ngoan ngoãn núp ở góc nhỏ bên cạnh tủ giày, giống như một con nhím nhỏ rụt lại, nhìn qua khiến cho người ta đau lòng.

Nghe thấy tiếng Giản Ninh mở cửa, hốc mắt cậu nhóc đỏ bừng ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi: "Ba!"

"Dữu Dữu!"

Giản Ninh ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cậu nhóc, sau đó ôm lấy Giản Dữu.

Hốc mắt cậu nhóc đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt lại không rơi xuống, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ Giản Ninh, như muốn siết chết cậu.

Bé tưởng mình lại bị ba nhốt lại.

"Ngoan, Dữu Dữu đừng khóc, kẻ xấu đã bị ba đánh chạy rồi, Dữu Dữu không sợ."

"Ba, ghét kẻ xấu." Giản Dữu nhỏ giọng nói, giọng nói rầu rĩ, hai tay lại ôm Giản Ninh chặt hơn.

Giản Ninh bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng cậu nhóc: "Dữu Dữu, thả lỏng một tí, ôm chặt quá ba không thở nổi đâu."

Cậu nhóc nhanh chóng buông Giản Ninh ra, bàn tay nhỏ bé luống cuống đặt giữa không trung, cẩn thận nhìn Giản Ninh.

Giản Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nắm vào bàn tay lớn của mình, "Dữu Dữu không sợ, ba đã đánh bại tên xấu xa đáng ghét rồi, sau này ba cũng không dám bắt nạt Dữu Dữu nữa."

Từng giọt nước mắt của Giản Dữu rơi xuống, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Dữu Dữu không sợ người xấu, Dữu Dữu ghét người xấu."

"Ba cũng ghét người xấu." Giản Ninh cũng nhỏ giọng nói, "Người xấu mà Dữu Dữu ghét, ba cũng ghét."

"Người xấu, bắt nạt ba, khiến ba đau lòng." Cậu nhóc nắm chặt tay, giọng nói mềm mại, giống như một miếng bơ nhỏ dán vào ngực Giản Ninh.

Có thể đi đâu tìm được cậu nhóc như vậy?

Giản Ninh lau nước mắt cho cậu nhóc: "Dữu Dữu yên tâm, sau này ba sẽ không bị người xấu bắt nạt nữa, Dữu Dữu đừng đau lòng nữa được chứ?"

Cậu nhóc dùng sức gật đầu.

Cuối cùng cũng dỗ được bạn nhỏ, Giản Ninh cởi giày nhỏ của Giản Dữu ra, nửa ngồi xổm xỏ cho bé đôi dép nhỏ bằng nhung, sau đó đặt bé lên sô pha.

Hốc mắt cậu nhóc vẫn đỏ hồng, nhưng đã không khóc nữa, ngồi trên sô pha bắp chân lắc lư, dường như vẫn chưa tin lời Giản Ninh nói.

"Ba thật sự sẽ không bị người xấu bắt nạt nữa sao?"

"Không đâu", Giản Ninh kiên nhẫn lặp lại, "Ba và Dữu Dữu sẽ không bị người xấu bắt nạt nữa, sau này cũng sẽ không gặp lại người xấu nữa."

"Tốt quá, ba giỏi ghê."

Cuối cùng cậu nhóc cũng hoàn toàn yên lòng, đỏ hốc mắt bàn tay nhỏ vui vẻ vỗ vỗ.

Hai mắt Giản Dữu giống như bị muỗi đốt, sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn, Giản Ninh nhìn đến đau lòng.

Cậu pha một cốc nước bưởi mật ong, đưa cho nhóc con.

Cậu nhóc nghiêm túc cúi đầu, ùng ục ùng ục uống nước.

Nửa tiếng sau, Cố Diệc Đình gõ cửa đi vào.

Giản Ninh đánh giá Cố Diệc Đình một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ áo vest của Cố Diệc Đình chỉnh tề, trên mặt hoàn hảo, xem ra không bị đánh.

Giản Ninh thò đầu ra ngoài, Cố Diệc Đình nhìn anh, lạnh lùng nói: "Anh ta đi rồi."

"Ồ ồ, vậy quá tốt rồi, cảm ơn Cố tổng!" Giản Ninh đóng cửa lại, nói qua loa.

Cố Diệc Đình: "..."

Cố Diệc Đình nói tiếp, "Chỉ cần em muốn, anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, Giản Ninh, em đồng ý không?"

Giản Ninh chớp mắt: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn Cố tổng, làm phiền Cố tổng rồi."

"Không phiền."

Cam tâm tình nguyện.

Cố Diệc Đình không thay dép, đứng ở cửa, nhìn Giản Ninh, chần chờ hỏi, "Giản Ninh, em và Chung Hạo, em thật sự buông xuống?"

Giản Ninh không hiểu, nhưng anh đoán, nhất định là Chung Hạo đã nói gì đó với Cố Diệc Đình.

Vẻ mặt Giản Ninh hiếm khi nghiêm túc, "Cố Diệc Đình, tôi cam đoan với anh, cũng cam đoan với Dữu Dữu, sau này tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với Chung Hạo, nếu có, người đó tuyệt đối không phải tôi."

Cố Diệc Đình nhìn ánh mắt anh, tầm mắt chậm rãi buông xuống, "Anh tin em."

Giản Dữu uống nước xong, đặt cốc lên bàn, chạy đến giữ chặt tay Giản Ninh, "Ba, con cũng tin ba."

"Cảm ơn Dữu Dữu."

Giản Ninh ngồi xổm xuống, bế cậu nhóc đang sợ hãi lên.

Anh nhìn về phía Cố Diệc Đình: "Sao anh lại ở đây, có chuyện gì?"

Cố Diệc Đình: "Em bỏ quên đồ trên xe anh."

Cố Diệc Đình đưa cái túi trong tay qua.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh đưa tay nhận lấy túi, là giày sandal hôm nay mua cho cậu nhóc.

Sao anh lại quên mất!!

Giản Ninh khô khan nói: "Cảm ơn Cố tổng, vào ngồi một lát không?"

"Không được, đã khuya rồi, tôi nên về." Cố Diệc Đình nhìn hai ba con giống như bản sao của nhau, cảm thấy mỹ mãn, có thể ở chung như vậy, hắn đã rất thỏa mãn, còn nhiều thời gian.

Cố Diệc Đình nói: "Tôi phải về, bọn em cũng nên nghỉ ngơi."

"Được, trên đường chú ý an toàn."

Giản Ninh đặt cậu nhóc xuống đất: "Dữu Dữu đi chào tạm biệt chú Cố, được không?"

"Được!"

Cậu nhóc dẫm dép thỏ lông xù chạy đến bên cạnh Cố Diệc Đình, ôm lấy chân hắn, "Tạm biệt chú Cố!"

Cố Diệc Đình cũng học theo cách Giản Ninh và cậu nhóc ở chung, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của bé, nói, "Tạm biệt Dữu Dữu."

"Ngày mai chú lại đến tìm cháu chơi."

"Được, vậy chúng ta ngoắc ngoắc." Giản Dữu vươn ngón út ra, vẻ mặt nghiêm túc.

"Được."

Cố Diệc Đình kiên nhẫn đưa tay, ngón tay cùng ngón tay nhỏ mềm mại của nhóc con móc cùng một chỗ, nhóc con lại nghiêm túc đóng dấu, sau đó vui vẻ buông tay Cố Diệc Đình ra, hiểu chuyện lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt chú!"

"Chú ý an toàn."