Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 1: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Giản Ninh dần dần khôi phục ý thức, một vật mềm mại nhẹ nhàng áp vào trán anh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thứ gì?

Đầu có hơi đau.

Giản Ninh mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái đầu nhỏ xù xù.

Chủ nhân của cái đầu nhỏ cúi đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt đều là lo lắng.

Đối phương dường như không ngờ Giản Ninh sẽ đột ngột mở mắt, giật mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhanh chóng trợn tròn, giống như một chú mèo con bị giật mình.

Bé con cẩn thận rút bàn tay nhỏ của mình ra, đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt bàn tay nhỏ ra sau lưng, khẽ gọi: "Ba!"

Gọi xong, cẩn thận ngước mắt nhìn thoáng qua Giản Ninh, thấy Giản Ninh cũng đang nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, như thể đã làm sai chuyện gì.

Giản Ninh giơ tay xoa huyệt thái dương của mình, cơn đau trong đầu không hề giảm bớt, anh nhìn thoáng qua đứa nhỏ, lý trí từ trong đầu bị xé rách từ từ nung nấu lại.

Anh là một người xuyên không mới nhậm chức, những năm gần đây, bởi vì số lượng tác giả não ngắn càng lúc càng tăng, cực phẩm vai phụ càng ngày càng nhiều, dẫn đến vô số bé con vô tội phải chịu thương tổn, giá trị hắc hóa của mỗi thế giới quá cao, chủ hệ thống phái anh đi cứu vớt bé con.

Bây giờ, anh đi vào thế giới thứ nhất, trước mắt là bé con của thế giới thứ nhất cần được cứu vớt, bé con Giản Dữu.

Quyển sách này là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào trong giới giải trí, nguyên chủ "Giản Ninh" là pháo hôi ác độc, yêu thầm nam chính công, lại bởi vì ngoài ý muốn cùng người khác phát sinh quan hệ, có bé con Giản Dữu.

Mà người phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với nguyên chủ, ba còn lại của bé con -- Cố Diệc Đình, Giản Ninh cũng không thừa nhận, cũng không để đối phương đến gần đứa nhỏ.

Theo quan điểm của Giản Ninh, là Giản Dữu khiến anh ta mất đi tình yêu, bởi vậy, đối xử với bé con Giản Dữu không đánh thì mắng, phát tiết cảm xúc, thậm chí đem căm hận đối với Cố Diệc Đình trút lên người bé.

Nói thật, đối với công việc này, Giản Ninh cũng không ôm hy vọng gì, anh thật sự không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con.

Nhưng mà, anh nhìn bé con trước mắt.

Bé con 3 tuổi.

Bé con nho nhỏ, hai tay nhỏ chắp sau lưng, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, một đôi mắt to ngập nước, lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai chân đạp lên nhau, ngón chân cuộn tròn lại.

Nhìn qua nhỏ yếu bất lực, đáng thương hề hề, lại quá mức đáng yêu, chân vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lại lén lút dõi theo bóng dáng Giản Ninh.

Thật thần kỳ, Giản Ninh nhìn bé con, giống như thật sự có mối liên hệ huyết thống với bé, trong lòng một trận mềm mại. Anh thở ra một hơi, cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể, nhìn đôi chân nhỏ xíu của cậu bé, ấm áp nói: "Dữu Dữu, trên mặt đất lạnh lắm, đi dép vào trước nhé, được không?"

Đôi mắt bé con Giản Dữu lại lần nữa mở to, trong ánh mắt đều là khó hiểu.

Thế mà ba không mắng bé, giọng nói còn dịu dàng như vậy.

Giản Dữu ngây ngốc gật gật đầu, chạy đến bên cạnh xỏ dép lê nhỏ vào, lại đem dép ba mang qua đây, cẩn thận đặt ở bên chân Giản Ninh.

Trời ạ, sao lại có đứa nhỏ vừa hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy.

Giản Ninh nhìn động tác nhỏ của bé, nháy mắt bị chinh phục, đem chân mình xỏ vào dép lê mao nhung mềm mại như bông, trong lòng một trận thỏa mãn, "Cảm ơn Dữu Dữu, Dữu Dữu ngoan quá."

Giống như Giản Dữu không quá thích ứng với lời Giản Ninh nói, đem đầu nhỏ của mình cúi xuống, lại chậm rãi nâng lên.

Ba không hề tức giận, cũng không mắng mình ngu ngốc.

Vui vẻ.

Ánh mắt bé con trở nên sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn theo Giản Ninh.

Giản Ninh ngồi dậy, nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, thật sự không nói nên lời.

Trong nhà có trẻ con, thế mà lại uống nhiều rượu như vậy.

Giản Ninh xoa xoa huyệt thái dương, đi đến, đem đứa nhỏ bế lên.

Giản Dữu bị giật mình, đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy cổ Giản Ninh, lại nhẹ nhàng buông ra, không biết phải làm sao đành đặt ở trước ngực, giọng nói mềm mại mang theo thăm dò: "Ba?"

Âm cuối của bé cất cao, nghe như đang làm nũng.

Giản Ninh ước lượng trọng lượng cậu bé, đem bé đặt trên sô pha, nhẹ giọng nói: "Dữu Dữu, con ngồi ngoan, ba dọn dẹp sàn nhà trước, được không?"

Giản Dữu ngây ngốc nhìn ba ở trước mắt trở nên dịu dàng, giống như ngỗng con ngốc nghếch gật đầu.

"Ngoan quá!" Giản Ninh xoa đầu đứa nhỏ, Giản Dữu xấu hổ cúi đầu nhỏ xuống.

Giản Ninh sắp xếp xong chỗ ngồi cho nhóc con nhà mình, tìm điện thoại trên ghế sofa, nhìn thoáng qua thời gian.

Đã 10h sáng.

Thế thì chắc chắn bé con chưa ăn sáng.

Kỷ Ninh nhìn rác rưởi trên mặt đất, sau đó nhìn bé con trên ghế sofa đang lo lắng khẽ xoay xoay cái mông, ngồi xổm xuống hỏi: "Dữu Dữu, đói à? Chúng ta uống sữa trước, ba dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất một lát, được không? "

Giản Dữu khẽ gật đầu, gật đầu một cái, lại giống như nghĩ đến cái gì, lắc lắc đầu nhỏ, "Không đói bụng."

Sau đó, Giản Ninh nghe được tiếng ục ục phát ra từ bụng cậu bé.

Giản Dữu liếc nhìn Giản Ninh, nhanh chóng che cái bụng phẳng lì của mình, nhỏ giọng cầu xin nói, "Ba, Dữu Dữu không đói bụng."

Không cần đánh Dữu Dữu.

"Bụng bụng Dữu Dữu không có kêu."

Giản Ninh: "..."

Khuôn mặt bé con lộ ra sợ hãi, Giản Ninh nghĩ đến hành động của nguyên chủ, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Anh duỗi tay, muốn xoa đầu nhỏ của Dữu Dữu, không ngờ giống như phản xạ có điều kiện Dữu Dữu ôm lấy đầu nhỏ của mình, cuộn thành quả bóng.

Giản Ninh hoảng hốt.

Giản Ninh đau lòng.

Giản Ninh ôm lấy Giản Dữu, nhẹ nhàng vỗ lưng bé con, dỗ dành: "Đừng sợ, Dữu Dữu đừng sợ, ba không tức giận."

Một lúc sau, lưng Giản Dữu mới chậm rãi thả lỏng.

Cậu bé ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía Giản Ninh, giống như không hiểu vì sao hôm nay không bị đánh?

Giản Ninh xoa đầu bé, dựa gần Giản Dữu ngồi xuống, duỗi tay đem bé đặt trong lòng ngực của mình.

Giản Dữu bị ôm lấy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, giống một bé mèo được chủ nhân ôm lấy, đầu mèo cứng đờ. Bé đặt một bàn tay nhỏ lên cánh tay Giản Ninh, lo sợ đánh giá Giản Ninh.

Giản Ninh đã tê rần.

Nguyên chủ là người thối tha cỡ nào?

Giản Ninh chỉnh tư thế ngồi của bé, bé con dựa lưng vào người anh, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của bé, cố gắng làm giọng nói trở nên dịu dàng hơn, "Dữu Dữu, con muốn ăn gì, để ba đặt cơm hộp. "

"Bọn mình đặt cơm trước, rồi mới dọn phòng."

Nói xong, Giản Ninh click di động mở phần mềm cơm hộp màu vàng... Ờm, không có phần mềm cơm hộp.

Giản Dữu cứng đờ ngồi ở trong lòng Giản Ninh, không dám động.

Lòng bé con mẫn cảm, đã nhận ra Giản Ninh khác với trước đây, nhưng mà bé lại không dám xác định, chỉ có thể lo sợ đem tay nhỏ nắm lấy cổ tay áo Giản Ninh, cố gắng để người ba này ở cùng mình một lúc.

Giản Ninh tải xong phần mềm, dùng WeChat đăng nhập, click mở một cửa hàng nấu cơm cho trẻ con, cúi đầu, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của bé, hỏi, "Dữu Dữu, muốn ăn gì?"

Giản Dữu nhìn đồ ăn ngon trong ảnh, cẩn thận liếm liếm miệng.

Dữu Dữu muốn ăn hết.

Nhưng mà Dữu Dữu không thể quá tham lam.

Giản Dữu nhỏ giọng trả lời: "Dữu Dữu ăn gì cũng được."

Nói xong, lại cẩn thận ngẩng đầu ngó Giản Ninh, phát hiện đối phương không tức giận, liền mềm mại bổ sung nói: "Cảm ơn ba."

Thấy dáng vẻ nhỏ bé muốn ăn nhưng không dám gọi món thật sự quá đáng thương.

Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, "Được, ba đã biết."

Anh nhanh chóng đặt toàn bộ đồ ăn trẻ con trong thực đơn.

Hôm nay anh, Giản Ninh cũng ăn đồ ăn trẻ con, với đứa nhỏ.

Giản Ninh đặt món, đặt Giản Dữu lên ghế sofa, đứng dậy, "Dữu Dữu ngồi ngoan, bây giờ, ba quét tước phòng một lát, được chứ?"

Giản Dữu khẽ gật đầu.

Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, ngồi trên ghế sofa, đôi chân ngắn nhỏ giơ lên, hai bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu, đáng tiếc có hơi gầy yếu, thịt không mum múp như những đứa trẻ khác.

Giản Ninh ném chai rượu lộn xộn trên mặt đất vào thùng rác, lấy cây lau nhà lau sàn nhà một lượt, nhìn căn phòng từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái.

Giản Ninh ngồi xuống dựa gần bé, hỏi, "Dữu Dữu, xem TV không? "

Ba nói cái gì thì là cái đó.

Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Ninh mở TV.

Giản Dữu ngồi ngay ngắn, sẵn sàng xem chú đáng ghét với ba, không ngờ ba cầm điều khiển từ xa, ấn đến ấn đi, cuối cùng click mở một bộ phim hoạt hình.

Đôi mắt tròn xoe của Giản Dữu nhìn về phía Giản Ninh, sáng lấp lánh.

Giản Ninh hỏi: "Thích xem chứ?"

Giản Dữu dùng sức gật đầu.

Hai ba con ngồi trên sofa, Giản Ninh ôm Giản Dữu, dần dần Giản Dữu đem toàn bộ thân thể của mình dựa lên người Giản Ninh, phát hiện ba vẫn không tức giận, chậm rãi đem mình thả lỏng.

Nửa ngày, Giản Ninh nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đứa nhỏ.

Giản Dữu ngủ thiếp đi, dựa vào Giản Ninh.

Giản Ninh nhẹ nhàng đứng dậy, đứa nhỏ nhẹ nhàng trượt xuống, Giản Ninh dùng một tay nâng đầu nhỏ.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, giống như mèo con, chép chép miệng, thoạt nhìn ngủ rất ngon.

Giản Ninh nhẹ nhàng đem Giản Dữu bế lên, ôm về phòng ngủ phụ.

Căn phòng nhỏ hoàn toàn không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, tỏa ra mùi hương mốc meo nồng nặc.

Trên chiếc bàn nhỏ đặt những chiếc bát và chậu nhỏ dành cho trẻ em.

Cả căn phòng bẩn thỉu.

Giản Ninh thầm mắng nguyên chủ trong lòng, bế đứa nhỏ vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính rộng rãi sáng sủa, giường lớn thoải mái.

Giản Ninh đặt Giản Dữu lên giường, đắp chăn nhỏ cho bé.

Bé con cảm nhận được hơi ấm, trở mình đem người cuộn tròn, chui vào trong ổ chăn, chỉ còn lại đầu tóc nhỏ xù xù.

Nghe nói đây là tư thế ngủ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Giản Ninh thầm mắng nguyên chủ tạo nghiệt, kéo chăn bông, để đầu đứa nhỏ lộ ra.

Đứa nhỏ cuối cùng cũng ngủ ngon, Giản Ninh thở dài, đứng dậy đánh giá ngõ ngách căn hộ, tìm hiểu tình hình hoàn cảnh của nguyên chủ.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, phòng ngủ chính ban đầu là do chính anh ta chiếm giữ, Giản Ninh mở tủ quần áo ra, thiếu chút nữa bị một tủ quần áo sáng lấp lánh lóe mù mắt.

Thẩm mỹ này của nguyên chủ, đáng sợ như vậy.

Giản Ninh vất vả lắm mới tìm ra một kiện áo hoodie màu cam và quần jean để thay.

Cuối cùng cũng không còn một thân mùi rượu.

Anh muốn tắm rửa một lần trước, lại lo cơm hộp đến, nghĩ thầm tí nữa ăn cơm hộp với bé con xong tắm cùng nhau cũng được.

Anh lại đi xem phòng của đứa nhỏ, một căn nhà nhỏ, chỉ có một cái tủ quần áo, trong đó có mấy bộ quần áo nhỏ, Giản Ninh tùy tiện lấy ra vài cái, xem ra nguyên chủ đã lâu không mua quần áo cho Giản Dữu, áo ngắn tay nhỏ màu xanh lá cây mà đứa nhỏ đang mặc bây giờ hơi ngắn.

Gối đầu và mền nhỏ rất bẩn, trông chúng giống như đã được sử dụng rất lâu, nguyên chủ cũng không giúp đứa nhỏ giặt sạch, toàn bộ thứ này đều phải đổi đi.

Sau này bé con sẽ không ngủ ở phòng này, tạm thời cùng anh ngủ ở phòng ngủ chính.

Kỷ Ninh lấy chăn bông nhỏ và gối nhỏ của Giản Dữu ra, định giúp cậu bé giặt sạch rồi cất đi, cậu bé không cần dùng chúng nữa, giữ lại làm kỷ niệm.

Giản Ninh đang suy nghĩ, sau đó, anh nghe thấy một giọng nói giòn tan thanh thúy, mang theo tủi thân khóc nức nở:

"Ba, ba không cần con nữa ư?"

Giọng sữa của bé run nhè nhẹ, như là khó chịu tan nát cõi lòng.