Uyên Ương

Chương 33



Mãi một lúc sau, anh ngồi trở lại buông hai chân chạm xuống sàn mắt nhìn vào không trung lên tiếng :"Nếu em đã muốn, anh cũng không ngăn cản em nữa". Anh xoay đầu mím môi thành một đường thẳng :"Cửu Uyên, sau này anh đều sẽ bên cạnh em"

Câu nói của anh làm cô vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại không để anh thấy một biểu hiện lạ. Cô mỉm cười nắm lấy tay anh :"Tất nhiên là anh phải ở bên cạnh em rồi. Chúng ta là vợ chồng còn gì"

"Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng. Anh sẽ cùng em đi đến răng long đầu bạc": Thẩm Hạo kéo cô ôm vào lòng khẽ nói. Cô đánh nhẹ vào ngực anh cất giọng khinh thường :"Đừng hứa thật nhiều, sau này thất hứa đừng trách em nhé?"

"Không trách, không trách. Nếu anh thất hứa tùy em xử lý, có được không?"

"Cái này là anh nói đấy nhé?"

Triệu Cửu Uyên cao hứng lên tiếng :"Nếu anh bỏ rơi em nửa chừng, dù anh có chết em cũng đào mộ anh lên"

"Được được"

...

"Thẩm Hạo, anh dậy đi trời sáng rồi kìa. Anh sao lại ngủ nhiều như vậy?": Triệu Cửu Uyên lay lay cánh tay của người đàn ông bên cạnh, miệng không ngừng lên tiếng than thở :"Dậy đi Hạo Hạo à, trời sáng còn anh vẫn còn ngủ sao?"

"Cửu Uyên, sáng sớm em đã quậy cái gì vậy?": Thẩm Hạo nheo mắt, cất giọng ngái ngủ :"Mới hơn 6 giờ thôi mà, em dậy sớm như vậy làm gì?"

Cô trợn tròn mắt :"Thẩm tổng à, đến giờ đi làm rồi đấy còn sớm cái gì?"

"Đến giờ đi làm? Chẳng phải bình thường đến 7 giờ em mới dậy sao? Còn dời giờ hành chính thành 8 giờ 30 phút nữa kia kìa": Anh híp mắt nhìn cô :"Nói mau, mục đích của em là gì, Cửu Uyên"

Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô hơi mất tự nhiên mà sờ sờ mũi :"Em có.. có mục đích gì đâu chứ? Em là đang giúp anh đi làm đúng giờ thôi"

"Hôm nay tốt như vậy sao?"

Anh bật cười hỏi lại, câu hỏi kia cứ như bàn chân giẫm phải đuôi mèo của cô. Triệu Cửu Uyên liền xù lông trừng mắt :"Em bình thường không tốt sao?"

"Không phải, bình thường lúc anh dậy, em còn quấn lấy anh không chịu để anh đi làm. Sao hôm nay lại gọi anh dậy?"

"Chẳng phải em muốn tốt cho anh sao? Dậy sớm tốt cho sức khỏe, em suy nghĩ kỹ rồi vẫn nên dậy sớm thì tốt hơn": Cô nhìn anh lên tiếng theo lẽ tự nhiên, người đàn ông kia sao có thể không nhìn thấu suy nghĩ của cô chứ. Gọi anh dậy sớm chẳng phải bắt anh đưa đến chỗ Dĩ Huyên sao?

"Bà xã, ôm anh đi ~": Nghĩ đến đây, khóe môi anh cong lên, trong đầu suy nghĩ vài trò muốn gần gũi với cô. Thẩm Hạo dang tay khẽ nói

Cô bĩu môi nhưng cũng nhớm người đến ôm anh :"Ông xã, có phải nên đi làm rồi không?"

Nghe cô nói, Thẩm Hạo bật cười xoa đầu cô :"Thôi đi cô nương, anh còn không biết em muốn gì sao?"

"Ông xã ~": Triệu Cửu Uyên bám anh như cái đuôi nhỏ khẽ nói :"Chúng ta đi liền đi"

"Bây giờ sao?": Anh hỏi lại thì thấy cô gật đầu. Bất đắc dĩ, anh xoa trán thở dài đồng ý :"Được"

...

“Anh hai, sáng sớm tìm em có chuyện gì sao?”

Trước cửa công ty giả trí Ratih, Thẩm Dĩ Huyên nhìn hai người một nam một nữ đang bước chân vào lên tiếng hỏi. Thẩm Hạo nhìn người phụ nữ trong lòng rồi lên tiếng trả lời em gái mình :”Giúp anh một việc”

“Hả?”: Dĩ Huyên há hốc miệng :”Lời anh nói là thật không? Cửu Uyên à, chị dâu là thật sao?”

Triệu Cửu Uyên mỉm cười vui vẻ :”Đúng vậy, đột nhiên cảm thấy hứng thú nên mới nhờ đến chị”

“Ây da, thật vinh hạnh nha. Không ngờ công ty giải trí nhỏ bé này có thể đón được vị quý nhân như Triệu tổng vào đầu quân ha ha ha ha ha. Năm nay chắc chắn Ratih sẽ đứng đầu trong giới”

Thẩm Dĩ Huyên cười không ngậm được miệng, trong đầu không ngừng nghĩ về chuyện mình sẽ được đè bẹp mấy công ty lớn trong giới. Lần này là chị dâu của tôi, đằng sau có Triệu thị lẫn Thẩm thị chống lưng, công ty giải trí của tôi chắc chắn cũng được hưởng ké ít hào quan này rồi

“Được rồi Dĩ Huyên, em bớt ảo mộng đi”: Anh lên tiếng cắt ngang mộng tưởng ảo huyền của em gái :”Cho Cửu Uyên ra mắt là người dưới trướng công ty của em đi. Chọn cho cô ấy người đại diện tốt nhất”

“Tất nhiên, em biết rồi”: Thẩm Dĩ Huyên bước đến nắm tay cô rồi nhướng mày nhìn anh trai :”Được rồi, cứ giao chị dâu cho em đi. Anh về được rồi”

“Em dám đuổi anh?”: Anh lạnh giọng nói :”Hay lắm Dĩ Huyên, công ty nhỏ của em đón được anh còn không biết quý trọng à?”

Dĩ Huyên bĩu môi khinh thường :”Xùy, bên cạnh em đã có Triệu tổng, nên anh không là gì cả”

“Được được”: Thẩm Hạo nhếch môi hừ lạnh đứng dậy rời đi không quên để lại một câu cho bà xã thân yêu của mình :”Trưa anh đến đón em đi ăn”

“Được, anh đi làm vui vẻ”: Triệu Cửu Uyên hôn má anh một cái, người đàn ông kia liền vui vẻ như muốn bay lên trời