Uyển Thượng Chi

Chương 12



54

Thị vệ đang đè ta xuống nhìn thấy là Lục Hành, vội vàng đứng dậy, mà hắn trong nháy mắt lại hạ rèm xuống.

Khi xe chuẩn bị chạy đi, ta không khỏi hét lên:

"Chàng có giỏi thì đứng yên đó nhìn ta bị đánh! "

Thấy phu xe đã nắm chặt dây cương, ta lại hét lên: “Chàng bỏ đi liền không phải là đàn ông!”

An Dương đã sớm không kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không muốn bỏ cuộc, vậy ta giúp ngươi, đánh cho ta!"

Ta nói không ra lời.

Mấy cái roi hung hăng đánh lên người ta, ta vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn Lục Hành.

Đúng như dự đoán, hắn không rời đi mà ở trong xe lạnh lùng nhìn ta.

Không có độ ấm.

Không có biểu tình.

Giống như nhìn một người xa lạ.

Lại qua mấy trăm roi, ta nằm rạp trên đường, An Dương bước tới trước mặt ta, ngồi xổm xuống, nâng mặt ta lên chế nhạo:

“Ngươi có biết bây giờ huynh ấy yêu ai không?”

“Hiện tại người huynh ấy yêu nhất chính là nữ nhân của hoàng đế Xuân quý phi.”

Nàng nhìn dáng vẻ chật vật của ta, trong mắt lóe lên, không biết là hận ý hay thương hại: “Lục Hành từ trước đến nay là một người máu lạnh không tim không phổi, sao có thể bằng lòng từ bỏ ngôi vị vì một nữ nhân? Ngươi quá đề cao bản thân rồi. Lục Hành chỉ lợi dụng ngươi làm lá chắn, ngươi lại thật sự coi bản thân quan trọng?”

Nhìn ánh mắt mờ mịt của ta, nàng ấy rút tay lại, chán ghét nói: "Kéo nàng ta xuống."

Ở trong lao ngục hơn mười ngày, trong mười mấy ngày này, không một ai tới thăm ta.

Ta mỗi ngày đều kiên trì hỏi cai ngục đưa cơm đến rằng có phải hắn ta được nhiếp chính vương phân phó tới xem ta không.

Có thể là bị ta hỏi đến phiền, hắn châm chọc nhìn ta:

"Nhiếp chính vương ấy à!"

“Hôm nay là sinh thần của Xuân quý phi, tất cả vương công quý tộc đều ở trong cung chúc mừng nàng!”



55

Kiếp trước, Lục Hành yêu Xuân mỹ nhân đến chết đi sống lại.

Ngày sinh thần của Xuân quý phi, hắn đã tặng nàng tất cả binh quyền trong tay, cho dù biết rõ nàng ấy đang lừa dối hắn, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện.

Chịu ở yên trong ngục tối mấy ngày vốn là để thăm dò thái độ của hắn, xem ra hiện tại không cần nữa.

Ta một tay cầm đao gõ cai ngục hôn mê, sau đó dùng tất cả sức lực bay lên mái nhà hoàng cung.

Thân ảnh của Lục Hành cùng Xuân mỹ nhân hiện ra trước mắt.

Không, bây giờ phải gọi là Xuân quý phi.

Nàng đứng đình viện, một thân y phục đẹp đẽ quý giá, cài hoa mẫu đơn trên tóc. Mà Lục Hành đứng đối diện nàng, trong mắt đều là quyến luyến.

Đời trước cũng vậy.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, Lục Hành sẽ nói với nàng.

"Chỉ cần nàng vui vẻ, có lừa bổn vương hay không không quan trọng?"

Nhìn đi.

Hắn đưa binh phù vào trong tay Xuân quý phi.

"Nàng cầm đi."

“Có lừa bổn vương hay không, bổn vương đều không để bụng.”

Giống nhau thâm tình như thế.

Giống nhau không oán không hối hận.

Thật giống như lúc trước ở trên phố, hắn nói:"Người đi phía trước kia là nương tử của ta."

Xuân quý phi cũng là lệ rơi đầy mặt: “Sao ta có thể không biết tình cảm của vương gia dành cho ta? Chỉ cần ta có thể nắm được quyền lực ở phía Tây, ta nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với ngài.”

Nói dối.

Nói dối.

Nàng nói dối!

Ta bay xuống, giật lấy binh phù trong tay Xuân quý phi: “Ngươi không cần quá tự luyến.”

Lục Hành nhàn nhạt nói: “Bổn vương muốn làm cái gì, cũng không nhất thiết cần có lý do.”

Vẻ mặt của hắn che giấu đến quá tốt, đến nỗi ta căn bản nhìn không ra cảm xúc thật của hắn là gì.

Lục Hành ôn nhu lau đi vết bẩn trên người Xuân quý phi: "Có sao không?"

Xuân quý phi cười nhẹ với hắn: “Đa tạ Vương gia quan tâm, ta không sao.”

Đưa mắt nhìn về phía ta, ta thấy rõ trên mặt nàng thoáng qua ý cười tự mãn: “Vị cô nương này là do quá yêu vương gia, cũng là một người đáng thương, yêu mà không được mới làm ra hành động này... Vương gia xin đừng trừng phạt nàng, nếu không Hầu Xuân khó mà an tâm.”

Ta nhìn Lục Hành, nói với Xuân quý phi: “Chuyện giữa ta và hắn nơi nào cần ngươi quan tâm?”

Lúc này, Lục Hành cuối cùng cũng nhìn về phía ta.

Hắn nói: “Bùi thường, nhớ rõ thân phận của ngươi.”

A, thân phận sao…..

Ta nhìn thẳng vào hắn: "Lục Hành, ta thì có thân phận gì?"

Hắn lại chậm rãi nhìn về nơi khác, không trả lời câu hỏi của ta mà tự nhủ:

"Ngươi sẽ không thực sự tin rằng một người theo đuổi quyền lực lâu như vậy, lại vì một nữ nhân..."

"Rời kinh chỉ là kế sách tạm thời để tránh khỏi cái chết được định trước cũng là để cho hoàng đế buông lỏng cảnh giác."

Ta không để ý đến lời hắn nói.

Chỉ hỏi, Lục Hằng, chàng có nhớ hay không, chàng thiếu ta một cái hôn lễ?

Đôi mắt hắn lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.

Ta cho hắn xem thứ trong bọc đồ, ta nói, chàng đã từng nói qua thời điểm thành hôn muốn mặc cái này, chàng nói lúc thành hôn muốn mang theo cái này, còn ly rượu này là của ngày đại hôn hôm đó, ta vẫn luôn không uống…

Cuối cùng ta lấy ra cây trâm kia.

Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng.

Hắn nói: "Vậy thì tính là gì?"

Vậy thì tính là gì.

Tính là gì.

Ta thu hồi nhẫn trên tay, cười nói: “Đúng là không tính là gì đối với vương gia.”

Xuân quý phi bên cạnh cười đắc thắng, ta quay sang nhìn nàng, ánh mắt lúc đó của ta hẳn rất đáng sợ, bởi vì nàng ấy nhanh chóng hét lên kinh hãi.

Lục Hành ở phía sau ta nói: “Muốn xử trí ta thế nào cũng được.”

"Nhưng nếu ngươi làm tổn thương nàng dù chỉ nửa cọng tóc, ta liền sẽ lấy mạng ngươi."

Ta cầm đao lên.

Thanh đao này ban đầu là hắn tặng ta. Ngày ấy hắn ở thanh lâu, đem từng người trước kia làm nhục ta giết sạch, sau đó lại ở trước mặt mọi người đưa đao cho ta.

Đôi mắt hắn giống như ngôi sao trên trời:

"Sau này nếu có người làm tổn thương nàng, nàng có thể dùng con dao này đâm chết hắn."

"Từ nay về sau, Bùi Thường, đao của nàng chỉ vì chính mình giết người."

Ánh sáng của thanh đao lóe lên, một cỗ lạnh lẽo buộc ta thoát khỏi dòng suy nghĩ, thanh đao trên tay ta nhảy múa một chút, từng lớp từng lớp, cạo sạch tóc của Xuân mỹ nhân.

Xuân mỹ nhân hét lên: “Ngươi điên rồi sao!”

Giữa tiếng kêu của nàng ta, ta nhặt thanh đao lên đi thẳng về phía Lục Hành.

Hắn vậy mà vẫn bình tĩnh nhìn ta.

Đi đến trước mặt hắn, ta cảm thấy trong mắt dần nổi lên một tầng sương mù, ta mỉm cười nói với hắn: “Ngày trước, là ngươi thiếu ta một đao.”

“Hiện giờ ta phải đi, bất kể thế nào cũng phải trả lại cho ngươi mới được.”

Vừa dứt lời, đao trên tay ta đã xoay một cái xinh đẹp, gần như trong nháy mắt, ta hung hăng đâm về phía Lục Hành.

Thanh đao đâm vào vai hắn.

Đồng thời cùng lúc vai ta cũng truyền đến một trận đau đớn.

Máu theo vạt áo hắn chảy xuống, hắn lại một tiếng cũng không kêu.

Cặp kia mắt phượng từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì.

Đau.

Đau đến thấu tim.

Ta rút thanh đao ra, ném trước mặt hắn rồi mỉm cười nói:

"Cứ như vậy đi, nợ cũng đã thanh toán xong, ta cùng ngươi về sau không còn liên quan."

56

Sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết.

Một con thuyền nhỏ đưa ta rời xa nơi đó.

Ta phát sốt một thời gian.

Trong giấc mơ, ta mơ thấy rất nhiều thứ, ta mơ thấy Lục Hành mặc áo cưới, ta mơ thấy hắn đội mũ, vén khăn hỉ của ta lên, kêu ta một tiếng “Thường Thường”.

Hắn dành phần đời còn lại cùng ta nấu rượu, cùng ta du ngoạn khắp nơi. Cùng ta ngắm trăng ngắm hoa, chúng ta nhàn nhã trong sơn trang, cuối cùng cũng đến lúc tóc bạc phơ.

Sau đó.

Ta tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, ta dần quên đi nhiều thứ.

Trên người ta bỗng dưng có rất nhiều tiền, cũng không biết từ khi nào ta lại có rất nhiều khế đất, những khế đất đó đều ở một thị trấn nhỏ Giang Nam.

Ta tới nơi đó.

Thị trấn nhỏ ở Giang Nam thực sự rất đẹp.

Đã lâu rồi ta không được sống một cuộc sống bình dị như vậy.

Lúc đầu, ta cảm thấy tim đau như thể có ai đó dùng đao hung hăng đâm vào, thời gian trôi qua, liền không còn cảm giác đó nữa.

Nhân duyên của ta ở đây rất tốt, lúc đầu ta cũng thấy ngượng ngùng nhưng sau đó lại chịu thua trước sự nhiệt tình của đại nương.

Họ không bận tâm đến việc ta cả ngày không nói chuyện, còn đem cho ta rau xanh trái cây họ trồng ở nhà.

Sau đó, dần dần ta cũng bắt đầu nói chuyện.

Thật là một địa phương tốt.

Một ngày nọ, khi ta đang đi dạo trên phố, nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo phía trước.

Một người đàn ông cưỡi ngựa đen vẫy cờ đen, dán lệnh truy nã lên bức tường ven đường.

Đám đông thì thầm:

"Nghe nói nhiếp chính vương đã chết! Thuộc hạ của hắn đang bị truy nã!"

"Ai nha! Chết như thế nào!"

"Tạo phản! Nghe nói muốn tạo phản! Hắn thậm chí còn giết một phi tần, dùng kiếm đâm xuyên tim nàng ta! Hình như còn giết một cái quận chúa! Hoàng thượng tức giận đến mức để ba vạn cung thủ bao vây hắn, cứ như vậy sống sờ sờ bị bắn chết!"

“Ai nha! Ngươi nói xem đang yên đang làm sao lại muốn mưu phản…”

Ta đứng ở một bên lắng nghe, như thể đang nghe chuyện xưa của người khác.

Lục Hành là ai?

Xuân mỹ nhân lại là ai?

Với ta mà nói, đều là những cái tên thật xa lạ.

Ta nhờ một đại nương đáng tin cậy thu tiền thuê nhà giúp, cầm một ít ngân phiếu, đi ngao du khắp nơi trên đất Đại Thừa.

Không biết đã đi được bao lâu. Du lịch đến một ngọn núi nổi tiếng huyền bí, vị đạo sĩ nhìn ta tò mò nói:

"A? Người đã chết, làm sao vẫn có thể còn sống?"

Đạo sĩ hòa ái nói với ta: “Cô nương, nếu không phiền, có thể để ta xem qua giúp ngươi được không?”

Ta ngồi đối diện với hắn, hắn cũng nghiêm túc nhìn ta hồi lâu: “Cô nương, ngươi hẳn là chết qua một lần rồi đi? Ngươi đáng lẽ đã sớm phải chết lại bỗng dưng trong một tháng thay đổi số mệnh. Đây là có người cố tình hạ cổ ngươi, để các ngươi huyết mạch tương liên cùng sống cùng chết. Cứu ngươi một mạng."

Ta đờ đẫn nói: “Nhưng…. người nọ đã chết.”

Đạo sĩ vuốt râu: “Nếu cô nương đã không còn yêu hắn, tự nhiên sẽ không theo hắn xuống hoàng tuyền. Hợp hoan cổ từ trước tới nay chưa từng có thuốc giải, chỉ có thể để một bên đối với người kia đoạn tình, mới có thể giải."

Thì ra là thế.

Quả nhiên như thế.

Lời đạo sĩ nói sau đó, ta đã không nhớ rõ.

Ta rời khỏi đó, đi thật lâu thật lâu, cuối cùng lại đi đến kinh thành. Ngồi bên một cái mộ nhỏ, cứ ngồi như vậy rất lâu.

Mộ của hắn giống như kiếp trước, hoang vắng, lạnh lẽo, cỏ khô mọc um tùm.

Ta nhớ rõ hắn.

Không biết ta đã ngồi đây bao lâu, mặt trăng càng ngày càng tròn, cuối cùng cũng cong cong như ngày đó.

Hắn nói với ta, muốn cùng ta đi khắp Đại Thừa, ngắm hết núi sông, hắn nói đời này của hắn chưa từng tự do thoái mái một lần, hắn nói từ khi có thuật đọc tâm hắn liền biết chưa từng có người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn, chỉ có ta. Hắn nói kiếp trước thực xin lỗi ta. Hắn nói hắn sẽ bồi thường cho ta. Dùng nửa đời sau bồi thường cho ta.

Ta dường như lại nhìn thấy hắn.

Hắn ngồi trên mái nhà nói với ta:

“Thật ra, đời này của ta không có nguyện vọng gì khác. Chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên mà không cần tranh giành tới ngươi sống ta chết”.

“Khi rảnh rỗi thưởng trà, ta cũng không còn phải lo lắng có người tới g.i.ế.t mình, chỉ cần an an tĩnh tĩnh sống qua một đời, vậy là đủ rồi”.

Hai mắt hắn mỉm cười, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trong trẻo, hắn hỏi ta: “Nàng nghĩ, cuối cùng chúng ta có thể được sống một đời như vậy không?”

"Nàng nói xem, Bùi Thường."