Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 33



Chap 33:

Trên xe bác tài xế nhìn trong gương chiếu hậu rồi nhìn sang tôi nở nụ cười, tôi quay sang hỏi

- Dạ mặt cháu dính gì hả bác! Tôi hỏi.

- Nhìn cháu với con….. tiểu thư! Bác ấy nói.

- À tối nay bọn cháu đi ăn cơm nhà bạn thôi ạ! Tôi vẫn lễ phép mà không để ý câu nói của bác.

Bác ấy lại cười rồi tiếp tục lái xe, tôi nhìn lên gương , đằng sau hai người con gái đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, tôi cũng quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Một lúc sau tiếng xe dừng lại trước cổng nhà Phương, hai nàng bước xuống xe trước, tôi ở lại nói với bác tài

- Bác vào dùng cơm với bọn cháu nhé! Tôi hỏi.

- Không sao bác ăn rồi, bác ra ngoài kia đợi, các cháu cứ tự nhiên! Bác ấy nói hiền từ.

Tôi cảm thấy ái ngại vì giờ này chỗ nhà Phương vắng vẻ mà lại để bác đi ra kia đợi thì kỳ cục lắm. Tôi quay qua nhìn nàng, nàng không nhìn tôi vì lúc đó nàng cũng đang đi tới chỗ bác tài

- Thôi bác vào ăn một bữa cơm với cháu cho vui nhé.! Nàng giọng nhẹ nhàng mời bác ấy

Bác tài đắn đo một hồi rồi nói

- Vâng tiểu thư vậy đợi tôi đưa xe vào sân.! Bác ấy đồng ý.

Tôi vui mừng nhìn lên nàng, nhưng thấy ánh mắt của nàng đang chăm chú nhìn theo hình bóng của chiếc xe đang từ từ di chuyển vào sân sau khi Phương ra mở cổng. Tôi lúc đó cảm thấy như ánh mắt của nàng đang nhìn theo bóng dáng đó của người con đối với bố. Tôi lắc đầu rồi nói

- Thôi mọi người vào nhà Phương đi, Phương đang đợi kìa.!



Lần này bước vào nhà Phương, nhưng khác hẳn với lần trước, lần này hai bác ấy niềm nở ra đón chào khách. Đến lượt tôi lại cái vẻ mặt ấy, tôi không mắc bẫy lần nữa

-Hai bác lại định chọc cháu nữa hả, cháu không bị nữa đâu! Tôi cười xuề xòa với hai bác.

- Thế chán nhờ thôi vào nhà đi cháu! Hai bác ấy thay đổi thái độ ngay sau khi thất bại hù dọa tôi.

Trong khi tôi đang nói chuyện với hai bác, thì hai nàng đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Sau đó mọi người cùng nhau đi vào nhà bếp, trên bàn đã sắp xếp rất nhiều món ăn nhìn mà đã con mắt. Tối nay mọi người cố ý hay sao ấy, tôi được ngồi giữa Phương và nàng, Trinh thì ngồi cạnh nàng kế đến là mẹ của Phương rồi đến bố và bác theo bàn tròn. Sau đó bố của Phương đứng dậy nói lý do cho mọi người biết

- Hôm nay sinh nhật của con gái tôi, cũng vì trong này người nhà không có ai nên Phương mời thêm mấy người bạn là các cháu tới chung vui, nhà có tý đồ ăn gọi là cây nhà lá vườn mọi người cứ dùng tự nhiên ! Bác nói xong rôi ngồi xuống

Tôi giờ này mới vỡ lẽ hóa ra hôm nay sinh nhật Phương mà quên mua quà để tặng rồi, nhìn sang hai người con gái xinh đẹp kia cũng chẳng khác gì tôi là mấy, thôi thì xíu tính vậy, nhưng tôi lại đứng dậy hỏi bác

- Dạ nhà bác ở đây lâu chưa ạ! Tôi thắc mắc hỏi

- Ừ bác với bác gái thì ở nước ngoài lâu lâu mới về, có mỗi Phương nó ở đây được 5 năm rồi cháu! Bác trai đáp

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên hết sức bèn hỏi tiếp

- Dạ Phương ở đây lúc đó có ai nữa không ạ! Tôi vẫn cố hỏi.

- Hồi nó bắt đầu đi học lớp 6 thì nhà bác phải chuyển sang nước ngoài công tác và định cư bên đó luôn, Phương thì vẫn ở lại nên bác thuê một bác gái giúp việc để chăm sóc nó. Đến lớp 8 nó gọi điện nói với bác nó muốn tự mình, nên bác cho người kia nghỉ và đến bây giờ cháu cũng thấy rồi đó.! Bác ấy trả lời cùng đôi mắt u buồn.

Tôi lại ngạc nhiên lần nữa, mới lớp 8 mà đã một thân một mình tự lập rồi. Tôi quay sang nhìn Phương đang cuối đầu cùng gương mặt có chút buồn bã. Nhưng tôi vẫn muốn làm rõ một chuyện này nữa, tôi không biết lúc đấy tôi lấy đâu ra dũng cảm để hỏi bác ấy một cách rành mạch như thế, nhưng trong thâm tâm tôi nhất định phải hỏi.

- Dạ thưa bác, trong suốt 5 năm qua Phương đón sinh nhật chỉ có một mình thôi hả bác! Tôi cố gắng điềm tỉnh hỏi thẳng vấn đề này.



Bác ấy nghe xong trên gương mặt lại u buồn nhìn Phương rồi quay sang trả lời tôi.

- Trong những năm đó Phương đón sinh nhật có một mình, hai bác bận không về được, bác cũng biết nó có nhiều bạn trai muốn qua mừng sinh nhật nó nhưng Phương nó từ chối.

Tôi lúc này đã không từ nào diễn tả được tâm trạng lúc đấy, một cô gái sống tự lập một mình, sinh nhật cũng một mình vậy tuổi thơ của một con người sẽ có sự trống trãi lớn. Tôi ngồi xuống rồi đưa ánh mắt sang người con gái tên Phương ngồi bên cạnh, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi liền mở miệng để xóa tan đi nỗi buồn đang vương vấn do chính tôi mang lại

- Thôi không sao đâu bác, coi như năm nay Phương đã có bữa sinh nhật đầy đủ mọi người rồi phải không ạ! Tôi cố nở nụ cười để xoa tan cái không khí lúc đó.

Tôi nói xong nhìn xung quanh thì mọi người cũng đã vui vẻ trở lại, Phương cũng đã nở lại nụ cười như bao ngày, còn hai cô nàng thì đang tròn xoe mắt nhìn thằng con trai vừa mới hùng hổ đối đáp. Rồi bác trai vui vẻ nói với mọi người,

- Hôm nay có mặt mọi người ở đây gia đình tôi vui lắm, mà đã vui là không thể thiếu…..! bác vừa nói xong đã đứng dậy

Bác đi ra phía sau mở cái tủ khá lớn rồi lấy 2 thùng ken lon ra. Rồi mẹ của Phương cũng dụi lấy đôi mắt hồi nãy cũng đang ngấn lệ rồi lấy mấy ly với đá ra.

- Nào hôm nay đàn ông là phải uống! Bác trai đứng dậy nói.

- Vâng tôi xin phép nhà là hôm nay tôi còn lái xe chở tiểu thư với mấy đưa nó về nên…! Bác tài lên tiếng.

- À không sao tôi hiểu mà! Bác trai hiểu ý.

Mọi người bắt đầu cụng ly nghe leng keng thật vui tai trên bàn ăn thịnh soạn. Nhưng cũng đâu dừng lại ở đó, bác trai nhìn sang bác gái nở một nụ cười hiểm rồi quay sang nói với tôi

- Cháu là bạn trai đầu tiên được con Phương nhà bác mời sinh nhật nó đó! Bác nói mà mặt rất chi là tỉnh táo.

Tôi đang ăn mà muốn nghẹn cả cổ, tuy chỉ là câu nói bình thương nhưng hàm ý của nó làm tôi phải tót hết cả mồ hôi, đầu óc bắt đầu loạn tùng phèo, sau đó tôi ổn định lại tinh thần định nói cái khác nhưng miệng lại một nẻo.

- Thật hả bác!