Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 136



Chap 136:

Sáng hôm sau, bước đến lớp đám bạn tôi đã nhao nhao kéo vào một góc.

- Ê mầy cái đám tối qua không biết sáng hôm nay công an thả bọn nó ra ngoài rồi! – Thằng TS nói.

- Tao biết rồi! – Tôi ậm ừ như đã biết trước sự việc.

- Thế giờ rồi sao, lỡ bọn nó lại tìm tới lần nữa thì phiền phức cực luôn! – Thằng Mạnh đã bắt đầu lo lắng.

- Tụi bây vào học đi đã, có gì tao nói cho!

Cả đám ậm ừ rồi bước vào lớp, tôi lững thững bước đến chỗ ngồi nhìn lên vị trí của Phương. Hôm nay Phương đã xin nghỉ vì ốm, tôi biết Phương nghỉ học hôm nay vì lý do gì.

- Phương thế nào rồi em!

- Hihi anh đừng lo có em với Trinh rồi nên không sao đâu, để bạn ấy nghỉ ngơi một hai hôm đi! – Nàng nở nụ cười trấn an tôi.

Còn tôi bây giờ đã là một con người khác không còn nhút nhát như trước kia nữa. Tôi nhìn lên chỗ thằng Hưng đang mê mẫn ngắm nhìn Liên bên cạnh, còn người con gái ấy vẫn thản nhiên như chẳng hề có thằng Hưng bên cạnh. Tôi nắm hai tay lại thành nắm đấm nhớ lại cảnh đêm qua nhất định phải trả lại mốt thù ấy.

Đến giờ ra chơi, tôi đi ra bên ngoài xuống chỗ thằng Thành vẫn đang đứng ở phía sau khu đa năng hút thuốc.

- Ê mầy cho tao điếu! – Tôi lạnh băng nói với nó.

- Ơ nay có hứng hút hả mầy! – Thằng Thành ngạc nhiên.

Tôi nhận lấy một điếu từ tay nó nhẹ nhàng phà những làn khói nghi ngút bay vào không trung.

- Mấy hôm nay mầy quan sát bọn nó có nghe ngóng được gì không.

- Không mấy hôm nay bọn nó đi với nhau chẳng nói câu nào hết!

- Ừ mà mầy có quen biết nhiều không.

- Có mà chi vậy, có vụ mới hả.

- Ừ mầy nói bọn nó theo dõi từng thằng của cái đám thằng Hưng đi, đợi bọn nó tách nhau ra thì tóm lấy rồi alo cho tao.

Thằng Thành gật đầu đồng ý, tôi dập tắt điếu thuốc rồi vức xuống một cái rãnh dưới chân. Bước lại vào bên trong thì cũng là lúc tiếng trống vang lên, tôi đi qua chỗ của thằng Hưng cũng không quên nở nụ cười đầy nham hiểm như mấy thằng nhân vật phản diện trong các bộ phim. Đến tối tôi lại chuẩn bị đồ đạc để bắt đầu công việc làm thêm, đến nơi làm việc đã thấy Liên đã có mặt tại vị trí cũ ấy.



- Ủa sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây vậy! – Tôi bước tới ngồi xuống hỏi.

- Hihi em tới chơi thôi mà không được sao.

- À ừ thôi uống gì anh đi lấy.

- Như cũ thôi, cho em ly cà phê sữa đi.

Tôi gật đầu rồi quay trở vào bên trong làm công việc như bao ngày. Hôm nay khách cũng không đông mấy, tôi được cô chủ cho nghỉ sớm, quay ra bên ngoài sau khi đã thay đồ xong, nhìn vào bàn Liên vẫn ngồi đó, tôi quay sang bước tới.

- Ủa chưa về hả! - Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Ừ đi chơi với em chút, hôm qua em có chút chuyện buồn!

Tôi đồng ý rồi cùng Liên bước vào bên trong xe, xe chở chúng tôi vào công viên DH, cả hai bước xuống rồi đi vào mấy cái chòi mà trước kia đã từng tổ chức sinh nhật cho Phương ở đây. Cả hai ngồi xuống thì nhân viên đã chạy ra và đưa menu cho tôi.

- Dạ anh cho em một dĩa heo quay bánh hỏi, mực nướng sa tế, rau muống xào tỏi, hai chén súp hải sản và sáu lon bia nhé!

Nhân viên ghi lấy mấy món ấy rồi bước vào bên trong, tôi quay sang Liên vẫn đang cười nhẹ nhàng nhìn tôi.

- Hôm nay có vụ gì mà dẫn anh vào bên trong này thế.

- Hihi chỉ là lâu lâu muốn đi làm một bữa với anh thôi, lâu rồi mà.

- Ừ mà chuyện bên nhà của em sao rồi.

- Không có gì đâu, mà đừng nhắc đến mấy việc ấy nữa, hôm nay hai đứa mình làm một bữa mà đừng nghĩ chuyện gì hết.

Tôi cũng chẳng muốn cái khung cảnh đang yên tĩnh như thế này chỉ vì mấy việc ấy mà mất vui, thế là tôi gật đầu rồi đưa ánh mắt nhìn vào không gian đêm tối trên mặt hồ đầy tĩnh lặng. Đợi một lúc sau thì các món ăn đều đã đầy đủ trên bàn, tôi khui một lon bia rồi cụng một ly với người con gái ấy.

- À anh có một chuyện đã lâu không biết anh có thể hỏi không.

- Ừ anh hỏi đi! – Liên chống hai tay lên bàn nhìn vào tôi.

- À ừ hồi đấy thằng Phát bạn anh nó sao rồi em.

Nhắc đến đấy sắc mặt của Liên liền thay đổi.

- Phát hả, sau khi kết thúc năm học lớp chín, em chia tay với cậu ta rồi.



- Tại sao vậy.

- Chỉ là chia tay thôi, em không muốn trả lời thêm nữa được không.

Tôi nhìn thấy ánh mắt đang hằn học của Liên nhìn, tôi cũng ậm ừ cho tạm qua chuyện này để hôm nào có cơ hội rồi lại hỏi tiếp. Những khoảng thời gian còn lại chỉ là không khí yên lặng giũa hai người, tôi cũng đã ngà ngà say đứng dậy thanh toán thì đã được nhân viên thông báo là đã có người trả rồi. Tôi cũng biết là ai trả nên thôi, cả hai đứng dậy bước ra xe, Liên đưa tôi trở lại con đường NVX làm tôi ngơ ngác quay sang hỏi.

- Ủa đường này đâu phải về nhà anh đâu.

- Hihi ra đi dạo chút cho thoáng nhé anh.

Cả hai bước xuống xe rồi đi vào bên trong công viên, cái không khí ở đây vẫn như bao ngày, mát mẻ làm cho tinh thần cùng cảm giác bên trong tôi như với đi được phần nào. Tôi nhẹ nhàng cùng bước theo Liên, đưa ánh mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh đã chìm vào giấc ngủ chỉ còn lại ánh đèn đường cùng những tiếng con chó đang sủa ở đâu đó.

- Anh, sau này em có làm gì có lỗi với anh, anh đừng bao giờ bỏ mặt em nhé.

- Em làm điều gì sai phải không? – Tôi vẫn đưa đôi chân bước đi.

- Không, anh hứa với em đi.

Tôi dừng bước chân lại rồi thở dài quay sang nhìn Liên.

- Nếu không có gì quá đáng thì anh sẽ hứa, anh chỉ có thể hứa như vậy thôi, vì em anh vẫn chưa thực sự hiểu hết! – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cảu Liên.

- Như vậy là được rồi anh ạ, anh có thể cho em được ôm anh một chút được không, hôm nay anh họ lại đến nhà em quậy phá nữa, em mệt mỏi lắm! – Liên đưa anh mắt u buồn nhìn vào tôi.

Tôi thấy Liên thật đáng thương, người nhà cứ liên tục tới quấy phá, một cô bé mới có mười sáu tuổi đã phải trải qua cái cuộc đời bị người thân bỏ rơi. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Liên vào trong lồng ngực chỉ muốn làm vơi đi nỗi buồn của người con gái ấy. Cơn gió bắt đầu thổi những hơi lạnh mang đầy hơi nước phả vào, tôi cảm thấy vòng tay của Liên đã siết chặt lấy. Trong phút giây ấy, tôi chợt nhìn thấy nàng đang đứng sau lưng của Liên cách một đoạn, tôi lập tức đưa tay đẩy Liên ra nhưng không được nó đã bị khóa chặt, chưa định thần được chuyện gì xảy ra thì Liên đã chồm lên trao cho tôi một nụ hôn, nụ hôn ấy đắng lắm bởi vì lúc này nàng đã quay lưng bỏ đi một cách lạnh lùng, tôi bàng hoàng, nỗi sợ, sự lo lắng bên trong đã chiếm lấy toàn bộ, tôi cố hết sức đẩy Liên ra.

- Buông ra! – Tôi hét lên rồi đẩy Liên ra.

- Anh không được theo cô ta, em thích anh tại sao anh vẫn muốn chuốc lấy đau khổ hả.

- Cô tránh ra cho tôi! – Liên đã bước sang chắn lối đi của tôi.

- Không, anh không thể ở bên cô ta được, tại sao chứ!

- Bởi vì người tôi yêu là cô ấy chứ không phải cô, tránh ra! – Tôi hét lên.

Tôi cố hết sức đẩy mạnh Liên sang một bên rồi vụt chạy đi để lại người con gái ấy với ánh mắt đầy tức giận.

- Anh cứ theo cô ta đi rồi anh sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.