Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 112



Chap 112:

Đợi được một lúc sau thì bà Chín đã gọi ba người bọn tôi vào ăn trưa, bà vẫn còn nhớ những món mà tôi thích, trong mâm là dĩa bánh hỏi lòng luộc, với thịt luộc cuốn bánh tráng mè với mắm nêm. Tôi nuốt cái ực rồi nhìn vào bà Chín.

- Chà bà vẫn còn nhớ mấy món cháu thích ăn nhỉ,

- Mầy thì đặc biệt rồi, cứ mấy món này ở đâu là có mầy tới, tao còn lạ gì, ăn đi nè, hai cháu cũng ăn đi.

Những tiếng cười nói đã lâu không xuất hiện trong căn nhà đơn xơ nhưng chứa đầy tình cảm yêu thương. Tôi ăn rất ngon miệng, ăn rất vui vẻ tuy là những món hay ăn trên thành phố, nhưng ở đây là những món đầy kỷ niệm khi bên bà, hương vị của yêu thương con cháu. Mấy món đó cuốn với bánh tráng mè cùng rau sống chấm với mắm nêm thì ăn chả biết bao giờ là no luôn, ngon bá cháy bọ chét ấy chứ đùa. Ăn uống xong bà Chín quay sang nói với tôi.

- Bi này, mầy còn nhớ cái đám hồi nhỏ hay đi chơi không.

- Dạ còn ạ nhưng cháu còn nhớ nhà bọn nó đâu ạ.

- Mai tao gọi nó qua dẫn bọn bây đi chơi nhé.

- Dạ vâng ạ.

Sau đó tôi đưa hai người con gái đi ra bên ngoài trước cổng ngồi lên thảm cỏ xanh mướt, đưa ánh mắt nhìn ra toàn cảnh yên bình của vùng quê.

- Anh ơi ở đây thoải mái quá anh nhỉ, cuộc sống không lo lắng gì về tương lai cứ thế qua ngày thì thật sướng biết bao.

- Hì ngốc ạ, có lẽ mình sống ở thành phố đã lâu nên thấy ở đây là vậy, nhưng những người ở đây thì khác, ai cũng mong muốn giàu sang cải thiện cuộc sống, nhưng bên trong họ vẫn luôn quen với mảnh đất này, họ vẫn chọn ở lại đây thôi em à, mỗi người mỗi khác, chúng ta nên chấp nhận và thưởng thức những gì mà bản thân đã chọn, như thế cuộc sống mới muôn màu sắc để tận hưởng! – Tôi cũng chả biết đúng hay sai cứ nói đại.

- Hihi, lâu lâu anh nói nghe triết học thế! – Nàng tinh nghịch nghiêng mái đầu nhìn vào tôi.

- Nhìn vậy thôi anh tâm lý ghê gớm lắm đó.

- Hihi, à Trinh ơi có cầm theo sáo hơm.

- À có đợi mình xíu nhé!



Trinh lon ton đi vào trong nhà mang cây sáo quay trở lại đưa cho nàng.

- Mình mượn xíu nha, khung cảnh vùng quê thì thổi sáo là tuyệt nhất luôn.! – Nàng đưa tay cầm lấy cây sáo.

- Ủa em cũng biết thổi nữa hả! – Tôi ngơ ngác nhìn sang.

- Em của chàng mà , nghe đi nè hihi!

Tiếng sáo đúng là tuyệt vời khi nghe ở những vùng quê yên tĩnh cùng với cánh đồng trải dài bất tận, tôi khẽ ngã lưng xuống bãi cỏ rồi chìm vào giấc ngủ cùng tiếng sáo êm ái. Đến gần chiều tôi đưa bọn họ tản dạo xung quanh những cánh đồng lúa, ở phía cuối chân trời mặt trời đang đưa những tia nắng cuối ngảy chiểu lên tấm thảm màu xanh của đồng lúa, nụ cười của hai người con gái dưới ánh hoàng hôn thật đẹp. Về đến nhà thì bà nội gọi.

- Bi ơi chuẩn bị thay đồ sang nhà bà bốn đi, bên ấy gọi đó!

Tôi nghe bà nội nói xong thì chạy đi lấy đồ tắm rửa, hai nàng thì đã đi với bà Chín lên nhà hàng xóm, nghe thì hàng xóm chứ nó nằm ở tít trên đường ấy. Bây giờ còn tôi bên cái lu nước, tôi nhìn vào mà muốn nổi cả da gà, tắm đêm ngoài trời thì nó lạnh sun cả vòi. Những gáo nước đầu tiên mà tôi phải cắn chặt răng nín thở, dần dà thì bắt đầu quen cứ thế xối lấy xối để. Tắm xong tôi thoải mái bước ra bên ngoài, trời đã về đêm căn nhà chỉ còn heo hắt những ngọn đèn dầu, nội tôi vẫn ngồi trên phản.

- Lại đây đi bi đứng đó muỗi nó đốt giờ.

Tôi lon ton chạy lên ngồi với bà, đợi một lúc sau thì các nàng cũng đã về.

- Ơ em này, bác Minh đi cùng với bố lên đó trước rồi giờ thì mình đi bằng cái gì lên! – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Hihi còn em với Trinh nè!

- Hả đi bằng cách nào.

- Theo em.

- Mà nội không đi hả.

- Không mai nội mới đi giờ ở đây chơi đã, mấy đứa đi trước đi.

- Dạ!

Tôi lon ton theo hai người con gái trên con đường đã về đêm cùng với cái đèn pin mà bà Chín đưa cho, ánh trăng dịu nhẹ soi lên con đường làm nó có chút mờ ảo. Đến lại con đường lúc sáng, tôi nhìn theo bóng lưng nàng đi vào bên trong căn nhà nơi bác Minh nhờ gửi xe. Đợi một lúc thì tiếng động cơ xe ô tô vang lên làm tôi tròn xoe mắt nhìn vào. Tôi và Trinh bước lên sau khi xe đã đi ra.



- Ê em.. em biết lái hả! – Tôi vẫn còn nhớ tới lần L đưa tôi đi với tốc độ bàn thở ông tổ kia mà lắp bắp.

- Hihi bác Minh hướng dẫn cho em lâu rồi, đi thôi nào!

Tôi nuốt cái ực nhắm mắt lại chứ chả dám nhìn nữa, chiếc xe do nàng lái chạy khác hẳn với L luôn, xe đi từ từ nhẹ nhàng làm tôi đỡ sợ hơn. Không gian hai bên đường tối thui, chỉ thấy ánh đèn từ xe của nàng phát ra phía trước, hương thơm từ cánh đồng vẫn còn đó, tôi mở cửa sổ ra tận hưởng lấy, đi một lúc theo sự hướng dẫn của tôi thì đã tới nhà bà Bốn. Ở đó đã có rất nhiều người tụ họp dưới mái hiên, nàng từ từ cho xe vào bên trong rồi bước xuống dưới cái nhìn ngơ ngác từ nhiều người.

- Anh, mấy đưa nhỏ biết lái ô tô hả.! – Người chú bên cạnh nói với bố.

- À ừ! – Bố tôi cũng ngạc nhiên đâu kém ai.

- Tôi hướng dẫn cho bé Mi chạy đó, chắc cũng lâu rồi nên mới để nó chạy! – Tiếng bác Minh giải thích.

- À thế đó ra là hai cô gái mà anh hai nhắc đó hả!

- Ừ hai đưa nó học giỏi lắm, mỗi thằng T học tạm được.

- Mỗi người mỗi khác mà anh hai, thôi đưa bọn nhỏ vào bên trong được rồi.

Tôi lon ton theo bố vào bên trong nơi đó đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Trong đó cũng có mấy đứa thanh niên bằng tuổi tôi cũng ở đo, sau khi các nàng ngồi xuống bên cạnh tôi thì những ánh mắt từ mấy thanh niên cứ nhìn chằm chằm vào hai người con gái.

- Này mấy đưa kia thôi đi để người ta còn tự nhiên, tụi bây cứ nhìn thế sao mà ăn hả! – Tiếng của ông chú đã lôi bọn nó về với thực tại.

- Mấy cháu thông cảm tại bọn nó lâu lâu mới thấy người thành phố.

- Dạ không sao đâu ạ! – Tiếng của Trinh vang lên.

Lần này là mấy thanh niên ấy cứ như thể cái cằm rớt xuống luôn, giọng nói ngọt ngào của Trinh có độ sát thương cao mà hề hề. Nhìn vào bàn đã có những tô tiết canh vịt đặc trưng ở nơi này, cứ mỗi lần có tiệc hay gì thì đều có món này, cùng với đó là những món khác cùng với rất nhiều rau sạch được hái từ trong vườn. Chai rượu được mang ra mà tôi toát cả mồ hôi, rượu bầu đá mà tôi đã được bố cho nếm qua thử, nó nồng cực độ còn cay gấp mấy lần chai rượu thường luôn, uống một ly là muốn lên tận mây xanh ngắm hằng nga luôn ấy, nhưng được cái nó rất ngon, mát lạnh đến đã cả người.

- Nào tiết canh thì phải có rượu dô nào! – Tiếng bố tôi khai tiệc.

Tôi cầm ly lên làm một hơi cảm giác nóng cay xè xuống tận cổ rồi từ từ chuyển sang vị thanh mát, sảng khoái. Nhìn sang hai người con gái xinh đẹp đến mê hồn kia đang loay hoay bên chén tiết canh, tôi nở nụ cười với họ.