Ưng Tân Nương

Chương 9



Trong phòng họp hội nghịcủa tập toàn Nhã Trì, hôm nay tập họp của ba nhân vật lớn, còn có thư ký củabọn hắn.

Eric vui vẻ khi nhìn thấyhai người mà hắn muốn hợp tác đã trở thành tình nhân, bởi vậy, có lẽ kế hoạchcủa hắn cũng sẽ được tiến hành càng thêm thuận lợi.

Ngày ấy ở câu lạc bộ MặcLâm, hắn đã nhìn ra Niếp tổng tài đối với An tổng tài có một chút cảm giác, quảnhiên sự thật chứng minh hắn cũng chưa quá già, ánh mắt vẫn là sáng như tuyết.

“Thiết kế của hai vị đềulà hoàn mỹ không có chút tỳ vết gì, tìm không ra một chỗ nào để xoi xét cả.”Eric mỉm cười, gọn gàng tuyên bố kế hoạch của hắn. “Cho nên, tôi hi vọng chúngta 3 tập đoàn lớn có thể làm một hợp tác phá lệ chua từng xuất hiện.”

An Thải Trí nhếch nhếchlông mày. “Eric tổng tài, ý của ngài là ──”

Eric mỉm cười. “Tập đoànNhã Trì, tập đoàn Mộc Thiên cùng tập đoàn toàn cầu An Thị hợp tác, sáng tạo ramột cục diện tam doanh.”

Nghe được kết quả này,Niếp Thiểu Ưng cùng AN Thải Trí đồng cảm thẩy kinh ngạc.

Bọn hắn làm sao mà nghĩko ra, cùng nhau làm đối tượng hợp tác của tập đoàn Nhã Trì.

“Điều này thật sự làngoài ý muốn.” Một lúc sau, An Thải Trí mới nhẹ nhàng nói ra.

Giờ phút này nàng chỉ cókinh ngạc, biến mất cái cảm giác cao hứng rồi.

Vì sao An Thị không thểtrở thành đối tượng hợp tác số 1 của tập đoàn Nhã Trì?

Là thiết kế của nàngkhông được tốt sao?

Chỉ là thắng được tậpđoàn Mộc Thiên một phần cũng là thắng, nhưng mà hiện tại Eric lại tuyên bố batập đoàn lớn cùng nhau hợp tác, điều này tỏ vẻ nàng cũng không hề thắng.

Cái cảm giác này thật sựlà đau lòng, nàng thậm chí còn làm trái lương tâm nhìn lén bản thiết kế của MộcThiên, nàng tự tin cũng có thể thắng được, cho nên cũng không hề thay đổi thiếtkế của An Thị.

Cũng chính là bởi vì nàngtự nhận là bản thiết kế của An Thị tốt hơn so với Mộc Thiên, nên cảm thấy chánnản mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lại đi nhìn lén thiết kế của Mộc Thiên. (miu:thế nếu ko bằng thì ko phải bị ma quỷ ám ạ =.=)

Mà hiện tại, nàng giốngnhư bị người ta hung hăng gõ cho một gậy.

“Eric tổng tài, tôi nghĩchuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.” Niếp Thiểu Ưng cẩn thận nói.

Công tác mà trộn với tìnhcảm cá nhân, không cần phải nói, đây sẽ là một thử nghiệm hạng nhất.

Hắn có thể hợp tác cùngvới nữ nhân mà hắn đã giao trái tim sao?

Hắn mà mắng người thìchắc chắn sẽ không chút lưu tình nào, cùng nàng hợp tác, muốn đúng mực thật sựlà quá khó khăn, chỉ cần không cẩn thận, có thể tiền mất tận mang.

“hai vị tựa hồ như khôngvui mừng..” Eric đối với phản ứng của bọn họ có chút nhụt chí.

Thoáng chốc, trong phònghội nghị có một loại không khí cổ quái.

“Eric tổng tài, nếu cóthể nói, An Thị chúng ta có thể làm lại một bản thiết kế khác để cho quý tậpđoàn tham khảo.” An Thải Trí nóng nảy nói ra ýkiến của chính mình.

Ngụ ý, nàng cũng không hivọng 3 tập đoàn lớn hợp tác trở thành sự thật.

“Tập đoàn Mộc Thiên cũngcó thể như vậy.” Niếp Thiểu Ưng gấp gáp tiếp lời.

“Được rồi, ta sẽ nhờ thưkí tiếp tục liên lạc với thư kí của hai vị.” Sắc mặt Eric cũng không được tốtlám, người định không bằng trời định, hắn làm sao mà không nghĩ được hai ngườibọn họ cũng không muốn làm việc cùng với đối phương đây.

Sau khi rời khỏi phònghọp tập đoàn Nhã Trì, Niếp Thiểu Ưng cùng An Thải Trí cùng đi thang máy xuốngdưới, Phương Huân Hà cùng Lý Tư đi theo bêncạnh bọn họ, bốn người đều không nói gì.

Trong khoảng im lặng đó,Phương Huân Hà đột nhiên mỏ miệng. “Ưng Thiểu,may mà Eric tổng tài không mời An Thị làm đối tượng hợp tác, nếu không thì họcũng xem như là thắng không cần võ.”

Nàng dùng một âm thanhkhông lớn không nhỏ mà nói chuyện, nhưng cũng làm cho ba người khác đều nghethấy.

“Phương tiểu thư, ý củacô đây là gì?” An Thải Trí phi thường không hờn giận nhíu nhíu mi, mở miệng hỏitrước Niếp Thiểu Ưng.

Niếp Thiểu Ưng cũng cảmthấy khó hiểu nhìn Phương Huân Hà. Thư ký của hắn từ trước đến nay đều bìnhtĩnh lý trí, làm sao mà vô duyên vô cớ đi khiêu khích Thải Trí đây?

Phương Huân Hà hờ hữngnói: “An Tổng tài đã từng xem qua bản thiết kế của Mộc Thiên, không phải sao?”

Trong thang máy giống nhưbị oanh tạc.

An Thải Trí nhanh chónggiương mi lên, sắc mặt thay đổi, thần sắc của nàng cũng không được tự nhiên.

“Cô nói cái gì?” NiếpThiểu Ưng nhíu hai hàng lông mày lại, trong lúc nhất thời không rõ được PhươngHuân Hà đang nói cái gì.

“Vào buổi tối thứ 6, Antổng tài ở trong văn phòng chò ngài thì đã nhìn lén thiết kế của công ty chúngta.”

Nàng giải thích với NiếpThiểu Ưng, trừ bỏ có bộ dạng ở bên ngoài chọc tức người, hắn tuyệt đối là mộtchính nhân quân tử, nàng vẫn cho rằng An Thải Trí tự nhiên hào phòng cùng hắnrất xứng đôi.

Nhưng khi nàng phát hiệnra bộ mặt thật của An Thải Trí, nếu như mà để cho cấp trên tiếp tục trở thànhmột ngốc tử thì cũng không phải là việc mà một thư kí nên làm.

Hiện tại, nàng hoàn toàncho rằng An Thải Trí tiếp cận Niếp Thiểu Ưng là có mục đích.

Nếu như không có mụcđích, nữ tổng tài của An Thị từ trước đến nay trên thương trường luôn là một nữcường nhân, làm sao mà lại tình nguyện lãng phí thời gian đi yêu đương mộtngười nam nhân đây? Trừ phi, người nam nhân kia đối với công việc của nàng cólợi ích.

Loại nữ nhân này thật sựlà đáng sợ, muốn có nhiệt tình của nàng ta so với lên trời còn khó hơn.

“Cô nói ── An tổng tàinhìn lén bản thiết kế của Mộc Thiên sao?” Con ngươi của Niếp Thiểu Ưng phút chốcmị lên, hơi hơi cắn răng.

“Bản thiết kế là do tôiđặt ở trên bàn của ngày, sau khi vào xem, tôi phất hiện ở mép túi có dấu vết bịmở ra, mà An tổng tài luôn luôn ở trong phòng làm việc của ngài.”

Nghe đến đó, khuôn mặtcười của An Thải Trí cứng đờ.

Lý Tư nhíu lại ấn đường,nhìn An Thải Trí hắn cảm thấy lo lắng.

“Cô không có nói khoácchứ?” Con ngươi của Niếp Thiểu Ưng càng ngày càng đen híp chặt hơn, cả ngườicăng cứng.

Hắn không tin An Thải Trílàm ra loại việc đê tiện này, hắn cũng tin tưởng nàng cùng hắn kết giao khôngphải là vì tham cơ mật của hắn.

Phương Huân Hà quay đầunhìn An Thải Trí. “Tôi có nói bậy sao, An tổng tài?”

Nếu như An Thải Trí màphủ nhận, nàng sẽ càng xem thường nàng ta.

An Thải Trí ngây ngốckhông nói ra lời, nàng quả thật đã làm việc đê tiện này, nhưng mà ở trước mặtNiếp Thiểu Ưng, nàng không thể nào mở miệng thừa nhận.

Đinh ──

Thang máy tới, tuy nhiênkhông ai có ý định đi ra ngoài.

“Em thật sự đã xem quabản thiết kế kia sao?” Niếp Thiểu Ưng bước phía trước hai bước, hắn một phennắm chặt cổ tay An Thải Trí, thô lỗ kéo nàng đến trước mặt.

Cổ họng của hắn bỗngnhiên có vị chát, ánh mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm nàng, thân thình hắn caolớn phảng phất đông lại, yên lặng bất động.

Nàng vô lực nhìn lại hắn,nhếch đôi môi lên, im lặng không nói.

Giấy không gói được lửa,việc mà mình đã làm chính là đã làm, ngay cả khi nàng không hề thay đổi thiếtkế của An Thị, nhưng mà… nàng không có mặt mũi nhìn hắn.

Nàng rốt cuộc cũng phảigật đầu. “Em quả thật đã xem qua.”

Niếp Thiểu Ưng cắn răng,tăng thêm lực đạo nắm tay nàng, nắm làm cho nàng cảm thấy đau đớn.

“Vì sao phải làm nhưvậy?” Hắn cuồng nộ mà kích động, tròng mắt đỏ hoe, gân xanh trên trán nhảy lên,rất giống như một bộ dạng muốn cắn nuốt người.

Nàng một câu đều khôngthể đáp được.

Bởi vì nàng cũng khôngthể giải thích được tâm tình của mình ngay lúc đó.

Trong lúc nàng nhìn lénbản thiết kế, nàng không hề có nghĩ tới hắn, không có nghĩ tới việc làm củanàng sẽ làm cho tình cảm của hai người thành dạng gì, nàng chỉ nghĩ đến tươnglai phát triển của tập đoàn An Thị.

Nàng là người lãnh đạocủa tập đoàn An Thị, trong khoảnh khắc đó, nàng lựa chọn thân phận này, từ bỏthân phân tình nhân của Niếp Thiểu Ưng.

Sau nàng cảm thấy hốihận, cảm thấy bất an.

Mà cũng bởi vì nàng khônghề thay đổi bản thiết kế của mình, cho nên tự an ủi mình, việc này không saocả, nhưng mà… chung quy không có khả năng không thể không có việc gì a.

“Đừng có không nói lờinào! Cô nói đi a!”

Tân lý của hắn khó thở,nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, làm An Thải Trí sợ hãi.

“Thiểu Ưng ──” nàng lúngtúng nhìn hắn, không nghĩ rằng hắn sẽ khóc.

Cửa thang máy mở ra lầnthứ hai, lúc này bên ngoài cũng đã có người đứng chờ ở ngoài thang máy.

Niếp Thiểu Ưng oán hận bỏtay An Thải Trí ra, bước ra khỏi thang máy, Phương Huân Hà bước nhanh theosau.

Trong thang máy, An ThảiTrí ngu ngơ giật mình.

Nàng hiểu được cảm giáccủa hắn, hoàn toàn hiểu được.

Nhất định giống như khinàng từ phóng viên nhìn tới ảnh chụp phản bội của bọn họ, đau lòng cùng rungđộng như vậy.

Nàng nên làm như thế nàomới tốt?

~~~^________^~~~

Tập đoàn khách sạn toàncầu An Thị đã như An Thải Trí mong muốn, trở thành đối tượng hợp tác chỉ định ởChâu Á của tập đoàn Nhã Trì.

Cái tin tức này làm chotoàn bộ An Thị đều phấn chấn, An Thải Trí lại một chút cảm giác cao hứng cũngkhông có.

Nàng là thắng, nhưng đúngnhư Phương Huân Hà đã nói, nàng thắng không dùng võ, cũng có ám muội.

Thắng lợi của nàng là bởivì tập đoàn Mộc Thiên rút lui khỏi cạnh tranh, Niếp Thiểu Ưng cự tuyệt đề nghịtam phương hợp tác của Eric, cho nên An Thị mới có thể trúng tuyển cũng coi nhưbọn hắn chính thức chia tay rồi.

Ngay cả khi hai bên cũngkhông nói ra, nhưng từ ngày đó hắn từ trong thang máy mang theo hận ý cùng nướcmắt phẩy tay áo bỏ đi, nàng sẽ không còn cơ hội để gặp hắn nữa.

Nguyên lai khi hắn giậntới cực điểm sẽ rơi lệ, điểm ấy không phải đùa nàng, là sự thật.

Bất quá cũng như hắn đãnói, chỉ mong em vĩnh viễn không hề chứng kiến anh phát hỏa… Nhìn thấy hắn rơilệ, trong nội tâm của nàng rung động không có cách nào hình dung.

Nàng biết là nàng rất xinlỗi hắn, nhưng mà phải làm sao để bù lại đây?

Sự tình đã xảy ra đến mứcnày rồi, coi như hắn có thể tha thứ cho nàng, từ nay về sau, hắn còn có thể tintưởng nàng sao? Vướng mắc chẳng lẽ sẽ tự động biến mất?

Xem ra là bọn họ đã xonghoàn toàn rồi.

Chuyện tình chưa tới nửanăm mà cứ như vậy vạch dấu chấm hết, hết thảy đều do nàng tạo thành, nàng khôngtrách bất luận kẻ nào cả, chỉ trách mình rất nhiều, bị ma quỷ ám ảnh, mới cóthể tạo thành một hậu quả không thể thu thập được.

Từ nay về sau nàng vôkhiên vô quải (miu: không gánh nặng,không lo âu), có thể đem tinh thần trở về công việc rồi.

Tuy rằng kế hoạch hợp táccủa An Thị cùng Nhã Trì là dưới tình huống như mà vậy mà đàm phán, nhưng mà ởtrên bàn dài hội họp, nàng phải giữ vưng tinh thần công tác mới có thể hoànthành.

Nghĩ đến đây, trong lòngnàng không chịu nổi mà có một chút phiền muộn nổi lên… “Tỷ, làm sao mà tỷ chưaăn?”

An Thải Tuệ nhìn thấy tỷtỷ nàng ngồi ở đối diện, nhìn mảng thịt bò ngay cả nhúc nhích cũng không, muỗngcanh vừa mới đưa lên tới, cũng là không uống.

“Tỷ không muốn an.” AnThải Trí dứt khoát buông dao nĩa, không hề miễn cưỡng mình ăn cơm.

“Tỷ, tỷ có phải có tâm sựkhông?” Nàng rất ít khi nhìn thấy tỷ tỷ mình phờ phạc, hơn nữa tỷ tỷ lại có thểchủ động yêu cầu nàng không mang Đồng Đồng ra, điều này không tầm thường.

An Thải Trí thở dài, sâukín hỏi: “Thải Tuệ, nếu như em bị người em yêu phản bội, em sẽ nhu thế nào?”

An Thải Tuệ ngẩn người,lập tức nhớ tới lão công Vương Thiệu Vũ của mình.

Có phải là tỷ tỷ thấy cáigì hay không?

Sau một lúc lâu, nàng mớitrấn định nói: “Tỷ, cái gì đi nữa em cũng chịu đựng được, mặc kệ tỷ nhìn thấyThiệu Vũ cùng nữ nhân nào ở cùng với nhau, xin chị hãy nói toàn bộ cho embiết.”

An Thải Trí nhíu mày. “Emnghĩ cái gì vậy? Chồng em là một người chồng quy củ, chẳng lẽ em không tintưởng hắn như vậy?”

“Cùng Thiệu Vũ không quanhệ?” Nàng yên tâm, ánh mắt quan tâm nhìn chằm chằm tỷ tỷ. “Như vậy, là có quanhệ với tỷ sao?”

Hai chòng mắt của An ThảiTrí vô thần.

“Tỷ cảm giác mình thậtkhông tốt, chị đã cô phụ một nam nhân tin tưởng chị, chị không biết nên làm saobây giờ.”

Có thể vô khiên vô quáicông tác, nhưng tất cả toàn bộ chỉ là lừa dối mình mà thôi, mỗi khi vào đêm dàitĩnh người, nàng sẽ nghĩ đến Niếp Thiểu Ưng không ngủ được.

Nàng làm sao mà quên đượchắn đây?

Nàng làm sao mà quên đượcmình đã tổn thương hắn như thế nào?

“Nếu tỷ còn yêu hắn, nhưvậy thì nên hạ mình để xin sự tha thứ của hắn đi.” An Thải Tuệ nhẹ giọng nói.

Nàng thật hổ thẹn, lạikhông biết tỷ tỷ mình đang yêu đương.

Hiển nhiên hiện tại tỷnàng đang khổ sở vì tình, nàng rất tò mò là dạng nam nhân như nào mà nắm đượctâm hồn thiếu nữ của tỷ nàng đây? Không cần nghĩ, nhất định là một nam nhân rấtxuất sắc.

“Tỷ không hề nắm chắc hắnsẽ tha thứ cho tỷ.” An Thải Trí lại bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật ngay cả nàng cũngkhông thể tha thứ cho chính mình.

Năm đó, nàng ngay cả mộtcơ hội giải thích cũng không cho Ngôn Kỳ Hiên cùng Trương Kỳ Kinh, nàng lấy mắtlàm bằng chứng, cũng cho rằng mình bắt được, thả được, nếu bọn hắn phản bộinàng, nàng cũng không có gì lưu luyến.

Có thể là ở bao nhiêu đêmtịch mịch, nàng rất hối hận về cách làm của mình rất tuyệt tình.

Nàng yêu Ngôn Kỳ Hiên,nhưng vì sao lại đem con đường của mình phong kín rồi?

Hiện tại, tình tiết tươngtự lại xảy ra.

Nàng yêu Niếp Thiểu Ưng,nàng nên vì tự tôn, mà lần thứ hai hủy diệt tình yêu này sao?

Tình cảm của nàng va phảiđá ngầm, mà nàng từ trước đến nay tràn đầy tự tin là một nữ cường nhân khôngbao giờ thất bại, dã tâm của nàng đối với sự nghiệp đã đi nơi nào rồi?

Nàng chỉ biết là, nàngnhớ… hắn quá!

~~~^________^~~~

“Đây mà là cái báo cáo gìcơ chứ!”

Niếp Thiểu Ưng rơi lệkhông dứt vứt cái văn kiện xuống mặt đất, nội dung giống như quỷ hoa mà cũng cóthể trình lên được, quả thực là không muốn sống nữa mà.

Trong phòng tổng tài,Niếp Thiểu Hổ trầm mặc nhìn lão đại đang nổi bão.

Mặc kệ cái bản báo cáokia được viết như nào, hắn cũng sẽ không thay người báo cáo cầu tình đâu.

Một người đang khôngkhống chế được mình, cũng không cần một người làm trái với hắn.

“Người có tuyến lệ pháttriển thật sự là đáng thương, em đồng tình với anh.”

Niếp Thiểu Sư nhàn nhãtiến vào trong phòng tổng tài, mắt nhìn cái bản báo cáo bị ném xuống đất, còncó mắt và mũi của lão đại đỏ bừng, hắn biết mình tới đúng lúc.

“Cậu tốt nhất đừng chọcanh!”

Khẩu khí nói chuyện củaNiếp Thiểu Ưng không tốt, nhưng lúc nói chuyện, đồng thời nước mắt lại chảyxuống.

Thật sự là trời giết mà!

Vì sao lại để cho hắn cóloại khả năng này đây?

Hán là cần bao nhiêu tựdo tự tại để có thể nổi trận, nhưng mà ngăn không được nước mắt rồi lại một lầnnữa nhắc nhở mình ── nổi giận cũng cần một vừa hai phải!

“Em chỉ là đi tới màthôi,” Niếp Thiểu Sư cùng Niếp Thiểu Hổ đồng thời trao đổi cái ánh mắt đồngtình, còn vô tội nhún nhún vai. “Như vậy cũng coi như là chọc giận anh sao?”

Xem ra thương thế của hắnkhông được nhẹ, sự nghiệp cùng tinh yêu cả hai đều thảm bại, kêu nam nhân luônmạnh mẽ từ trước đến nay sao không chán nản chứ? Đáng thương nha.

“Mặc kệ cậu.” Niếp ThiểuƯng mở rộng miệng, thở sâu, cố gắng làm cho tâm tình của mình ổn định lại, mộthộp giấy ăn đều đã bị hắn dùng hết rồi.

“Đúng rồi, gần đây em vừavặn không có việc gì, có thể tới công ty ký tên vào văn kiện, khách sạn ở trênđảo Indonesia của chúng ta cũng sắp khai trương rồi, sao anh không nên đi thịsát kiêm nghỉ phép để trị tổn thương đi?”

Niếp Thiểu Sư mới nóixong, Niếp Thiểu Hổ liền mang theo chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái.

Lão nhị nhà bọn họ đổitính khi nào vậy? Lại có thể chủ động yêu cầu đến công ti làm đây?

Không đếm xỉa đến hai ánhmắt không tin của anh em dành cho, Niếp Thiểu Sư lấy ra một điếu thuốc, đốt mộtđiếu rồi cúi đầu, không chút dấu vết mà nháy mắt trái.

Hắn muốn lão đại đồng ýđến đảo nhỏ…

Làm một người bị ném đếnđảo đơn độc, nếu như có một người khác tồn tại, cho dù là kẻ thù, hai ngườicũng sẽ ủng hộ nhau, nhưng lại không có biện pháp gì để đuổi đối phương tránhxa.

Cho nên sau, hắn quyếtđịnh đem mọi chuyện rõ ràng yêu đương của đối phương rồi lại mất hết mặt mũicầu hòa để đưa hai người đến đảo sống một mình.

“Cậu thật sự sẽ ngoanngoãn đi làm sao?” Niếp Thiểu Ưng dùng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ nhìn người emcủa hắn, rất thận trọng mà hỏi.

Hắn là rất muốn đi xuốngtiểu đảo để thị sát tình hình, nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừanhận là hắn đi trị liệu tổn thương.

Hắn có thương tích sao? (miu:có ;;)

Hán không thể bị An ThảiTrí làm cho tổn thương được, mỗi khi mà hắn nghĩ đến nàng, lửa giận cùng đaulòng gặp nhau mà đến, sau đó nước mắt của hắn đương nhiên cũng sẽ đi theo.

Cho nên hắn học thôngminh, hắn giống như trước toàn tâm toàn ý vào công việc, không để cho mình cómột chút thời gian để nhớ tới.

Còn có, hiện tại hắn đãkhông yêu nữ nhân có tâm cơ rất nặng kia rồi, làm sao mà có thể bị tổn thươngchứ?

“Nam nhân màcàng yêu một nữ nhân, sẽ càng oán hận trong lòng.” Niếp Thiểu Hổ bỗng nhiên nóira một lời nói của một tác giả người Pháp vào thế kỷ 17.

Niếp Thiểu Sư lập tứccười ra tiếng, cái tiếng cười ha ha kia thật sự là không cho lão đại mặt mũinào.

Có đôi khi hắn cảm giácđược lão tam luôn trầm mặc ý lời mà nói ra thì luôn có ý tứ, hắn sẽ trực tiếpđem lòng của người ta nhìn thấy, sau đó mói hạ ra một lời phê bình ── tỷ nhưvừa rồi.

Nghĩ cũng biết là mặt mũilão đại là tự mình lừa mình dối người như nào mà nói cho chính mình, hắn đãkhông yêu An Thải Trí, thậm chí đem chuyện của bọn họ đều coi như cặn bã.

Nếu quả thật mà coi nhưcặn bã, thì hắn là do quá yêu mà sinh hận, loại yêu này sâu sắc hơn, loại hậnnày cũng là ngu nhất quả dưa.

Ngẫm lại mà xem nha, bởivì quá yêu một người mà làm cho sinh ra hận, loại hận này sẽ thành công sao?

Mà hận không thành công,liền biến thành nội thương thôi.

Hắn liếc sắc mặt âm tìnhbất định của lão đại một cái, đây phải là một nam nhân tiêu chuẩn của việc bịtổn thương ở bên trong.

“Thật không biết haingười các cậu đang nói linh tinh những cái gì nữa.” Niếp Thiểu Ưng nhíu nhíumi, trở lại chuyện chính, “Tiểu tử, cậu nói anh đi thị sát tiểu đảo, cậu sẽ đếncông ti đi làm có thật không đó? Tiểu tử nhà câu luôn nói không giữ lời, lầnnày tốt nhất không được đùa giỡn anh đâu.”

Niếp Thiểu Sư thanh thảncười. “Lấy nhân cách của em ra thề ── em sẽ.”

Nói thì là nói như vậythôi, chỉ là nhân cách của hắn ── ngay cả hắn cũng không biết đi đâu mà tìmnữa.