Ưng Tân Nương

Chương 11: Kết thúc



Nước Anh

Tại một giáo đường màutrắng ở vùng ngoại thành Luân Đôn, một cặp đôi có gương mặt Đông Phương đang đứngở trong điện xanh vàng rực rỡ, đang cử hành nghi thức kết hôn thần thánh.

Chú rể mặc âu phục sẫmmàu, cô dâu thì mặc một lễ phục ngắn tới đầu gối, phối hợp với một cái khănchùm đầu dài xinh đẹp, trong thật xinh đẹp.

“Ông biết mình thông minhlàm việc không có sai mà, nhìn đi, đứa nhỏ Thiểu Ưng này quả nhiên là ở tronglễ hội mà ông sắp đặt tìm được người vợ xinh đẹp.” Thân là chủ hôn Niếp ThiênHữu đắc ý nói.

Ba tôn tử khác của ôngNiếp Thiểu Sư, Niếp Thiểu Hổ, Niếp Thiểu Long nhìn thoáng qua, trong lòng đềuhiểu được, sau này ông nội bọn họ sẽ càng nóng lòng tổ chức yến hội, hơn nữa sẽlà làm đúng tình hợp lý.

“Hiện tại, ông có thể chobà nội cùng với ba mẹ các cháu có một công đạo rồi.”

Niếp Thiên Hữu mỉm cườiche kín nếp nhăn ở khóe miệng, trong vành mắt cũng có sầu não.

Nếu bạn già cùng con traivà vợ bây giờ còn sống thì tốt biết bao nhiêu, bọn họ có thể cùng nhau chia vuiviệc bọn nhỏ thành gia lập nghiệp này.

Tự mình hưởng… Aizz, cóđôi khi là tàn khốc.

“Đừng nghĩ nữa.” NiếpThiểu Hổ vỗ nhẹ nhẹ bả vai của ông lão. “Bà nội cùng ba mẹ cháu ở trên trờinhất định cũng đang vui mừng, ông đã đem bọn cháu nuôi nấng như thế này, bọn họcũng không có tiếc nuối gì.”

“Cần là cần bà nội củacác cháu còn sống thì tốt biết bao nhiêu.” Lời nói của đứa cháu càng làm choNiếp Thiên Hữu càng thêm sầu não. “Công phu may của nàng rất siêu, thường giúpông may âu phục, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ tự mình làm lụa trắng cho cháudâu.”

Tuy rằng lúc bạn già còn,bởi vì hắn nuôi nhiều động vật lưu lạc quá mà tức giận đến mức ở riêng với hắnhai mươi năm, nhưng mà hắn vẫn yêu nàng.

Đến lúc vợ chồng ThiểuNiên cùng bạn già của ông đi rồi, hắn mới khắc sâu đạo lý này, chỉ là đã khôngcòn kịp nữa rồi, coi như hắn đem những con vật kia vứt bỏ, bạn già của hắn cũngsẽ không trở về.

“Ông nội, ông xem!”

Niếp Thiếp Sư giơ tay ra,chỉ vào phía cửa lớn đang mở rộng, một nữ tu sĩ già đang đi vào trong giáođường.

Dáng người lão tu sĩ TâyPhương mượt mà mà khuôn mặt thì nghiêm túc, nữ tu sĩ đã mặc y phục toàn thânquá chặt chẽ rồi, nhưng… “Tiểu tử chết tiệt này!”

Bất chấp đang đứng ởthánh đường cử hành nghi thức, cũng bất chấp nội tâm đang sầu não, Niếp ThiênHữu sau khi nhìn thoáng qua nữ tu si già kia, hai tay trong nháy mắt run khôngngừng.

Niếp Thiểu Sư cười cườiái muội. “Xem ra nữ tu si già kia cũng đến cup G đó nha!”

Ông nội bọn hắn có mộtkhả năng đặc biệt là khi nhìn thấy một bộ ngực lớn thì hai tay sẽ run khôngngừng, hơn nữa cần là cup G mới có thể run.

“Tiểu tử chết tiệt này,biết rõ nhược điểm của ông rồi còn cố ý bảo cho ông xem, ý định hại chết ônghả, định để cho ta ở trong mắt của thông gia mất mặt hả…” Niếp Thiên Hữu mộtbên mắng một bên nhắm con mắt lại, ở trong lòng bắt đầu đếm thầm.

Mỗi khi ông nhìn thấy mộtbộ ngực lớn tay bắt đầu run, ông phải nhắm mắt lại, ở trong lòng khẽ đếm đến99, như thế khi ông tiếp tục mở mắt ra mới có thể miễn dịch đối với nữ nhân làmông mẫn cảm kia.

May mắn, ông cũng sắpđược giải thoát rồi…

“Nghi thức đã hoànthành.” Mục Sư tóc vàng mỉm cười với Niếp Thiểu Sư và An Thải Trí nói: “Mời chúrể hôn cô dâu, cũng mời cô dâu hôn đáp trả chú rể.”

Niếp Thiểu Sư nhấc tấmkhăn trên đầu thê tử ra, ở trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng ấn xuống mộtnụ hôn thật sâu.

An Thải Trí nhắm hai mắtlại, môi của nàng hơi hơi rung động, tiếp nhận nụ hôn thâm tình của chồng.

Bọn hắn rốt cuộc cũngphải kết hôn nhanh như vậy.

Nguyên bản nàng cũngkhông hề có ý định mới kết giao một năm liền đi vào lễ đường, nàng muốn qua bamươi tuổi, ít nhất cũng phải ở trên thương trường thêm vài năm nữa.

Nhưng mà ông xã của nànglại không hề nghĩ như vậy, hắn cho rằng nàng ở trên thương trường rất sinhđộng, làm hắn không thể yên tâm, cho nên kiên trì sau khi hai người kết giaođược một năm, thì đưa nàng tiếp vào cửa Niếpgia.

May mắn hắn cũng khôngphải là một người vô lý, mà cũng là một cuồng công việc, cũng không hề phản đốinàng tiếp tục công việc.

Cho nên, từ nay về saunàng vẫn có thể có cuộc sống gia đình cùng sự nghiệp an nhàn, nhưng nàng cũngđã đáp ứng hắn rồi, chỉ cần nàng mang thai, sẽ giao công ty cho người quản lýchuyên nghiệp, chuyện tâm chăm sóc để sinh con.

Bất quá cũng bởi vì cáinày, trên có chính sách, dưới có đối sách kết quả là ── nàng đã mua rất nhiềuáo mưa cùng thuốc tránh thai rồi.

Thượng đế hãy tha thứ chonàng, nàng cũng là vì bất đắc dĩ mà mới làm như vậy, công tác đối với nàng, cònquan trọng hơn ăn cơm, muốn nàng sau khi kết hôn lấy gia đình làm trọng, nàngthật sự là làm không được.

Bất quá, nàng cũng đã hứahẹn ở trong lòng với hắn, nàng sẽ cố gắng điều chỉnh chính mình, làm cho mìnhmau chóng thích ứng làm một người vợ của hắn, chờ tương lai thế giới hai ngườibọn họ sẽ thành một gia đình nhỏ ba người, nàng cũng sẽ hoàn toàn lấy hắn làmtrọng, đem công việc đẩy xuống thứ hai.

Nhân sinh là những giaiđoạn khác nhau, không phải sao?

Sự nghiệp tất nhiên cũngquan trọng, nhưng mà nàng cũng biết có nhiều thứ tiền tài không hề mua được, tỷnhư ── người nhà yêu thương, gia đình ấm áp.

Thiểu Ưng yêu nàng, cácđứa em của hắn đều kính trọng nàng, ông nội hắn cũng đều cực kỳ yêu thương đứacháu dâu là nàng, nàng vì hắn mà hy sinh như vậy cũng là đáng.

Một nữ nhân mà trong bấtcứ chuyện gì cũng không chịu nhượng bộ nhất định sẽ biến thành một người đángthương, đầu của nàng rất thông minh, sẽ không để cho mình bị biến thành kẻ đángthương đâu.

“Thấy không? Ông nội cườitoe toét.”

Niếp Thiểu ƯNg để sát vàotai thê tử, mỉm cười nói nói.

Tuy rằng ông nội yêu cầubọn hắn đến nước Anh tổ chức hôn lễ rất phiền toái, nhưng bây giờ nhìn ông caohứng như thế, đi một con đường bôn ba cũng không là gì.

Anh quốc là quê hương bàcố hắn, lịch sử đã lâu, một quốc gia tôn quý cùng phôn vinh từ xưa, tuyệt đốicó một phong phạm vương gia.

Nhà thờ lớn Baroque Blocknày, từng cử hành vô số hôn lễ trang hoàng, mái vòng bằng bạc khí thế to lớntrang nghiêm, cũng bởi vì ông nội hắn cùng tước sĩ của giáo đường có giao tìnhkhông ít, bọn hắn mới có thể cử hành hôn lễ tại đây.

“Bà nội em cũng rất caohứng a.”

An Thải Trí nhìn thấy bànội mặc y phục đẹp, đang ngồi ở xe lăn, trong lòng có một chút tiếc nuối bởi vìphụ thân nàng bị tê liệt toàn thân nên không thể tới xem hôn lễ của đứa con gáinày.

Bất quá, trong lúc nàynói tin tức này với phụ thân đang ốm đau ở trên giường thì ông thần kinh sớm đãkhông có phản ứng, lại có thể cao hứng đến mức chảy mước mắt.

Kỳ tích ── đây là kỳtích.

Nàng tin tưởng còn có mộtkỳ tích nữa, nói không chừng trong lúc nàng nói cho ông biết, ông sẽ được ômcháu ngoại thì ông hẳn sẽ cao hứng đến mức mở to mắt nhìn nàng, nàng mong chờmột ngày kia, nàng mong chờ… Hôn lễ chấm dứt vào buổi chiều, đoàn người chậm rãingủ tại khách sạn năm sao toàn cầu An Thị ở trong trung tâm Luân Đôn.

Nữ tổng tài xinh đẹp cùngvới vị hôn phu mới cưới đại giá quang lâm, trên dưới khách sạn đều nơm nớp losợ, lên tinh thần đến mười hai lần để ứng phó.

Cho nên khi An Thải Trítiến vào trong phòng tuần trang mật ở tầng 12 thì vẻ mặt của nàng là thỏa mãn,khóa trá, tán thưởng.

“Em cảm thấy những nhânviên này cần được thưởng thêm một chút, thái độ đối với công việc của bọn họđều rất hoàn mỹ a.”

Nàng ở trong phòng nghiêmkhắc tuần tra một lúc, rồi thỏa mãn giơ khóe miệng lên.

Phòng không nhiễm một hạtbụi nào, ngay cả ở khung cửa sổ đều không có, phòng tắm không có một mùi lạ,toàn bộ đồ dùng ở đây nên ở vào vị trí mà khách du lịch cần.

“Anh cảm thấy em mới cầntạm thời quên đi thân phận tổng tài, đừng quên em là tới để hưởng tuần trăngmật đó.” Niếp Thiểu Ưng có chút không vuinói.

Từ khi bọn họ bắt đầubước vào khách sạn An Thị, tiểu nữ nhân này lại là một bộ dạng công việc, cẩnthận tỉ mỉ điều tra công nhân, đợi cho đến khi không thể nào soi xét được nữa,nàng mới mặt mày hớn hở, giống như hoàn toàn đã quên rằng một người vợ nên đốiđãi với ông chồng mới cưới của nàng như nào.

“Em đương nhiên không hềquên.”

Nghe ra vị lão đại nàyđang khó chịu, An Thải Trí vội vàng mở ra rương hành lý, xuất ra vũ khí bí mậtcủa nàng ── một cái áo ngủ màu hồng gợi cảm và quần chữ T.

“Lấy ra cái gì đấy?” NiếpThiểu Ưng từ phía sau ôm lấy nàng.

Hắn thật sự nhịn khôngđược, vừa vào phòng đã muốn nàng rồi, nàng còn cố tình sờ đông sờ tây, giốngnhư không thể nào dừng lại được, làm cho cơn tức của hắn đều đang lớn lên.

“Không có gì!” Nàng vộivàng đem vũ khí bí mật nhét lung tung vào trong quần áo.

“Không có gì?” hắn khôngtin nhướng nhướng mi. “Không có gì em sẽ khẩn trương sao? Sẽ không phải là côngty vận chuyển đưa báo cáo đến đi?”

Nữ nhân nếu làm cho hắnmất vui như vậy, hắn cam đoan sẽ quay đầu bước đi, sau đó đi trên một con đườngtìm gái chơi, có tình một đêm để tức chết nàng.

“Không hề!” Nàng lườm hắnmột cái.

Nàng biết hành vi củamình có chút quá mức, nhưng cũng không đến mức thái quá đem công việc mang ra.

“Vậy hãy để cho anh xemrốt cuộc em mang cái gì!” Tayhắn lướt qua nàng vớivào trong rương hành lý, lấy một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày ra, rồithuận lợi đào ra được hai vật nhỏ mỏng manh.

“Quần chữ T ──”

Hắn nhìn cái quần lótrộng rãi mê người, đồng tử liền phóng đại.

“Mặc vào!”

Hắn nhiệt huyết sôi tràora lệnh cho nàng, cảm giác dưới bụng rõ ràng có biến hóa, ánh mắt nhìn nàngchằm chằm đã tràn ngập lửa rồi.

Từ sau khi bọn họ địnhthời gian hôn lễ, nàng liền không bao giờ cho phép hắn động vào nàng nữa.

Tại sao vậy chứ?

Ngụy biện của nàng là,nàng cần phải duy trì cảm giác mới mẻ, để tránh hắn vào đêm tân hôn qua loa đạikhái.

Cho nên có thể suy nghĩlà biết, tháng này hắn bị cấm dục đáng thương đến cỡ nào, hiện giờ thật vất vảmới có thể dỡ bỏ lệnh cấm, lại nhìn thấy nàng tỉ mỉ chuẩn bị quần chữ T nữa,hắn không mong muốn chảy xiết mới là kỳ quái.

Nàng cười đắc ý.

Nàng chỉ biến hắn sẽ chịukhông nổi, hắn đã từng yêu cầu nàng mặc qua loại quần lót cực kỳ khêu gợi này,nàng cũng không chịu, hôm nay coi như cho hắn một lễ vật tân hôn vậy.

Nàng chậm rãi bò lên trêngiường, khiêu khích trước mặt hắn cởi quần áo, sau đó hai chân cân xứng hơicong, dùng động tác chậm rãi mà mặc quần chữ T gợi cảm.

Lão Ưng theo sau lập tứcnhiệt tình như lửa đánh về phía nàng, bàn tay gắt gao đem nàng đặt dưới thân,hắn vuốt ve thân thể xinh đẹp hơn tháng chưa được động vào, tình cảm kiều diễmmãnh liệt làm cho đêm bắt đầu…

Được ngủ ngon lành rồitỉnh là một việc tuyệt vời biết bao nhiêu, không ai quấy rầy giấc ngủ ngon đãtừ lâu không hề xảy ra ở trên người Niếp Thiểu Ưng rồi. Hắn là một người cuồngcông việc, luôn bận lên giữa quýnh lên mới vượt qua, buổi tối thường đến 12hmới tâm không cam tình không nguyện tới phòng ngủ, mỗi ngày lại cố định để đồnghồ báo thức 5h để dạy tập thể hình, tiếp theo lập tức đi vào thư phòng làm việcnhư trước, sau khi dùng xong bữa sáng, ngay sau đó liền đến công ti làm việc. (miu:(_ __!) ng` ko biết hưởng an nhàn)

Hắn là một cường nhân,cuộc sống đối với hắn mà nói không hề đáng kể chút nào, hắn cũng đã sớm quenrồi.

Nhưng mà sáng nay, khihắn ở trong căn phòng yên lặng lịch sự tao nhã này, khi mình mở to mắt thì hắnmới cảm nhận được việc không có chút áp lực mà ngủ thì thoải mái biết baonhiêu.

Hắn ôm An Thải Trí vẫncòn đang ngủ say, cảm thấy trước mắt mơ hồ không rõ, hình như là mắt không tốtlắm.

Hắn liền dụi dụi mắt, vẫncảm thấy mơ hồ không rõ.

Trong chốc lát sau, hắnnhìn thấy một hình ảnh ở trước mắt hắn làm hắn không thể tưởng tượng nổi.

Một tổ chức khủng bố côngkích lén vào trong vườn trường Russia kèm trẻ em hai bên đi học, trận chết chócnày sẽ làm cho 200 trẻ em vô tội tử vong, cũng hàng trăm người bị thương… ngườigiám hộ trẻ em đi học… hắn kinh hoàng nhảy dựng từ trên giường.

“Trời ạ ──”

Giọng nói to của hắnkhủng bố đến cực điểm đã kinh động đến An Thải Trí, trong lúc nàng mơ mơ màngmàng mở mắt ra thì Niếp Thiểu Ưng cả giầy cũng chưa đi mà chạy ra ngoài.

“Làm sao vậy?”

Nàng vội vàng đứng dậykhoác lên cái áo ngủ thật dày, ba bước cùng thành hai để đuổi kịp bước chân củachồng.

“Thiểu Ưng! Anh muốn điđâu?” Nàng ở trên hành lang thật dài gọi hắn.

“Tìm ông nội!” Hắn cũngkhông hề quay đầu lại nói, ngay cả thang máy cũng không đợi, trực tiếp đi vàocầu thang bộ.

Các trưởng bối đều đượcan bài ở tầng năm, khi hắn tới tầng năm cũng thở dốc, thở hồng hộc, thở nhưtrâu.

“Ông nội!”

Hắn liều mình gõ cửa, saumột lúc lâu thì Niếp Thiên Hữu mới ra mở cửa.

“Chuyện gì a?” Niếp ThiênHữu nhìn thấy đứa cháu hổn hển, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng ông giả ngu hỏi:“Mọi người đều nói vợ chồng tân hôn hưởng tuần trăng mật đều dễ dàng cãi nhau,làm sao, cãi nhau với THải Trí sao?”

“Hãy bớt nói nhảm đi!”Niếp Thiểu Ưng đẩy mạnh cửa Niếp Thiên Hữu, tiến vào.

Hắn cũng không phải làmới quen biết gia gia này của hắn một ngày, làm sao mà không biết ông ta thựcra là một ông lão, nhưng cũng không hề hồ đồ.

“Thiệt là, tên tiểu tửnhà cháu làm sao mà không hề lễ phép với ông nội như vậy đây?” ông già mà khôngkính xoa bóp bả vai rắn chắc của cháu trai. “Làm sao, kết hôn liền cứng rắnrồi, muốn bay sao?”

Niếp Thiểu Ưng nắm haivai Niếp Thiên Hữu, vẻ mặt rất ngưng trọng. “Nói cho cháu biết, đây rốt cuộc làxảy ra chuyện gì?” (miu: sao anh ko đi cứuđám trẻ kia trc’ đi T_________T)

Hắn không có tầm tìnhcùng lão gia này khua môi múa mép, hắn muốn biết tại sao khả năng đặc biệt củaông nội sẽ truyền sang bên người hắn?

“Cháu phát hiện rồi…”Biểu tình Niếp Thiên Hữu bỗng nhiên chột dạ.

Làm sao lại nhanh nhưvậy?

Ông còn tưởng rằng phảitrở về Đài Loan mới có thể hiển hiện ra, không nghĩ tới công lực của mẹ ông lạicao như vậy, ở nước ngoài cũng có thể lập tức hiện ra.

“Nói như vậy, là ông nộiđang làm trò quỷ sao?” Hắn biết mà! Hắn biết mà!

“Đừng tức giận như vậynha, Thiểu Ưng.” Niếp Thiên Hữu lấy lòng giật nhẹ cánh tay đứa cháu. “Tức giậnlà chảy nước mắt đó, cháu trước tiên cứ tỉnh táo lại đã rồi ông sẽ nói cho cháubiết từ đầu chí cuối.”

“Cháu, rất, tỉnh!” Hắnhít một hơi sâu. “Ông có thể nói!”

“Là như vậy,” Niếp ThiênHữu thật cẩn thận nhìn lên khuôn mặt cháu trai đang xanh mét. “Cháu là đứa cháuđộ lượng nhất, bao dung nhất cũng là một đứa trẻ tốt bụng nhất trong bốn đứacháu của ông…”

Niếp Thiểu Ưng không kiênnhẫn nhếch mép lên.

Hắn dám khẳng định chuyệnnày chắc chắn rất nghiêm trọng, nếu không lão gia này sẽ không mãnh liệt tângbốc hắn.

“Cho nên a, người độlượng nhất, bao dung nhất lại tốt bụng nhất như cháu, nhất định có thể hiểu vàbỏ qua cho nỗi khổ của ông nội, sẽ không tính toán chi li đối với ông nội ngườiđã nuôi nấng mình.”

Niếp Thiểu Ưng nhếch nhếchmi. “Ông đã nói xong chưa?”

“Kỳ thật cũng không có gìcả.” Nét cười già nua của Niếp Thiên Hữu sáng lạn. “Chẳng qua là bà cố cháutrước khi chết cho giao cho ông bốn đạo phù chú, bà nói, ông là nhi tử duy nhấtcủa bà, bà không đành lòng cho ông chịu cho ông chịu khổ cả đời, chỉ cần mộttrong bốn các cháu kết hôn, ông có thể giải thoát, không cần tiếp tục chịu nỗikhổ này.”

Trong lòng Niếp Thiểu Ưngchợt nảy, có chút dự cảm không tốt. “Nói rõ hơn một chút đi!”

Ngàn vạn lần đừng cógiống ông ta, ngàn vạn lần không cần…

“Còn chưa đủ rõ ràngsao?” Tiểu tự này chắc cũng đã “ngộ đạo” rồi nha, làm sao mà còn muốn ông nóirõ ràng, nhiều lời nghe vào cũng chỉ chói tai mà thôi.

“Chưa đủ!” Hắn hét lớnmột tiếng.

Hắn là người bị hại, hắncó tư cách yêu cầu được nghe giải thích, hắn không muốn chết không minh bạchđâu.

“Chính là… chỉ cần làtrong các cháu có bất kỳ một người nào kết hôn, liền dẫn người đó đến giáođường hôm qua cử hành hôn lễ, sau đó ở trong lúc đồng thời nghi thức kết hônhoàn thành, thiêu hủy phù chú…” Niếp Thiên Hữu vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.“Liền giống như ông thôi.”

Giáo đường này là nơi màcha mẹ của ông quyết định chung thân, nhất định phải thiêu hủy phù chú ở tronggiáo đường này, thì khả năng này mới có thể đổi vị trí thành công.

Niếp Thiểu Ưng trừng mắtnhìn ông nội mình.

Giống hắn?

Nói thật đơn giản!

Hắn cũng không tin khôngđược cái gì, ông nội của hắn phải làm như vậy sao!

“Vậy còn ông? Ông đượccái gì?” Hắn lạnh giọng ép hỏi.

“Ông a?” Niếp Thiên Hữucười cười lấy lòng đứa cháu. “Ông không có việc gì a.”

Từ nay về sau, tai nạncủa các quốc gia, nỗi khổ của các động vật cùng bộ ngực lớn của nữ nhân sẽkhông liên quan gì đến hắn nữa, chờ cháu dâu An Thải Trí xinh đẹp của ông sinhmấy đứa bé đáng yêu đến ôm thôi.

Niếp Thiểu Ưng cũng khôngchờ cho tâm tình nhàn nhã, vẻ mặt của hắn như sét đánh ngang tai, thì thào tựnói.

“Nói như vậy, sau khicháu tỉnh dậy, vừa mở mắt sẽ chứng kiến các tai nạn trọng đại sắp phát sinhtrên thế giới…”

Trong đầu hắn hiện lênnhững cái trước đây, mỗi sáng sớm đều chứng kiến ông nội luôn quát to một tiếngtừ trong phòng ngủ chạy ra, sau đó vô cùng khẩn cấp gọi điện thoại cho đại sứcác quốc gia để thông báo… Ông trời!

Hắn không chịu nổi đỡ lấymép bàn, giống như đã chết mười lần.

Vì sao phải đối với hắntàn nhẫn như vậy?

Hắn là một nam nhân, khitức giận liền rơi lệ đã đủ đáng thương rồi, cư nhiên còn muốn cho hắn kế thừacái khả năng này, chẳng lẽ ông trời là ngại hắn làm việc chưa đủ nhiều sao?

Còn có, ông nội của hắnlàm sao có thể hãm hại hắn như vậy…

Nghĩ đến đây, hắn vừa tứcliền chảy nước mắt.”

“Đừng khóc nữa, hài tử.”Niếp Thiên Hữu mèo khóc chuột vỗ vỗ vai cháu trai, hảo tâm đưa cho hắn giấy ăn,việc không liên quan đến mình, mình cũng không nhọc tâm nói: “Giúp người là gốcrễ của vui vẻ, về sau bọn họ còn cho cháu tiền thù lao, từ nay về sau cháu sẽkhông lo ăn không lo mặc, cả đời hưởng lạc không hết.” Chỉ là hơi mệt một chútmà thôi, chỉ là mọi người sẽ quấn quít lấy hắn, muốn hắn chỉ điểm, sau đó hắnsẽ phiền chết, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh mà thôi. (miu:ông nội thế này đây [-()

“Nhất định phải có mộtphương pháp phá giải!” Niếp Thiểu Ưng không tin tà, liều mình lay hai vai lãogia này. “Nói cho cháu biết! Cháu làm sao mới có thể phá giải>”

“Đứa nhỏ cháu thật làthông minh!”

Niếp Thiên Hữu bị lay đếnmắt thấy đom đóm, nhưng mà một chút ông cũng không tức giận.

“Thật sự có?!” Niếp ThiểuƯng trong mắt lại lần nữa dấy lên hi vọng.

Niếp Thiên Hữu đắc ý cườiha ha. “Ông hỏi cháu, châm ngôn sống của Cô Tô Mộ Dung Gia là gì?”

Trong đầu Niếp Thiểu Ưnghiện lên tám chữ kia ── dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân. (miu: gậy ông đập lưngông)

“Biết thì tốt rồi.” NiếpThiên Hữu vội vàng lấy ra ba tờ phù chú đưa cho cháu. “Làm theo đi.”

Niếp Thiểu Ưng hồ nghitiếp lấy phù chú, mày nhíu lên. “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân… Ý là, vào lúcmà ông kết hôn tiếp, cháu sẽ đem đạo phù này thiêu hủy?” (miu:=)))))) ông ý bao nhiêu rồi mà anh còn ý nghĩ này =)))))))

Niếp Thiên Hữu trợn trònđôi mắt nhỏ, giơ chân lên. “Sai! Sai! Sai ── sai lầm rồi!” Rất thái quá nha,lại có thể xuyên tạc ý tứ của ông như vậy, hắn thật ra rất yêu người vợ đãchết, không có khả năng tái hôn!

“Vậy rốt cuộc phải làmnhư thế nào?” Niếp Thiểu Ưng cũng phát hỏa, nước mắt lại ồ ồ chảy xuống, nhưnghắn đã lười lau, mặc nó cho chảy!

Niếp Thiên Hữu cùng rốngto với hắn, “Vào bất kỳ một hôn lễ nào của em cháu, đem hắn đến giáo đường đókết hôn, sau đó cháu tiếp tục thiêu hủy!”

Đứa cháu ngu ngốc này!

~~~^__________^~~~

An Thải Trí phát hiện mấyngày tuần trăng mật này, chồng nàng đều không yên lòng.

Bọn hắn mới kết hôn mộttuần lễ, số lần làm tình cũng không cao hơn, nhanh ngán như vậy sao? Như vậybọn họ làm sao có thể sống cả đời với nhau?

Nàng nhất định phải nóichuyện cùng với hắn.

“Thiểu Ưng, anh có tâm sựphải không, có nguyện ý nói cho em biết không?”

Hai người ngồi ở trongcông viên, bốn phía đều là không khí vô cùng an nhàn.

Dân ở thành phố Luân Đônthật sự tốt số, ở trong bãi cỏ còn có một con đường mòn chạy dài, ở trong mởthêm một đường xi-măng thẳng tắp trơn nhẵn cho những người đạp xe, gạch đá ở haibên là cho người khách đi bộ, cư nhiên còn có một nơi để cưỡi ngựa, thật tuyệt.

“Không có gì, đại khái làkhông có thói quen nghỉ ngơi đi.” Niếp Thiểu Ưng nhíu lại lông mày nhìn bồ câuở quảng đường phía trước.

Hắn thật sự khó mở miệngtrả lời được.

Cái bí mật thần bí củagia tộc mình, hắn kỳ thật cũng không có ý để cho Thải Trí biết, những năng lựcnày cũng không hề bình thường, hắn sợ sẽ dọa nàng chạy mất.

Trước kia, hắn chỉ có mộtmỗi khả năng, Thái Trí cũng biết, nhưng bây giờ hắn đã có nhiều hơn, về sau bọnhọ còn muốn sống cả đời với nhau, hắn làm sao mà giấu diếm được nàng đây?

“Nguyên lai là như vậy.”

Nàng tiêu tan hoài nghi,cũng bởi vì nàng cũng vậy.

Xem ra vợ chồng bọn họcần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn nữa mới được, buộc chặt cuộc sống sẽ tổn hạiđến thể xác và tinh thần, trước kia lúc độc thân đã vậy, hiện tại bọn họ đềuphải có trách nhiệm với đối phương, cần phải để cho thể xác và tinh thần đềuduy trì ở trạng thái tốt nhất mới được.

Bỗng dưng, Niếp Thiểu Ưngđột nhiên lấy đi bao mứt quả mà nàng đang ăn, đem mứt quả toàn bộ ném ra phíatrước.

“Anh đang làm cái gìđấy?” An Thải Trí kinh ngạc nhìn hành động của hắn.

Đây chính là đồ ăn vặtyêu thích của nàng, mang từ Đài Loan đến cho đỡ thèm, hắn làm sao có thể đổxuống hết.

“Những con bồ câu nàymuốn ăn.” Hắn vô thức nói.

“Anh nói cái gì?” Nàngcàng kinh ngạc.

Bồ câu làm sao mà có thểmuốn hắn mứt quả được?

Còn nữa, coi như bồ câuthật sự nghĩ như vậy, hắn làm sao mà biết?

Nhưng mà, nói cũng kỳquái, đám bồ câu kia thật sự tới gần đám mứt quả kia, thỏa mãn mổ.

Cảm ơn, cảm ơn, đồ ăn gìđó của Đài Loan các ngươi thật ngon nha, chua chua ngọt ngọt, thật là một mónăn vặt tuyệt vời, lần sau có cơ hội đến Luân Đôn thì nhớ rõ mang thêm một ítcho chúng ta ăn nha… Bầy bồ câu cảm ơn Niếp Thiểu Ưng làm mày hắn đang nhíuchặt hơi giãn ra.

Tuy rằng hắn rất không cóthói quen dùng ánh mắt như vậy để nói chuyện cùng với động vậy, nhưng mà trướckhi các đệ đệ của hắn chưa kết hôn thì không được lộ ra dấu hiệu nào, hắn cũngchỉ có thể tận lực cho thành quen.

“Chúng nó thật sự ănnha!” An Thải Trí rất hưng phấn, vội vàng cầm máy ảnh trong túi ra. “Này rấtthú vị, ông xã, giúp em chụp một bức ảnh cùng với bồ câu ăn mứt quả nha!”

Nàng nhẹ nhàng tiêu saiđi đến giữa đám bồ cầu ngồi xổm xuống, khóe môi xinh đẹp lộ ra nụ cười sánglạn.

Ưng Thiểu, vợ của ngươithật thú vị nha…

Nhìn thấy đám bồ câukhông ngừng nháy mắt ra hiệu, hắn nhún nhún mi.

Cảm ơn, bất quá ta trongthời hạn ngắn sẽ không đến nơi này nữa, trừ phi có đứa em của ta muốn kết hôn.

Nhóm bồ cầu nói tới nóilui với hắn mỉm cười nhìn hắn… Như vậy chúng chuyện của ngươi thành công.

Cảm ơn… Hắn cầm lấy máyảnh, nhắm ngay nụ cười tươi chân thành của An Thải Trí.

Người vợ xinh đẹp củahắn, chỉ mong hắn có thể có dũng khí thẳng thắn với nàng.

Bỗng dưng trong ảnh xuấthiện một hình ảnh, một nữ tử tóc vàng có khối lượng kinh người từ trong côngviên đi qua, cái bộ ngực hùng vĩ kia ít nhất là cup H

Đáng chết!

Hắn phát ra một tiếngnguyền rủa, hai tay không thể khống chế run rẩy…