U Minh Trinh Thám

Chương 123: Cổ kính



Đây là ở trong một căn nhà cổ, mặt trước là một cửa hàng không lớn, xung quanh bầy đặt không ít đồ dùng trong nhà linh tinh, có mới có cũ. Chủ quán là một nam tử trung niên có chút mập mạp, hiện tại hắn đang đứng run rẩy ở bên cạnh một cái tủ treo quần áo.

Chủ quán mập mạp này hiện tại đang ân hận xanh cả ruột, sớm biết rằng như vậy, lúc ấy cho dù là có cho hắn cả đống tiền, hắn cũng không đem thứ này từ nông thôn lên.

Việc này nói đến cũng chẳng thể trách người khác. Cuối tuần trước, chủ quán nghe nói ở nông thôn có người muốn bán một đám đồ cổ, mà hắn lại rất hứng thú với mấy thứ này. Số cổ vật kia nghe nói là từ rất nhiều năm trước, thời kỳ cách mạng xét nhà có tịch thu ở một gia đình địa chủ gì đó. Một cái bàn trang điểm có khảm một cái gương đồng khiến cho chủ quán chú ý. Cái gương đồng kia một chút màu xanh cũng đều không có, vẫn là lấp lánh như cũ. Tuy rằng so với gương đồng thì gương thủy tinh hiện tại có thể soi rõ ràng hơn. Nhưng mà chủ quán biết, giá trị của thứ này còn lớn hơn so với giá cả của một vạn cái bàn trang điểm có gương thủy tinh. Ánh mắt của chủ quán nhìn trúng cái bàn trang điểm này đầu tiên. Cổ kính, hơn nữa còn không bị tổn hại, mặc dù có chút tro bụi. Nhưng mà nó lại càng làm dày thêm sự lắng đọng lịch sử. Bộ đồ vật này quả thực cũng có thể là đồ sưu tầm thượng cấp trong đám đồ cổ cấp thấp. Chủ quán cũng không cần phải tốn bao nhiêu võ mồm, liền có thể dùng giá cả cực thấp để mua lại chiếc bàn trang điểm này.

Tuy rằng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng mà chủ quán cũng không quá mức để vào trong lòng. Hắn tưởng là đám nông dân này không biết nhìn hàng. Bảo bối mà cứ tưởng là hàng đồng nát nên bán đi. Không cần phải trả nhiều tiền lại có thể mua được một bộ đồ cổ tốt như vậy, điều này làm cho chủ quán mở cờ trong bụng. Hắn nhanh chóng tìm người thuê xe rồi cẩn thận chở chiếc bàn trang điểm này về trong thành phố. Hắn sợ chỉ do dự giấy lát, người bán sẽ lật lọng đòi lại. Nhưng ông chủ chỉ mải lo thưởng thức bộ bàn trang điểm cổ kính này mà không có nhìn thấy bộ dạng như trút được gánh nặng trên mặt gia đình người bán.

Đem chở đống đồ vật này về trong thành phố, chủ quán cẩn thận lau sạch tro bụi ở bên ngoài đi, vội vàng tìm một chuyên gia giám định đồ cổ thành thạo đến xem xét. Trực giác của chủ quán mách bảo rằng cái bàn trang điểm này nhất định có thể bán được một cái giá lớn.

Chuyên gia giám định được mời đến, đi tới đi lui xung quanh cái bàn trang điểm tới nửa giờ. Liền một mực chắc chắn rằng, thứ này tuyệt đối là được lưu truyền từ thời nhà Thanh đến nay. Khi đó phần lớn đã bắt đầu dùng gương thủy tinh, cho nên thứ này còn rất ít. Hơn nữa cũng là ở trong một đại gia đình nào đó, được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, tuyệt đối rất có giá trị sưu tập.

Nghe thấy chuyên gia nói như vậy, chủ quán hưng phấn đến mức ngủ không yên. Dùng giá cả cực kỳ tiện nghi mua được một thứ đồ cổ từ thời trung cổ, lại có giá trị lớn như vậy.

Chuyện này khiến cho chủ quan đang nằm mơ thấy mình bán chiếc bàn trang điểm cho giới sưu tập đồ cổ trong nước được một đống tiền lớn, chính mình nằm ở trên đống tiền lăn qua lăn lại.

Nhưng mà giấc mộng này không kéo dài được quá lâu. Ngay ngày hôm sau, khi hắn mở cửa tiệm ra, người hắn thuê để trực ban cửa hàng ban đêm liền chạy tới tìm hắn.

Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người kia, chủ quán có chút không hiểu ra sao. Sau khi nghe xong lời nói của người kia, lại càng khiến cho chủ quán dở khóc dở cười.

- Ha ha ha, chuyện ma quái, đừng đùa.

Chủ quán ôm bụng cười đến nỗi không đứng thẳng người được.

- Đây đã là thời đại nào rồi, các ngươi còn tin tưởng vào cái thứ hư vô mờ mịt đó.

- Vậy ngài giải thích chuyện đột nhiên có một thân ảnh nữ nhân hiện lên như thế nào.

Còn có tiếng hát không ngừng vang lên trong đêm nữa?

Người chứng kiến thấy biểu tình cười nhạo của ông chủ, cũng có chút phát cáu.

- Có phải là ngươi ngủ rồi nằm mơ hay không?

Biểu tình của chủ quán khinh thường, theo suy nghĩ của hắn, người này trừ bỏ mỗi tháng lấy tiền của hắn thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lá gan nhỏ như vậy, cho dù trộm có đến đây cũng không có công dụng gì cả. Nói không chừng còn trốn đi chờ tới khi trộm rời khỏi mới chạy ra kêu cứu.

- Tóm lại là ta không thể tiếp tục ở lại đây, mẹ nó chứ, ta đi đây. Ngươi đi tìm người khác giỏi hơn đi.

Chứng kiến lòng tốt của mình bị xem như có ý xấu, người kia cảm thấy có nói gì với chủ quán đi nữa thì cũng là uổng công. Sau khi quăng lại một câu liền xoay người rời khỏi.

- Chuyện ma quỷ, làm như ta là kẻ ngốc vậy.

Chủ quán nhìn thân ảnh người kia rời đi, bĩu môi khinh thường.

- Ta thấy là lại muốn tăng thêm tiền lương mới là thật. Trung Quốc không có cái khác, chỉ có người là nhiều, không có ngươi còn vô số người khác tới làm, mẹ nó chứ.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà sau khi đóng cửa, buổi tối cần phải tìm một người quen thuộc hơn nữa còn có thể tin tưởng được. Nếu không tùy tiện tìm một người ở trên đường, buổi tổi có thể tư thông với người ngoài cùng nhau dọn sạch cả cửa hàng thì chủ quán ngày hôm sau muốn khóc cũng không kịp.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn thì sao có thể tìm được người thích hợp. Hơn nữa chiếc bàn trang điểm có giá trị xa xỉ chủ quán vừa lấy được vẫn còn đặt ở trong quán. Cho nên hắn quyết định đêm nay tự mình ở trong quán để trông coi. Đợi đến khi tìm được người thích hợp thì nói sau.

Sau khi đóng cửa quán, chủ quán khóa cửa lại, liền lấy chiếc giường xếp mà người trực ban thường ngủ hàng ngày, trải rộng ra. Nằm ở trên đó chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, chủ quán cảm thấy có chút lạnh, liền bị đánh thức dậy.

Hiện tại đang là mùa đông, buổi tối rất lạnh. Chủ quán là một người sợ lạnh, cho nên trước khi đi ngủ đã cố ý dải hai cái mền thật dày. Nhưng cho dù là như vậy cũng có thể cảm thụ được cái cảm giác rét lạnh thấu xương.

- Cái thời tiết chết tiệt này, có muốn để cho người ta sống hay không.

Chủ quán mắng một câu, cuộn tròn thân thể lại, cố gắng làm cho mình ấm áp một chút.

Cho dù là như vậy thì vẫn cảm thụ được đầy đủ cái loại rét lạnh này. Căn bản là làm cho người ta không thể đi vào giấc ngủ. Chủ quán mắng một câu, không có cách nào khác, liền rời giường chuẩn bị mở cái điều hòa trong quán lên.

Chủ quán lấy cái điện thoại ra chiếu sáng lên, muốn đi lục tìm cái điều khiển từ xa của điều hòa. Cái điện thoại phát ra ánh sáng mỏng manh trong căn phòng tối đen, chiếu vào khiến cho khuôn mặt của chủ quán biến thành màu xanh, có chút dọa người.

Nhờ vào ánh sáng từ chiếc điện thoại, chủ quán sờ soạng hồi lâu nhưng vẫn không tìm được chiếc điều khiển. Dù sao thì ánh sáng từ chiếc điện thoại cũng có hạn, chủ quán cũng không có cách nào bật được đèn ở trong quán lên. Vừa mạnh mẽ quay đầu lại, hắn phát hiện ra trong ánh trăng mờ dường như có thân ảnh của một người.