U Linh Giới

Chương 17-2: Quá khứ (trung)



Mammon và Metatron đồng loạt nhìn hắn.

Poggi phát biểu cảm khái xong, tiện tay trả kim kiếm về không gian của mình, đoạn phủi tay nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Trở về gọi viện binh hay sao?”

Metatron kéo tay Mammon qua, vừa trị liệu cho hắn vừa nói: “Chúng ta hiện đang ở một vạn năm trước.”

Poggi như ông cụ non vuốt cằm, nói: “Ta đang nỗ lực lý giải......”

“Nếu Shipley không nói dối, như vậy, thời điểm này hắn vẫn chưa đọa lạc.” Metatron nói.

Poggi hai mắt sáng lên, “Cho nên bây giờ chúng ta đi thanh toán hắn trước?”

Metatron nói: “Không, chúng ta không thể thay đổi lịch sử.”

Poggi chép miệng: “Tiếc quá!” Nếu có thể xử lý Shipley trước khi hắn đọa lạc, vậy thì Abaddon, Asmondeus cùng Rafael sẽ không lâm vào nguy hiểm. Hắn lại hỏi: “Nếu lỡ thay đổi sẽ thế nào?”

Metatron lắc đầu: “Ta cũng không biết, ngay cả Thần cũng chưa từng thay đổi những chuyện đã xảy ra.”

Sở hữu năng lực khống chế thời gian chỉ có hắn và thần.

Thần chưa từng thay đổi, hắn cũng chưa từng, cho nên bọn họ đều không biết thay đổi lịch sử sẽ phát sinh hậu quả gì. Quay về hơn một vạn năm trước chỉ là hắn đang thử, hắn thậm chí không biết lần này mang theo Mammon cùng Poggi liệu có gây ra hậu quả gì không. Hắn chỉ là vào thời khắc nguy hiểm đột nhiên có xung động làm như vậy. Có thể khơi lên xung động của hắn chỉ có hai khả năng, một là do dục vọng của chính hắn, hai...... là ám thị của Thần.

Poggi nói: “Tại sao không thử?”

Mammon cũng dao động trước ý tưởng này, “Có thể đặt giả thiết hiện tại là điểm khởi đầu, vạn nhất xảy ra chuyện gì, liền kịp thời chạy trở về.”

Metatron nhìn hai cặp mắt ngập tràn chờ đợi, từ tốn nói: “Không hẳn còn có thể trở về.”

Poggi rụt cổ: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Metatron nói: “Nếu không nghiêm trọng, có lẽ Thần cũng đã thử một lần.”

Poggi nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao? A, chúng ta tìm một chỗ rồi quay về một vạn năm sau, bắt Shipley bỏ lại chỗ đó, mặc hắn tự sinh tự diệt, thế nào?”

Metatron lắc đầu nói: “Shipley của hơn một vạn năm trước rồi cũng có ngày rời giới thứ mười đến thiên đường. Thời điểm đó, Shipley của một vạn năm sau có thể thoát khỏi nơi bị quy tắc giam cầm. Một khi hắn phá hỏng lịch sử, hậu quả sẽ khôn lường.”

Poggi điên tiết, “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới được đây?”

Metatron nhìn về phía Mammon, “Đặc điểm lớn nhất của phòng ngự linh hồn là gì?”

Mammon ánh mắt phức tạp, dòng suy tưởng như đang phiêu về khoảnh khắc Metatron nói ‘Phải, ta yêu Mammon’, nửa ngày mới lên tiếng, “Kiên định với khúc mắc trong lòng mình.”

Metatron nói: “Vậy còn công kích?”

“Đập tan bức tường tâm lý mà đối phương dựng lên.” Mammon dừng một chút, “Nhưng trong tay Shipley có trái tim vĩnh hằng, nếu ta không nhìn lầm, đó là thần khí hệ linh hồn, nó giúp linh hồn phòng ngự của Shipley không có sơ hở.”

“Trên thế giới này không có gì là hoàn toàn không có sơ hở.” Metatron nói, “Vấn đề là chúng ta có tìm được hay không.”

Poggi xen mồm vào: “Cho nên chúng ta đến đây là để tìm sơ hở?”

Metatron mỉm cười gật đầu.

“Nhưng sơ hở của Shipley không phải là đố kị sao?” Poggi hỏi.

Metatron nói: “Việc này cũng cần quá trình.” Giống như một đốm lửa nhỏ muốn cháy lan, ngoài cần mồi lửa, còn cần gió, cần khu vườn để thiêu đốt. Hắn tin rằng nguyên nhân Shipley đọa lạc, nhất định có liên quan đến giới thứ mười. Tuy giới thứ mười cách biệt với các giới khác, nhưng Shipley thân đứng đầu một giới, dân bản địa lại xem hắn như Thần mà cung phụng cũng có thể nhìn ra được. Cho nên Metatron không tin Shipley đọa lạc chỉ đơn giản vì bị bỏ rơi.

Poggi nhìn Mammon, vẻ mặt đầy hoài nghi, “Ngươi khẳng định tìm được sơ hở rồi sẽ có thể thanh trừng Shipley?”

Mammon nói: “Không. Vì lời thề của ngươi, ta sẽ nhường cơ hội này lại cho ngươi.”

Poggi nói: “Cho dù nhường ta, ít nhất cũng phải trói hắn thật chặt, không thể phản kháng rồi mới đem tặng ta chứ.”

“Trói thật chặt, không thể phản kháng?” Mammon nhướn mày, “Ngươi muốn làm gì hắn?”

Poggi thuận miệng nói: “Ít nhất không phải chuyện ngươi làm với đám ma nữ ở địa ngục!”

Không khí nhất thời đóng băng.

Mammon vô thanh vô tức siết cổ Poggi.

Poggi giãy giãy hai chân ánh mắt trông mong nhìn Metatron.

Metatron thần sắc như thường, ôn hòa nói: “Thương thế hắn vừa mới lành lại.”

Mammon thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có vài phần bất an cùng bất mãn không nói nên lời, buông Poggi.

Metatron bổ sung tiếp một câu, “Bàn tay ngươi cũng vừa mới liền da.”

Mammon trên mặt vui vẻ, đang định nói chuyện, hắn đã quay đầu đi về hướng cửa vào giới thứ mười.

Mái tóc dài vàng óng dưới ánh nắng chói lọi mềm mại như dải lụa phát sáng. Mammon nhìn đến trong lòng ấm áp. Poggi hỏi: “Hắn không ghen, ngươi còn vui được sao?”

Mammon mỉm cười túm gáy hắn, “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta món nợ vừa rồi chưa tính xong.”

“Đợi đã.” Poggi thấy Metatron càng đi càng xa, biết nước xa không cứu được lửa gần, vội kêu gọi lòng trắc ẩn, “Ta không phải cố ý!” Mammon không phải Abaddon, xuống tay cũng sẽ không có chừng mực như Abaddon. Điểm này hắn hiểu rất rõ.

Mammon nói: “Đau dài không bằng đau ngắn.”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết câu trả lời của Metatron?” Poggi cái khó ló cái khôn.

Mammon nhướn mày: “Câu trả lời gì?”

“Thì là câu hỏi của Shipley a. Hỏi Metatron có phải vì tình mà đọa lạc!” Poggi trợn mắt.

Mammon trong lòng dao động, chẳng lẽ câu nói lúc đó...... không phải là ảo giác của hắn? Hắn nhìn Poggi, hai mắt khó nén chờ mong, “Đáp án là gì?”

Poggi vênh mặt nói: “Thả ta xuống trước.”

Mammon y lời buông ra.

“Hắn nói hắn chưa bao giờ phủ nhận.” Poggi chờ xem vẻ kinh hỷ trên mặt Mammon.

Nhưng biểu tình của Mammon giống như bị đứng hình, vẫn cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ngươi, không vui sao?” Poggi nghi hoặc hỏi. Với hiểu biết của hắn về Mammon, nghe câu trả lời như vậy cho dù không mừng như điên, ít nhất cũng thầm thích ý trong lòng a, sao giờ một chút phản ứng cũng không có.

“Chỉ có thế thôi à?” Câu trả lời như vậy không phải không vui, nhưng hơi quá chênh lệch với ảo cảnh, khiến hắn rất khó biểu lộ vẻ cao hứng.

Poggi nói: “Chỉ có? Được rồi, chỉ có thế thôi. Nhưng này đã là hiếm hoi rồi, ai bảo ngươi thích ai không thích, đi thích một tên đầu gỗ như Metatron? Nếu ngươi thích Yvonne, không phải mọi chuyện đều dễ dàng hơn sao?”

Mammon nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Đầu gỗ?”

Poggi tự biết lại lỡ lời, cánh đột nhiên triển khai, bay về hướng Metatron.

Nhưng Mammon tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hắn bay chưa được hai thước, cánh đã bị Mammon ung dung bắt lấy.

Poggi từ bỏ chuyện giãy dụa, như chấp nhận số phận nhìn hắn một cái, sau đó nằm úp lên vai hắn, “Đến đi.”

Mammon hỏi: “Làm gì?”

Poggi không nói, chỉ giơ ngón tay, lặng lẽ chỉ chỉ mông mình.

Mammon vừa vung tay, liền nhìn thấy Metatron quay lại, bàn tay ở giữa không trung lập tức chuyển thành ôn nhu vuốt lưng Poggi, thân thiết hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

Poggi hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn, sau đó quay đầu.

Metatron đang mỉm cười với hắn.

Poggi nháy mắt rời khởi vai Mammon, nhào vào lòng Metatron, nói: “Địa ngục thật đáng sợ.”

Mammon mỉm cười: “Ngươi xác định câu này phát ra từ miệng của tiểu ma vương mà ngay cả cư dân địa ngục đều kính sợ ba phần?”

Poggi không đếm xỉa tới hắn, dứt khoát vùi đầu vào cổ Metatron, nhắm mắt lại ngủ.

Mammon nhìn tư thế cùng vị trí của hắn một lát, đột nhiên phát hiện mình cư nhiên thập phần..... ghen tỵ.

Cát vàng rất nhanh đến tận cùng.

Mammon và Metatron nhìn nhau, có vẻ như đang trao đổi trong im lặng.

Poggi thật sự đã ngủ. Trải qua biến cố liên tiếp khiến thể xác lẫn tinh thần hắn đều mệt mỏi.

Cuối cùng, quyết định được nhất trí trong sự trầm mặc.

Mammon phủ kết giới tàng hình, bọn họ chậm rãi bước ra khỏi biển cát, một lần nữa tiến vào giới thứ mười.

Không thể không nói, giới thứ mười một vạn năm trước có khác biệt rất lớn với một vạn năm sau.

“Nơi này thật sự là vào một vạn năm trước?” Mammon hai mắt sáng rực.

Cánh đồng lúa mạch mênh mông bát ngát nghiêng ngả đón gió, trong gió còn mang theo hương hoa.

Mammon cùng Metatron đồng loạt giang cánh.

Qua khỏi cánh đồng là rừng hoa tươi, xanh đỏ tím vàng, rực rỡ khoe sắc. Cho dù giới thứ mười một vạn năm sau cũng rất đẹp, nhưng không bừng bừng sức sống như trước mắt.

Metatron nhẹ giọng nói: “Hắn quả thật đã cai quản giới thứ mười rất tốt.”