Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 761: Tuyết Điện Tranh Đấu



- Tôn giả!

Thân hình Bách Lý Hề liền cứng đờ, giống như là bị đóng băng tại chỗ, không chút nhúc nhích, trên mặt đặc biệt thú vị.

Tôn giả, là người mang Lâm Phong đến đây, đó là Tôn giả cao cao tại thượng. Lão sư của hắn, cùng lão sư của những người khác thấy được cũng phải khom người làm lễ. Là cấp bậc mà bình thường hắn phải nhìn lên, thậm chí là vô duyên nhìn thấy.

Mà lúc vừa rồi, hắn còn cười nhạo Lâm Phong đảo lộn đầu đuôi, để tuyết tu dạy dỗ kiếm tu. Nhưng tâm tình giễu cợt kia, trong khoảnh khắc đã không còn sót lại chút gì, còn dư lại chỉ là kính sợ thật sâu đối với Tôn giả, cũng với ghen tỵ mãnh liệt với Lâm Phong. Tại sao, tại sao Lâm Phong lại được Tôn giả chỉ đạo, mà lão sư chỉ đạo hắn chỉ mới Thiên Vũ cảnh tầng ba, loại chênh lệch này, thật sự quá lớn, để cho hắn thầm sinh ra ghen tỵ mãnh liệt. Chẳng lẽ hắn và Lâm Phong còn có chênh lệch lớn như vậy sao?

- Ừ! Tuyết Tôn giả khẽ gật đầu với mấy người, đưa mắt nhìn qua mọi người, trong lúc lơ đãng liếc qua Bách Lý Hề một cái, làm cho Bách Lý Hề cảm giác thân thể liền đông cứng, lạnh, lạnh quá, nhưng ánh mắt của Tuyết Tôn giả chỉ lướt qua, giống như cũng không phải cố ý nhìn. Có lẽ chỉ là vì tuyết tu, trong mắt lão đã mang theo hàn ý đông lạnh.

Ngoài sự đố kỵ mãnh liệt của Bách Lý Hề, những người còn lại thì lộ vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc, dù là Thiên Trì Tuyết cũng không cách nào kìm nén chấn động trong lòng. Tuyết Tôn giả lại tự mình chỉ dạy cho Lâm Phong. Loại đãi ngộ này, tại trong một mạch Thiên Tuyền Phong, chỉ có một mình Thiên Trì Tuyết nàng mới có. Chỉ là bây giờ đã có thêm Lâm Phong cũng có đãi ngộ này, điều này làm cho trong đôi mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia cổ quái. Nàng còn loáng thoáng nhớ rõ Lâm Phong cao ngạo thế nào trước mặt nàng, làm cho nàng không thoải mái, chưa từng có nam nhân nào lạnh lùng, ngạo nghễ trước mặt nàng như vậy, giống như căn bản không để nàng vào trong lòng.

- Sư tôn! Liệp nhân đi tới, khẽ khom người nói.

- Mọi người đến đủ rồi sao! Tuyết Tôn giả khẽ gật đầu, Liệp Nhân nói tiếp: - Sư tôn, tám người đều ở nơi này!

- Tốt! Tuyết Tôn giả lại nhìn mọi người một lần nữa, chậm rãi nói: - Có lẽ các ngươi không rõ ràng về Thiên Trì Tuyết Sơn. Đầu tiên ta nói đơn giản một chút, Thiên Trì tuyết sơn chia làm bảy ngọn núi lớn, nơi này chỉ là một tòa trong số đó, Thiên Tuyền Phong. Thiên Trì Tuyết Sơn có quy tắc, tại bên trong bảy tòa Tuyết Phong, chỉ cho phép một tòa Tuyết Phong tiếp xúc với bên ngoài, đại biểu cho cả Thiên Trì Tuyết Sơn.

Mọi người hơi ngẩn người, Thiên Trì Tuyết Sơn, phân bảy tòa, bọn họ ở là Thiên Tuyền Phong, chỉ là một trong bảy tòa. Xem ra những điều mà bọn họ biết về Thiên Trì chỉ là một góc băng sơn, tựa như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi.

Khống chế tất cả một Đế quốc trung phẩm, quả nhiên là thế lực thần bí phi phàm, thế nhân đều không biết nội tình của bọn họ mạnh bao nhiêu.

- Ta nói cho các ngươi biết những thứ này, chỉ là muốn cho các ngươi hiểu rõ, trừ tám người các ngươi ra, sáu tòa Tuyết phong khác cũng sẽ phái ra tám tên đệ tử có thiên phú xuất chúng của riêng mình, hộ tống các ngươi cùng nhau tiến vào Bí Cảnh. Có lẽ trong các ngươi sẽ sinh ra chút va chạm nhỏ, nhưng tuyệt đối không cho phép các ngươi xuất thủ đối với người của mình, các ngươi hiểu chưa?

- Hiểu rồi!

- Ta hiểu được…

Mọi người đều gật đầu, thì ra những điều mà bọn họ biết lúc trước cũng không phải là chân thật, cường giả tiến vào Bí Cảnh cũng không chỉ tám người bọn họ, còn có bốn mươi tám người khác, tổng cộng có năm mươi sáu vị thiên tài cùng nhau tiến vào Bí Cảnh. Đội hình này thật khủng khiếp, làm cho bọn họ cảm thấy căng thẳng.

Nhưng điều này càng có thể nói rõ, trong Bí Cảnh có rất nhiều kỳ ngộ lớn, vậy nên mới đáng giá để cho Thiên Trì xuất động đội hình cường hãn như vậy đi vào.

- Ngươi dẫn bọn họ đi Tuyết Điện đi! Tuyết Tôn giả nhìn Liệp Nhân nói, Liệp Nhân khẽ gật đầu, nói: - Đi theo ta!

Dứt lời, hắn liền nhanh chân đi sâu vào trong Tuyết sơn.

Tám người liền theo nhau ngự không mà đi, theo sát sau lưng Liệp Nhân, ngoài Thiên Trì Tuyết, những người khác đều không biết Tuyết Điện ở nơi đâu.

Trong băng tuyết mịt mù, ngự không phi hành một canh giờ, mọi người mới rốt cuộc đi tới Tuyết Điện. Điều làm cho bảy người cảm thán là, Thiên Trì Tuyết Sơn này, rốt cuộc là rộng lớn tới cỡ nào.

Dùng tốc độ của bọn họ cũng phải mất một canh giờ, có thể nghĩ, bọn họ đã vượt qua khu vực rộng lớn bao nhiêu.

Hơn nữa, giờ phút này bọn họ cũng mơ hồ biết được, bảy tòa Tuyết Phong trong Thiên Trì, khi đi vào đây,bọn họ đã nhìn thấy vài tòa Tuyết Phong chọc trời, tại một khu vực cao nhất, rộng nhất, so với Thiên Trì Tuyết Sơn mà bọn họ ở lúc mới vào thì nguy nga tráng lệ hơn nhiều.

Nhất là lúc này, trong tầm mắt bọn họ xuất hiện một tòa tuyết phong chọc trời. Dù hiện tại bọn họ đang ở giữa không trung, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Tuyết Phong vẫn mơ hồ cảm giác được, đỉnh tuyết phong kia giống như tiếp nối trời cao, chạm đến tận trời.

- Nơi này chính là chủ phong của bảy tòa Thiên Trì Tuyết Phong, Thiên Cơ Phong! Liệp Nhân quay đầu nói với mọi người, sau đó hắn liền nhảy lên, hóa thành cơn lốc vọt lên, trên đỉnh Thiên Cơ Phong chính là Tuyết Điện.

Tám người cũng theo nhau mà lên, khi tới sườn Thiên Cơ Phong, có rất nhiều tòa kiến trúc cung điện. So với Thiên Cơ Phong, Thiên Tuyền Phong lộ vẻ nghèo nàn rồi, làm cho người ta thầm cảm khái, Thiên Cơ Phong này không hổ là chủ phong cả Thiên Trì Tuyết Sơn.

Thiên Cơ Phong quả thực là một núi mênh mông vô bờ, ở ngay trung tâm núi tuyết là một tòa cung điện, cực kỳ uy nghiêm, bao la hùng vĩ, làm người ta muốn quỳ bái.

Liệp Nhân mang mọi người tiến lên đ ỉnh Thiên Cơ Phong, đi bộ trên mặt tuyết. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn bông tuyết bồng bềnh trên không trung, giống như vừa vươn tay là có thể chạm tới trời, tu luyện ở nơi này, có lẽ trong lòng không tự chủ mà sinh ra hùng tâm ngẩng đầu nhìn thiên địa.

Lúc mọi người đi tới trước Tuyết Điện, ở đó đã có không ít người, vừa nhìn liền có thể thấy rõ, những người này phân ra sáu trận doanh lớn, trong mỗi trận doanh đều mặc trang phục thống nhất, trên đó có khắc đồ án tinh thần, lộ ra thân phận của bọn họ, thân phận của bọn họ là người Trụ Tuyết Phong.

Người Thiên Tuyền Phong đến, mọi người đều đưa mắt nhìn qua, khi thấy người Thiên Tuyền Phong, mọi người không khỏi nhíu mày, sau đó lại lộ ra nụ cười châm chọc.

- Không hổ là một núi yếu nhất Thiên Trì Tuyết Sơn, tốt xấu lẫn lộn, không ra thể thống gì. Có người lên tiếng châm chọc, làm cho tám người Thiên Tuyền Phong đều ngưng lại, sắc mặt khẽ trở nên khó coi, không nghĩ tới vừa mới đặt chân tới nơi này đã bị người giễu cợt, dù ai cũng không thể thoải mái được.

- Câm miệng! Thiên Trì Tuyết lạnh băng quát lên, tại trong mắt người bên ngoài, Thiên Trì Tuyết là Thánh nữ Thiên Trì, nhưng trên thực tế, nàng chỉ là có địa vị cao ở Thiên Tuyền Phong mà thôi, coi như là hậu bối được coi trọng của Thiên Tuyền Phong. Mà theo Thiên Tuyền Phong có thể giao tiếp với bên ngoài, vì vậy Thiên Trì Tuyết mới được xưng là Thánh nữ Thiên Trì.

Ở trong bảy tòa núi Thiên Trì, Thiên Trì Tuyết nàng mơ hồ đại biểu cho Thiên Tuyền Phong, giờ phút này nàng tự nhiên phải đứng ra nói chuyện.

- Thiên Trì Tuyết, thật uy phong a, nhưng mà lời của ta có sai sao, ngươi chớ quên, trong bảy tòa tuyết phong, chỉ có tòa núi nào yếu nhất mới bị phân phó trao đổi với người thế tục. Thiên Tuyền Phong các ngươi chính là tòa yếu nhất trong bảy tòa, có lẽ Thiên Tuyền Phong không nói gì cho mấy người bọn họ sao.

Người này lần nữa lên tiếng châm chọc, nhất thời nhiều tiếng cười theo nhau vang lên. Bọn họ cũng có chút xem thường Thiên Tuyền Phong, trước kia Thiên Tuyền Phong uy phong cỡ nào, luôn áp lên đầu bọn họ, nhưng từ khi sư tổ Thiên Tuyền Phong biến mất, Thiên Tuyền Phong dần xuống dốc, trở thành tòa núi kém cỏi nhất trong Thiên Trì Tuyết Sơn, cũng bị sáu tòa khác xem thường.

- Miệng ngươi thật thúi! Thiên Trì Tuyết vọt qua, một luồng khí tức rét lạnh phóng ra, ý chí băng tuyết tràn ngập, muốn đóng băng người kia.

- Thiên Trì Tuyết, nơi này là Tuyết Điện! Lúc này có một người bước ra, khí tức kinh khủng bùng lên, giằng co cùng Thiên Trì Tuyết, hoàn toàn cản lại uy áp băng hàn của Thiên Trì Tuyết.

- Tránh ra! Thiên Trì Tuyết vọt tới trước mặt đối phương, không chút lưu tình muốn động thủ, một chưởng băng lạnh theo giận dữ mà đánh ra.

Bảy tòa tuyết phong, cho tới bây giờ cũng không ngăn cản cạnh tranh, tỷ thí.

- Trở lại cho ta! Người đứng ra mạnh mẽ đạp chân lên mặt đất, bông tuyết bay múa, một chưởng được đánh ra, giống như hóa thành từng ảo ảnh. Một tiếng nổ vang lên, Thiên Trì Tuyết bị đánh lui về sau, sắc mặt càng thêm lạnh.

- Ha ha, Thiên Trì Tuyết, thấy thực lực thanh niên lãnh tụ Lăng Huyết của Thiên Khu Phong chúng ta chưa? Nếu không người gả cho Lăng Huyết đi, dù sao ở bên trong Thiên Tuyền Phong các ngươi cũng không có người nào ưu tú hơn Lăng Huyết! Người kia nói càng thêm khó nghe.