Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 150: Múa rìu qua mắt thợ (1)



Quân Vô Tà đối với cách làm âm độc và tàn nhẫn như vậy, thật ra cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Nhưng nắm tay của Mặc Thiển Uyên đã tức giận đến phát run, "Bọn họ đúng là điên rồi! Một thành bá tánh, đều là người vô tội! Người kia, yêu quý thanh danh của mình như vậy, sao lại làm ra sự tình phát rồ này!"

Quân Vô Tà liếc mắt một cái thấy biểu tình kích động của Mặc Thiển Uyên, ánh mắt lưu chuyển vẫn bình tĩnh như nước, "Hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ còn chưa thể có bản lĩnh lớn như vậy, mấy thứ này hẳn là do Bạch Vân Tiên ra tay."

Rất tốt, nàng hiện tại có thể xác định, độc trên người Lâm Nhạc Dương chính là tác phẩm của Bạch Vân Tiên. Dám đặt tay tính kế gia gia của nàng, nàng sẽ để cho Bạch Vân Tiên biết, một chút ngoạn ý nho nhỏ này, không là gì ở trong mắt Quân Vô Tà nàng!

"Khuynh Vân Tông sao lại có vật ác độc như vậy?" Mặc Thiển Uyên ngây ngẩn cả người.

Quân Vô Tà không cho là đúng nói: "Y và Độc vốn là cùng một nhà."

Những người y thuật lợi hại, thủ đoạn dùng độc tuyệt đối sẽ không thấp!

"Đại tiểu thư, những huynh đệ của chúng ta?" Long Kỳ không quan tâm đến những mưu đồ trong hoàng cung, hắn chỉ quan tâm đến các huynh đệ Thụy Lân Quân.

"Những người đó đã trúng độc, nếu không vô hiệu hoá độc kia, không quá ba ngày, bọn họ liền sẽ chết." Quân Vô Tà không chút nào dấu diếm.

Sắc mặt Long Kỳ đại biến, hắn lập tức quỳ một gối xuống đất, khẩn cầu nói: "Khẩn cầu tiểu thư cứu bọn họ!"

"Ngươi cho rằng, ta đem lưu bọn họ lại là để làm gì?" Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn Long Kỳ, nàng cho rằng chính hành vi của mình đã quá rõ ràng.

Long Kỳ hơi sửng sốt, lập tức đối với Quân Vô Tà vái đầu mấy cái vang đầu.

Đã từng kiến thức qua y thuật của Quân Vô Tà, Long Kỳ tin tưởng, chỉ cần Quân Vô Tà mở miệng đồng ý, những người đó sẽ không thể chết được.

"Vô Tà, ngươi đối với độc kia nắm chắc mấy phần?" Mặc Thiển Uyên cẩn thận mở miệng, độc có thể làm người tự nổ, hắn thật sự là chưa từng gặp qua, độc kia nếu đến từ Khuynh Vân Tông, thì không phải là vật tầm thường.

Quân Vô Tà quét Mặc Thiển Uyên liếc mắt một cái, dường như bực bội với câu hỏi của hắn.

"Đồ chơi của tiểu hài tử, ngươi nghĩ sao?"

"......" Mặc Thiển Uyên cũng ý thức được chính mình hỏi một vấn đề thập phần ngu xuẩn, Quân Vô Tà đã nói rõ không đem đồ vật của Khuynh Vân Tông để vào mắt. Ngày đó Ngọc Lộ Hoàn của Bạch Vân Tiên, không phải đã bị Quân Vô Tà đánh cho mặt sưng lên hay sao?

"Nhưng dựa theo lời ngươi nói, độc kia truyền bá với tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ trong toàn bộ hoàng thành người trúng độc nhiều không kể xiết, việc này làm thế nào cho phải đây?" Mặc Thiển Uyên căn bản không dám tưởng tượng hiện tại trong hoàng thành có bao nhiêu bá tánh đã trúng độc. Cho dù Quân Vô Tà phối chế ra được giải dược, chỉ cần còn sót lại một người chưa giải trừ độc tố, thì nổ mạnh sẽ vẫn tiếp tục.

"Cũng không đáng sợ như ngươi nghĩ. Độc kia tuy rằng lan truyền rất nhanh, nhưng nếu phân tán ở trong không khí thì thời gian tồn lưu lại cực kỳ ngắn ngủi, nhiều nhất là một phần năm nén hương thời gian, độc kia sẽ mất tác dụng." Nếu như có thể vẫn luôn lưu lại trong không khí, bọn họ cũng không đến mức phải dùng đến 50 người đi tìm cái chết.

"Ta sẽ mau chóng phối chế ra giải dược, chỉ cần có đủ dược liệu, một chút ngoạn ý nho nhỏ này, ta còn thấy chướng mắt." Quan Công trước mặt chơi đại đao, Bạch Vân Tiên thật sự là tự rước lấy nhục.

"Tốt, thuộc hạ nhất định sẽ đảm bảo tất cả thảo dược đều được đưa đến." Long Kỳ quyết đoán mở miệng, độc này là hướng về phía Thụy Lân Quân bọn họ mà tới, nhất định không thể để đối phương thực hiện được!

"Chuyện về thảo dược giao cho Phúc bá, ta có việc khác giao cho ngươi." Quân Vô Tà nhìn Long Kỳ, đáy mắt yên lặng từ lâu đã nổi lên sát ý tràn ngập.

Nếu sống không kiên nhẫn như vậy, vậy thì, nàng cũng không ngại đưa tiễn bọn họ một đoạn đường!