Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 585: Chàng là của ta mới đúng! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ầm ầm ầm!

Không gian thí luyện phảng phất bị hủy diệt. Một cỗ hấp lực cường đại cuốn tất cả mọi người vào trong, kéo ra khỏi không gian thí luyện...

Bầu trời Thiên Đô được bao trùm bởi quang hoa bảy màu. Phảng phất bị một bàn tay khổng lồ hung hăng xé rách, lộ ra cửa miệng dữ tợn.

Vô số người trút xuống, bị đẩy ra.

Đương nhiên các bá tánh ở xa hoàng cung chỉ có thể nhìn thấy cửa miệng dữ tợn nhả ra thứ gì đó, còn lại thì không thấy rõ.

Nhưng cảnh này cũng đủ tạo thành oanh động, khiến mỗi bá tánh Thiên Đô đều biến sắc, cho rằng tận thế đến.

Trong lúc nhất thời, trung tâm thành Thiên Đô đều hỗn loạn.

Dù là binh sĩ Thánh Nguyên đế quốc nghiêm chỉnh duy trì trật tư, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Vạn Tượng Lâu.

"Thiếu chủ, bên hoàng cung đã xảy ra chuyện!" Người hầu vội vàng tới nơi ở của Hàn Thải Thải, biểu cảm khẩn trương.





Hoàng cung!

Tâm Hàn Thải Thải xiết chặt, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi lên sân thượng trông về phía bầu trời hoang cung nơi xa.

Khi cửa miệng dữ tợn khủng bố xuất hiện trước mắt hắn, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại. Trong đôi mắt hẹp dài là ánh sáng chớp động.

Bỗng chốc, hắn hóa thành bóng người biến mất tại chỗ, hướng tới hoàng cung.

"Thiếu chủ --!" Người hầu đi theo Hàn Thải Thải, thanh âm còn chưa gọi tới, đã mất tung tích Hàn Thải Thải.

Thời điểm hắn cho rằng thiếu chủ nhà mình đã đi xa, bỗng nhiên thanh âm Hàn Thải Thải xuất hiện trong đầu dọa hắn giật mình.

"Phân phó xuống, không cho phép người Vạn Tượng Lâu hành động thiếu suy nghĩ."

Sắc mặt người hầu biến đổi, vội quỳ gối xuống, biểu tình ngưng trọng đáp lại: "Vâng!" Cũng mặc kệ câu trả lời này Hàn Thải Thải có nghe thấy hay không.



Dị biến trong hoàng cung khiến phủ đệ tứ đại gia tộc Thiên Đô đều hỗn loạn.

Bởi vì gia chủ của họ đang ở trong hoàng cung.

Hiện giờ, không ai biết hoàng cung phát sinh chuyện gì, không ai biết gia chủ của họ có bị sao không?

Cơ hồ không hẹn mà cùng, ngoại trừ Lam gia thì ba đại gia tộc đều thi triển tu vi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến hoàng cung. Bá tánh ngoài thành nhìn thấy, phảng phất thấy được từng tia sao băng xẹt qua, không ngừng dũng mãnh lao vào hoàng cung.

Mà Lam gia, bị gia thần hoàng thất Hoàng Phủ và quân đội Thánh Nguyên đế quốc vây quanh. Trước tiên vẫn chưa có động thái gì.

Nhưng mấy cung phụng hoàng thất vây quanh Lam gia khi nhìn thấy hoàng cung đột biến, đều sắc mặt biến đổi, trong lòng lo lắng.

"Muốn trở về xem không?" Cung phụng Lục hỏi.

Mấy vị cung phụng khác hơi chần chờ, đều dời ánh mắt nhìn về phía Lam gia trông như bình tĩnh, lại như ao tù nước đọng.



Bọn họ muốn xem hoàng cung xảy ra chuyện gì, dù sao bảo hộ gia tộc Hoàng Phủ không diệt là trách nhiệm hàng đầu của họ. Nhưng bọn họ bị Hoàng Phủ Hạo Thiên hạ lệnh ở đây kìm giữ Lam gia, không cho phép kẻ nào rời đi.

Nếu bọn họ tự mình rời đi, bên Lam gia phát sinh biến cố gì, vậy ăn nói sao đây?

"Mấy vị."

Khi bọn họ do dự, thanh âm lão tổ Lam gia đột nhiên như sấm đánh cuồn cuộn truyền đến.

Thanh âm hắn không hề che giấu, trực tiếp vang vọng toàn bộ Lam gia.

Ngay cả Lam gia chủ ngồi liệt trong phòng cũng đều ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

Lão tổ Lam gia đột nhiên lên tiếng, sáu vị cung phụng hoàng thất đều hơi kinh ngạc.

Sáu người nhìn nhau, cuối cùng Đại cung phụng đứng dậy: "Chuyện gì?" Nếu là bình thường, mấy lão quái Linh Động Kỳ gặp nhau, dĩ nhiên phải khách sáo tôn kính lẫn nhau một chút.
Nhưng hiện giờ Lam gia bị kết tội là dụng tâm hiểm ác, bọn họ cũng không cần phải quá khách khí với người Lam gia.

Coi như người nói chuyện có là lão tổ tu vi sâu nhất Lam gia, cơ hồ đã đạt tới Linh Động Kỳ đỉnh.

Cung phụng hoàng thất không khách khí, lão tổ Lam gia không nói gì. Chỉ là không vui hừ một tiếng, mới nói: "Hoàng cung bên kia hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì. Các ngươi tò mò, lão phu cũng tò mò. Nếu đã thế, không bằng chúng ta cùng đi nhìn xem?"

"Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn dùng kế điệu hổ ly sơn. Lấy một mình ngươi lừa gạt chúng ta đi, sau đó để bọn hậu bối của ngươi chạy ra?" Cung phụng Tam khinh thường nói.

"Lớn mật! Lúc lão phu thành danh, còn không biết ngươi ở nơi nào. Có tư cách gì nói chuyện với lão phu? Lui ra!" Hai chữ cuối cùng xen lẫn sóng kình hỗn loạn, đánh thẳng tới cung phụng Tam.
Kình phong của Linh Động Kỳ đỉnh, há lại đơn giản?

Nói thế nào nhỉ, mười Linh Động Kỳ sơ giai cũng không phải là đối thủ của một Linh Động Kỳ đỉnh.

Cung phụng Tam bây giờ mới chỉ ở Linh Động Kỳ trung giai, trực diện bị kình phong của lão tổ Lam gia công kích, lập tức tròng mắt co rụt lại, sắc mặt đại biến.

Khi kình phong sắp đánh vào cung phụng Tam, phía trước hắn chợt lóe thân ảnh. Đại cung phụng chắn phía trước hắn, giơ tay lên biến kình phong của lão tổ Lam gia thành mưa thuận gió hòa.

Cung phụng Tam đứng sau lưng Đại cung phụng, trộm thở hắt ra, không dám nhiều lời nữa.

Thần sắc Đại cung phụng bình tĩnh nhìn về phía Lam gia, nói: "Nếu ngươi đã nói thế, vậy lão phu cùng ngươi đi một chuyến."

"Đại ca!"

"Đại ca không thể!"

Mấy vị cung phụng còn lại sốt sắng khuyên bảo.
Cung phụng Lục nói với Đại cung phụng: "Lam gia trước giờ đều xảo trá, đại ca không thể mạo hiểm."

Đại cung phụng lại xua tay, thấp giọng nói với mấy vị cung phụng: "Bên hoàng cung xảy ra chuyện, ta cần phải về xem. Tu vi của ta tương đương với Lam lão quái, chỉ cần cẩn thận đề phòng là được. Dù hắn muốn thực sự gϊếŧ ta, cũng không phải dễ. Năm người các ngươi ở lại đây, phòng ngừa người Lam gia chạy trốn."

Thấy Đại cung phụng đã quyết định, mấy vị cung phụng còn lại không tiện khuyên thêm, chỉ có thể yên lặng gật đầu.

"Thế nào, thương lượng xong chưa?" Thanh âm lão tổ Lam gia châm chọc truyền đến.

Những lời này, khiến sắc mặt mấy vị cung phụng đều có chút khó coi.

Đại cung phụng ngửa đầu nói: "Đi thôi."

Tiếng nói hắn vừa dứt, sâu trong trạch viện Lam gia đột nhiên nhảy ra một bóng người. Bóng người gầy còm, tuổi già sức yếu. Nhưng có một đôi mắt vô cùng khôn khéo, sâu trong con ngươi ẩn chứa một tia lệ khí.
Gương mặt hắn treo nụ cười khinh thường, khiến người ta nhìn cực kỳ không thoải mái.

Hắn, chính là lão tổ Lam gia. Tằng tổ phụ của Lam Phi Nguyệt!

Lão tổ Lam gia vừa xuất hiện, Đại cung phụng đã lên trước một bước. Sau đó hai người đồng thời biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì đã tới ngoài hoàng cung.

Một bước ngàn dặm, năng lực súc địa thành thốn chỉ có Linh Động Kỳ làm được.

Hai người đồng thời hiện thân, ánh mắt nhìn nhau đều có chiến ý kịch liệt.

Tới cảnh giới này của bọn họ, rất khó gặp được địch thủ ở Lâm Xuyên. Mà bởi nguyên nhân của mỗi người nên không thể rời khỏi Lâm Xuyên, rời khỏi gia tộc. Vì vậy sẽ sinh ra cảm giác cao thủ tịch mịch.

Hiếm khi gặp được người thực lực tương đương, muốn ganh đua cao thấp là chuyện bình thường.
Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, nói không chừng khi hai người vừa thấy mặt sẽ đánh nhau!

"Đại cung phụng nhiều năm không thấy, xem ra tu vi tăng nhiều. Ngày khác, Lam mỗ sẽ lĩnh giáo một phen!" Lão tổ Lam gia cười dữ tợn, nói.

Thần sắc Đại cung phụng vẫn nhàn nhạt như cũ, khí thế không hề yếu: "Vui lòng phụng bồi."

Hai người âm thầm đánh giá, mới đồng thời bước ra một bước, biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, trong cấm địa hoàng cung, tận mắt trông thấy đám người rơi xuống khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên sững sờ ngay tại chỗ, không biết phải làm sao.

Không ai nghĩ tới, vốn là vị trí lối vào không gian thí luyện ở cấm địa, bỗng bị xé ra một cửa miệng. Bên trong là gió xoáy tàn sát bừa bãi, đẩy bọn họ không dám lại gần.

Ngay sau đó nhìn thấy từng người đều bị rơi xuống từ vết cắt kia.
Người bị 'phun ra' đều váng đầu mắt hoa. Đứng cũng không vững, chỉ có thể ngồi liệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Hiển nhiên quá trình bị 'ném ra' không mấy dễ chịu.

Những người vốn đứng trong cấm địa, Hoàng Phủ Hoán phản ứng đầu tiên, chỉ vào một người trong đó, hô: "Thái Sử Cao!"

Hắn kinh hô, kéo Hoàng Phủ Hạo Thiên lập tức lấy lại tinh thần.

Hắn tập trung nhìn đám người đổ ra như đổ hạt đậu, còn không phải người Lam gia, Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông sao?

Đương nhiên, trong đó còn có người tam đẳng quốc, bị hắn cho qua.

Rốt cuộc chờ đến đámkẻ khiến hắn hận đến ngứa răng, Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh giọng hô: "Người tới,bắt hết loạn thần tặc tử này đi cho trẫm!"

Hắn ra lệnh, ngự lâm quân đã sớm đợi ở một bên, lập tức rút binh khí ra vây quanh Lam gia, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.
Mà đám người Long Nha Vệ, Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi rơi xuống, lại không ai quản.