Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 555: Lam gia to gan lớn mật! (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lam Phi Nguyệt nhìn nàng, tay áo rộng rơi ra một đoạn nhuyễn tiên, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi."

Tu vi Hoa Cầm Tâm không địch lại Lam Phi Nguyệt, càng không dám coi thường tiên pháp của nàng ta, theo bản năng lùi ra sau một bước. Cũng bởi vậy chú ý được nàng ta không cầm Huyễn Vân Tiên thường dùng, mà là một cây roi khác.

Hoa Cầm Tâm lui ra sau, khiến Lam Phi Nguyệt cười nhạo.

Tay áo khẽ nhúc nhích, nháy mắt thu roi về.

Cả người nàng ta tỏa khí lạnh, khắp nơi để lộ ra cảm giác người lạ chớ gần.

Hoa Cầm Tâm khinh thường méo miệng, ném một cái liếc mắt vào Lam Phi Nguyệt.

Không để mọi người chờ bao lâu, Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn theo gia chủ tứ đại gia tộc đi ra. Phía sau hắn, còn có một vị lão giả đi theo.

Mộ Khinh Ca đã từng thấy qua người nọ. Đó là vị ngày ấy đi theo sau Hoàng Phủ Hạo Thiên xuất hiện trong Ngự hoa viên hoàng cung lúc nàng và Thẩm Bích Thành đánh nhau.

Nàng nhớ rõ Hoàng Phủ Hoán đã từng giới thiệu qua, đó là một trong bảy vị cung phụng hoàng cung.

"Xem ra, người đều đủ." Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn chung quanh một vòng, mở miệng sáng sủa.

Người các nơi muốn đi vào không gian thí luyện, đều im lặng đứng vững.

Hoàng Phủ Hạo Thiên nhẹ gật đầu, giơ tay gọi thống lĩnh cấm vệ quân. Người sau đang cầm một quyển trục. Hắn đứng trước mặt mọi người, chậm rãi mở quyển trục ra, tuyên đọc nội dung.

"Hội Lâm Xuyên, vòng đấu thứ hai, xếp hạng tích điểm. Đứng đầu, Tần quốc, tổng cộng bốn trăm lẻ năm điểm. Đứng thứ hai, Địch quốc, tổng ba trăm sáu mươi điểm. Đứng thứ ba, Vũ quốc, tổng hai trăm chín mươi bảy điểm. Đứng thứ tư, Ly quốc, tổng hai trăm ba mươi tư điểm. Đứng thứ năm, Nhung quốc, tổng hai trăm ba mươi ba điểm. Đứng thứ sáu, Ngu quốc, tổng hai trăm ba mươi điểm."

Đọc xong nội dung trên quyển trục, hắn lui xuống.

"Nhung quốc chúng ta sao có thể xếp thứ năm?"

"Tần quốc tam đẳng quốc thì thôi đi, dù sao cũng cho ra một yêu nghiệt. Nhưng hai nước khác là chuyện thế nào? Không chỉ có một nước vượt qua nhị đẳng quốc, hơn nữa độ chênh lệch còn nhỏ như vậy!"

"Đây là tam đẳng quốc muốn tụ lại nghịch thiên sao?"

"Không phải nghịch thiên, là quật khởi. Xem ra phong thủy tam đẳng quốc thật sự thay đổi rồi."

"Thống kê điểm có bị sai lầm không?"

Công bố kết quả vòng đấu thứ hai, lập tức dẫn tới bàn tán xôn xao.



Trong lúc nhất thời, ba quốc gia đến từ tam đẳng quốc đều trở thành tiêu điểm bàn tán.

Trong đó, người kêu la không phục nhất đương nhiên là Nhung quốc lót dép trong nhị đẳng quốc.

"Chư vị!" Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa mở miệng, ngừng lại tiếng nghị luận.

Hắn đứng ở chỗ cao trên đất bằng, quân vương của đế quốc cường đại nhất. Hắn mở miệng, đủ đình chỉ mọi tiếng nghị luận. Nếu ai hoài nghi kết quả trận đấu thật giả, chính là nghi ngờ hắn.

Đây dù sao cũng không phải kết quả cuối cùng.

Chênh lệch nhỏ như vậy, còn có khả năng phản công.

Cho nên, người Nhung quốc ngậm miệng.

Thấy xung quanh an tĩnh lại, Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Vòng đấu thứ ba sắp bắt đầu, đây là vòng cuối cùng của hội Lâm Xuyên, cũng là vòng mấu chốt nhất. Xếp hạng cuối cùng của chư vị, ý nghĩa là bốn quốc gia nào sẽ có được tư cách tiến vào di tích Thượng Cổ. Trong không gian thí luyện, tổng cộng có một trăm lệnh bài. Thế lực nào đạt được nhiều lệnh bài nhất, sẽ đổi được càng nhiều tích điểm. Bên có nhiều lệnh bài nhất sẽ nhận được khen thưởng một trăm điểm, giảm dần theo thứ tự, trừ mười lăm điểm mỗi người trong phần thưởng. Nói cách khác đội ngũ có ít lệnh bài nhất, chỉ có thể nhận được hai mươi lăm tích điểm. Nhưng bởi vì tứ đại gia tộc không tính điểm, cho nên lệnh bài mà họ sưu tập được, các ngươi có thể nghĩ cách đổi với họ. Đương nhiên, nếu là bọn họ không muốn đổi, thứ tự cũng sẽ trừ vào số lượng bọn họ tìm được."

Nói xong quy tắc, Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Nghe rõ hết chưa?"

"Nghe rõ!!!"

Hơn ngàn người đồng thanh hô lên.

Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa lòng gật đầu. Vung tay lên, mấy tấm bản đồ bay tới tay người dẫn đội các đội ngũ.

Mộ Khinh Ca giơ tay bắt lấy một tấm bay về phía mình, mở ra xem. Phía trên là khu vực đánh dấu lệnh bài, mà một số khu vực nguy hiểm cũng được đánh dấu rõ.

Từ bản đồ mà xem, không gia thí luyện quả thực rất lớn.

Cũng không biết Tư Mạch làm cách gì kéo nó ra được.

Trong tay Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đều nắm một tấm bản đồ. Ba người đối chiếu, đều phát hiện bản đồ giống nhau, không có chỗ khác biệt.

Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên lại truyền ra: "Bản đồ trong tay các vị đều ghi rõ khu vực có khả năng hoạt động. Những địa phương bị liệt vào vùng cấm, cấp bậc linh thú đều là Tử cảnh, tính tình dữ dằn, các vị đừng nên lại gần. Nhớ kỹ, tìm được lệnh bài, là mục tiêu các vị. Còn lại, không nên đi kiếm chuyện. Nếu gặp nguy hiểm các vị không gánh được, thì có thể bóp nát truyền tống phù trong tay. Nhưng một khi đi ra thì không thể vào lại được nữa. Đều nhớ rõ chưa?"

"Truyền tống phù? Cư nhiên còn có đồ vật này." Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.

Thanh âm nàng thực nhẹ, không kinh động bất kỳ ai.

Hoàng Phủ Hoán giải thích bên cạnh nàng: "Phương pháp này do Thánh Vương bệ hạ truyền xuống, tứ đại gia tộc và hoàng thất cùng bảo quản. Mỗi lần chế tác truyền tống phù, đều là năm phương thế lực cùng hoàn thành."

Mộ Khinh Ca gật đầu đã hiểu.

Chỉ chốc lát, đã có không ít người đi xuống, lần lượt được phát truyền tống phù.



Người phụ trách phát truyền tống phù cho tam đẳng quốc, không biết có phải do vị Thái tử điện hạ Hoàng Phủ Hoán ở đây hay không, mà cả quá trình hắn đều cứng ngắc, hai vai run rẩy.

Chờ sau khi phát xong, hắn rời đi, đám người Mộ Khinh Ca và Khương Ly đều nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

"Hắn là người trong hoàng cung sao?" Mộ Khinh Ca vuốt vuốt truyền tống phù trong tay, đột nhiên hỏi Hoàng Phủ Hoán.

Hoàng Phủ Hoán tự nhiên gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Người có thể tham dự vào hội Lâm Xuyên đều là lão nhân trong cung, hơn nữa được xem như dòng chính của Hoàng Phủ gia ta."

Hắn giải thích, khiến Mộ Khinh Ca rũ mắt xuống, đánh giá truyền tống phù trong tay.

Vuốt một lúc, nàng đột nhiên ném cho Hoàng Phủ Hoán. Hoàng Phủ Hoán cuống quít nhận lấy, nhìn kỹ trong tay mình một hồi, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Mộ Khinh Ca câu môi cười, lấy lại truyền tống phù của mình từ tay hắn: "Không có gì. Chắc là ta nghĩ nhiều."

Vừa rồi thái độ người hầu kia, khiến nàng khả nghi. Nhưng Hoàng Phủ Hoán phản ứng, làm nàng cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Nếu truyền tống phù trong tay nàng có vấn đề, vậy khi Hoàng Phủ Hoán cầm lên sẽ phát hiện ra điều dị thường. Dù sao dựa theo quy củ của họ, Hoàng Phủ gia mỗi năm đều có cơ hội đưa người vào không gian thí luyện, Hoàng Phủ Hoán là Thái tử, hẳn không chỉ một lần tiếp xúc đến truyền tống phù như vậy.

"Bọn họ sắp mở không gian." Khương Ly đột nhiên nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca thu liễm tinh thần, ngước mắt nhìn năm người Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Nắm chìa khóa trong tay, theo thứ tự là gia chủ các gia tộc.

Năm người bọn họ đứng thành vòng tròn, tạo ra một tư thế cổ quái. Hoàng Phủ Hạo Thiên lấy chìa khóa của mình ra, vứt lên không trung.

Chìa khóa vừa lên không trung, phảng phất như bị cái gì đó lôi kéo mà trôi nổi, không ngừng xoay tròn tản mát ra ánh sáng nhu hòa.

Hoàng Phủ Hạo Thiên quát lên một tiếng, linh lực màu tím nồng đậm không ngừng dũng mãnh tràn vào chìa khóa trên không trung.

Lúc này mọi người mới biết được, vị đại đế Nguyên hoàng của Thánh Nguyên đế quốc, vậy mà cũng là một cao thủ Tử cảnh đỉnh.

Đi vào Thiên Đô, Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy hình như cao thủ Tử cảnh nhiều hơn mình tưởng tượng.

Nguyên hoàng là cao thủ Tử cảnh đỉnh, vậy bốn gia chủ khác...

Như giải đáp hoang mang cho Mộ Khinh Ca, sau khi Nguyên hoàng phát lực, gia chủ của bốn gia tộc đều đồng loạt lấy chìa khóa mình ra, rót linh lực vào, đưa lên không trung.

Bốn người họ cư nhiên cũng đều là cao thủ Tử cảnh, chỉ khác nhau ở cảnh giới.

Trong đó gia chủ Hoa gia là yếu nhất, linh lực màu tím nhạt tượng trưng cho Tử cảnh sơ giai. Mà gia chủ Cảnh gia là mạnh nhất, Tử cảnh đỉnh giống Nguyên hoàng. Chẳng qua nếu so về độ đậm nhạt màu sắc, thì nhạt hơn Nguyên hoàng chút ít.