Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 307: Yêu nàng thành bệnh, không có thuốc chữa (4)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca cảm giác mình phản ứng quá độ, xấu hổ sờ sờ mũi: "Khụ khụ, mau đi chuẩn bị bữa sáng đi. Ăn xong ta phải về Dược tháp."

Vội vàng ăn bữa sáng, Mộ Khinh Ca ra khỏi tiểu viện trở về Dược tháp.

Lúc sắp đi, Ấu Hà và Hoa Nguyệt kiên trì muốn đưa nàng đi, lại bị Mộ Khinh Ca không chút do dự từ chối.

Hai nha đầu lo lắng nàng lại bị phục kích, nhưng nàng không cho rằng Điêu Nguyên sẽ làm vậy. Nếu phục sát lần đầu thất bại, như vậy ở lúc chưa nắm rõ nàng, Điêu Nguyên sẽ không điều động.

Cho nên sau khi nghiêm lệnh Ấu Hà và Hoa Nguyệt ở lại tiểu viện, Mộ Khinh Ca một mình rời đi.

Đi đến nơi phi hành thú hạ cánh của Dược tháp, Mộ Khinh Ca không đụng phải người Điêu Nguyên. Lại ngoài ý muốn thấy người lúc trước tìm gặp nàng nhờ luyện chế Quy Nguyên Trú Nhan đan, Chu Linh.

"Chu sư tỷ?" Mộ Khinh Ca thấy giai nhân chậm rãi đi tới chỗ mình, không thể giả vờ làm như không thấy.

"Mộ sư đệ, ngươi rốt cuộc xuất hiện." Chu Linh cười ngâm ngâm đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười nhàn nhạt: "Gặp được Chu sư tỷ, thật là trùng hợp."

"Không phải trùng hợp đâu, ta cố ý đợi ngươi ở đây đấy." Đôi mắt vũ mị của Chu Linh toát ra một tia ai oán.

Mộ Khinh Ca cười càng sâu thêm: "Ồ? Không biết Chu sư tỷ ở đây chờ ta có chuyện gì?"

"Ngươi có nhớ đã đáp ứng ta cái gì không?" Chu Linh nhìn Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Chu Linh thấy thế, nụ cười càng thêm động lòng người. Không màng tới ánh mắt ái muội của đệ tử xung quanh Dược tháp, nàng nói Mộ Khinh Ca: "Một khi đã vậy, đi cùng sư tỷ một chuyến đi."

"Sư tỷ muốn ta đi đâu?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, hỏi.

Chu Linh che miệng cười khẽ, hờn dỗi: "Yên tâm, sư tỷ sẽ không ăn ngươi. Tuy Mộ sư đệ lớn lên tuấn mỹ vô song, nhưng người trong lòng sư tỷ không phải ngươi. Hôm nay có ngày trao đổi, ta vẫn còn thiếu một dược liệu luyện chế Quy Nguyên Trú Nhan đan. Ngươi đi cùng ta xem có thể tìm được không. Thuận tiện nếu ngươi coi trọng thứ gì, sư tỷ mua giúp ngươi coi như là thù lao."

"Ngày trao đổi?" Mộ Khinh Ca hỏi lại.

Nàng mới nghe thấy lần đầu.

Chu Linh cười nói: "Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện."

Nói xong, nàng đi về hướng khác.

Mộ Khinh Ca suy tư một hồi, cũng đuổi kịp nàng.

Hai người đi sóng vai nhau, chỉ chốc lát Mộ Khinh Ca phát hiện có không ít đệ tử Dược tháp cũng đi nhanh cùng đường các nàng. Hơn nữa đại đa số người đều ôm lấy một cái bọc kín mít.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua những người này.

Lúc này, Chu Linh nói: "Cái gọi là ngày trao đổi, là quy định Dược tháp. Mỗi tháng ở chỗ cố định đều sẽ mở chợ lâm thời, cung cấp đệ tử Dược tháp trao đổi một ít dược liệu. Đan phương, hoặc đan dược gì đó. Đương nhiên người ngoài cũng có thể tham dự, chỉ cần lấy vật có giá trị, cũng có thể trao đổi."

Mộ Khinh Ca nghe hiểu, ngày trao đổi đơn giản là nơi lấy vật đổi vật.

Chỉ là nàng không rõ vì sao Chu Linh muốn tới đây tìm dược liệu: "Chu sư tỷ, dược liệu luyện chế Quy Nguyên Trú Nhan đan có ngay ở Dược tháp, vì sao phải bỏ gần tìm xa?"

"Sư đệ có điều không biết, dược liệu Dược tháp tuy có thể định lượng cung cấp cho đệ tử, nhưng không phải là muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Chỉ có đấu đan là ngoại lệ, có thể căn cứ đan dược muốn đấu đi lấy dược liệu. Sư tỷ căn bản không luyện ra được đan dược cao cấp, sao có thể lấy được dược liệu? Nếu mua trong Dược tháp sẽ phải trả phí không nhỏ. Ta tình nguyện thử thời vận ở ngày trao đổi hơn." Chu Linh cảm khái nói.

Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc hỏi: "Chu sư tỷ là ái đồ của viện trưởng, chẳng lẽ không có trường hợp đặc biệt sao?"

Chu Linh 'khanh khách' nở nụ cười: "Mộ sư đệ muốn hỏi ta có phải cùng đường với Điêu Nguyên không đi?"

Tâm tư bị vạch trần, Mộ Khinh Ca cũng không xấu hổ. Ngược lại thưởng thức Chu Linh thông minh.

Lúc trước nàng nhìn thấy Chu Linh và Thương Tử Tô đi cùng nhau, cũng có nghi hoặc. Vốn hai người nên như nước với lửa, vì sao có thể trở thành bằng hữu? Huống hồ nhìn cách hai người ở chung, không giống giả vờ.

Chu Linh thu tiếng cười, cảm thán nói: "Điêu sư huynh thiên phú hơn người, rất được sư phụ ưu ái. Mà ta thiên tư thường thường, chỉ có thể dựa vào một ít tâm cơ, chu toàn bảo vệ mình thôi."

Lời nói của nàng, làm Mộ Khinh Ca đã nhận ra được điều gì.

Hơi hơi mỉm cười, Mộ Khinh Ca nói Chu Linh: "Chu sư tỷ hà tất tự coi nhẹ mình. Có thể được Hoa viện trưởng nhìn trúng thu làm đệ tử, tất nhiên có thiên phú. Chỉ cần nỗ lực thêm ít ngày, đan sư cao cấp không phải vọng tưởng."

Mộ Khinh Ca nói, hống đến tâm tình Chu Linh cực kỳ vui mừng. Nàng cười đến vòng eo loạn run: "Vậy nhờ lời nói cát tường của sư đệ. Nếu có ngày sư tỷ trở thành đan sư cao cấp, chắc chắn nhớ rõ ân cổ vũ hôm nay."

Hai người nói giỡn trò chuyện cả chặng đường, ngược lại không cảm thấy thời gian buồn tẻ.

Rất nhanh, Chu Linh dẫn Mộ Khinh Ca tới cửa chợ lâm thời.

Nói là chợ lâm thời, thật ra cũng không hình dung sai.

Bên ngoài chợ dựng một ngôi đền thờ, không có bất kỳ bảng hiệu nào. Tựa như chỉ nói với người đến đây, chợ này bắt đầu mà thôi.

Trong đền thờ tu sửa không ít lều rơm rạ, trên xà nhà sẽ treo cờ thưởng đón gió. Trên cờ thưởng hoặc là viết chữ 'Trà', hoặc là vẽ một cái 'Ấm trà'.

Ngoại trừ những 'kiến trúc' này, dưới đất trước cửa hiệu đều trải vải bố. Trên vải bố bày rất nhiều đồ vật cần dùng trao đổi.

Như Chu Linh đã nói, liếc mắt quan sát thấy nhiều nhất là dược liệu. Sau đó là đan phương, cuối cùng là một số đan dược luyện chế thành công.

Chợ đã có không ít người.

Xem y phục bọn họ, phần lớn đều là đệ tử Dược tháp.

Còn có vài người mặc phục sức khác, đại khái chính là người ngoài muốn giao dịch với đệ tử Dược tháp.

"Mộ sư đệ, chúng ta cũng vào xem đi. Ngươi coi trọng dược liệu gì cứ việc mở miệng, không cần phải khách khí với sư tỷ." Chu Linh nói Mộ Khinh Ca một câu.

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu, cùng Chu Linh vào trong chợ.

Vừa tiến vào chợ, Chu Linh đã bắt đầu tìm vị dược liệu nàng còn thiếu kia. Ngược lại Mộ Khinh Ca không có mục đích riêng, rất hứng thú đánh giá xung quanh.

"Chu sư tỷ, thông thường ngày trao đổi bắt đầu khi nào, kết thúc khi nào?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Chu Linh đáp: "Đều là bắt đầu từ giờ Dần và kết thúc vào giờ Tý. Nhưng đệ tử Dược tháp chúng ta lúc hoàng hôn phải trở về tháp."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, lại tiếp tục đánh giá.

Dược liệu trừ phi là rất hiếm có, Mộ Khinh Ca mới có thể động tâm. Dược liệu bình thường, thậm chí một ít trân phẩm, Manh Manh đều có thể cung ứng số lượng vô hạn. Cho nên nàng không có nhiều hứng thú.

Về phần Đan phương, nàng có Đan thần truyền thừa. Lại được nhìn một lượt trong Đan phương quán, sao còn sẽ tò mò với đan phương?

Mà đan dược...

Càng không dậy nổi hứng thú.

Hai người tuy đi cùng nhau, nhưng không gây quấy nhiễu nhau.

Xoay một hồi, Chu Linh rốt cuộc tìm thấy dược liệu mình cần ở một quầy hàng. Sau mấy lần cò kè mặc cả, Chu Linh dùng một lọ đan dược mình luyện chế đổi lấy vị dược liệu này.

Hoàn thành mục đích, trong lòng Chu Linh buông lỏng. Xoay người nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng khoanh tay, trêu ghẹo nói: "Xem ra đồ vật ở đây không lọt vào pháp nhãn Mộ sư đệ."

Mộ Khinh Ca cười cười, không nói thêm gì.

Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng tranh chấp, trong thanh âm có chút quen thuộc.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, thấy đám người chen chúc kia.

Chu Linh nhìn nàng, hỏi: "Mộ sư đệ muốn đi xem?"

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Hình như nghe thấy âm thanh quen thuộc."

"Chúng ta qua xem đi. Chỉ là thù lao cho Mộ sư đệ chắc phải gia hạn rồi." Chu Linh cười nói.

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Không ngại."

Nói xong, hai người đi tới chỗ đám người tụ tập kia.

Càng đến gần, thanh âm tranh chấp càng rõ ràng.

Nghe rõ thanh âm, Mộ Khinh Ca nhăn mày lại, nện bước nhanh hơn.

"Này! Ngươi đùa bỡn nữ tử trên đường còn nói lý sao? Thật coi Dược tháp chúng ta chỉ là bài trí à!" Vệ Quản Quản nổi giận đùng đùng nói.

Mộ Khinh Ca chen giữa đám người, thấy mấy người trong đó.

Nàng hơi sửng sốt, cư nhiên đều là người quen. Chỉ là sao bọn họ lại đứng cùng nhau vậy?

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Chu Linh theo sau cũng thấy rõ người bị vây bên trong, thất thanh hô một câu: "Tử Tô!" Sau đó chen lấn đi vào, đứng cạnh Thương Tử Tô khuôn mặt đã lạnh buốt, giữa hai hàng lông mày xen lẫn tức giận.