Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 132: Bụi bặm lạc định



“Ưm, mệt mỏi quá, ôi thắt lưng của ta a…”

Hơi híp mắt, Vân Hiểu Nguyệt xoa vòng eo của bản thân cực độ bủn rủn, giống như con mèo nhỏ hướng trong ngực ấm áp quen thuộc ở bên cạnh chui vào.

“Diệp, thắt lưng đau quá à, qua xoa xoa cho ta đi.”

“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, chúng ta nhất thời không khống chế được, không làm nàng bị thương  chứ, ưm?”

Bạch Diệp đau lòng ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, vừa hôn nhẹ tóc của nàng, vừa nhẹ nhàng mà giúp nàng mát xa.

“Hì hì, ngày hôm qua Nguyệt Nhi giỏi quá, tình nóng quá, ta rất thích nha…”

Tiếng cười thõa mãn nhẹ nhàng truyền vào trong tai, cảm giác dưới áo ngủ bằng gấm trên thân thể trần trụi đột nhiên có thêm một cái tay, đang không kiêng nể gì mà vuốt ve.

Vân Hiểu Nguyệt khẽ run lên, tức giận mở mắt ra, liếc cái mặt Chu Lân như tên trộm nào đó, một bàn tay đè lại tay háo sắc của Chu Lân, tay kia thì chống đầu, nàng cười nhìn trên cánh tay Câu Hồn hung hăng nhéo một cái:

“Đều tại chàng, làm hỏng Lân Nhi thuần khiết đáng yêu nhà ta rồi. Còn nói cái gì lần sau không được viện cớ này nữa, xem ra, ta phải đem chàng phái đi ra làm việc mới được! Phụng Thiên nói, ‘Quỷ môn’ hắn tặng cho chàng, còn có năm ngàn tinh binh ta huấn luyện, cũng tặng cho chàng, chàng có phải đi quản lý tốt  ‘Quỷ môn’ của chàng đi hay không, môn chủ đại nhân thân ái ạ?”

“Chủ tử… Hắn thật sự là nói như vậy?”

Ánh mắt buồn bã, nụ cười trên mặt Câu Hồn yêu mị nhanh chóng biến mất, rũ rèm mắt xuống, nhẹ nhàng mà hỏi.

“Cái gì chủ tử? Câu Hồn, chàng là người của ta, hắn cũng là người của ta, hắn không còn là chủ tử của chàng nữa, các chàng là bình đẳng, về sau gọi hắn là Phụng Thiên, nhớ chưa? Chờ Phụng Thiên  trở lại, hắn nhất định cũng sẽ nói như vậy. Đừng làm khó mình, chỉ năm năm mà thôi, rất nhanh, nha?”

Vẻ mặt khổ sở của Câu Hồn làm cho lòng Vân Hiểu Nguyệt đau xót, tay dùng sức lôi kéo, dùng một cánh tay trần truồng chặt chẽ ôm lấy hắn, ôn nhu an ủi, trong lòng chậm rãi tràn ra nhớ nhung triền miên.

“Nguyệt Nhi…”

Ý cười hạnh phúc chậm rãi bày ra, Câu Hồn giơ khuôn mặt tươi cười quyến rũ lên, đi tới gần cho  nữ tử một nụ hôn âu yếm quyến luyến nhiệt tình, sau đó từ gáy hoàn mĩ của nàng tuyến hướng xuống mà xâm nhập, vùi vào hương thơm trước ngực của nàng, chậm rãi liếm láp.

Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thở khẽ rồi cắn cắn môi, mắt đẹp lớn dần, dường như cầu cứu nhìn vẻ mặt nụ cười ấm áp của Bạch Diệp.

Bạch Diệp thương tiếc cúi đầu hôn nàng một chút, khẽ cười nói:

“Câu Hồn, Lân Nhi, bảo bối của chúng ta ngày hôm qua thật sự mệt muốn chết rồi. Đừng làm rộn nữa, rời giường đi, Viễn cùng Bằng Triển ước chừng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nguyệt Nhi, ăn xong bữa sáng, nàng còn có rất nhiều việc phải làm. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ giúp nàng, biết chưa?”

“Tuân mệnh! Tiểu quỷ đầu, đi thôi. Để Nguyệt Nhi nghỉ ngơi một chút, rời giường thôi!”

Câu Hồn lập tức ngẩng đầu, thỏa mãn mà chậc lưỡi, tay lôi kéo Chu Lân vẻ mặt nụ cười hạnh phúc đi xuống giường.

Dưới ánh mặt trời, hai cỗ thân thể trắng noãn cân xứng hoàn mĩ vô cùng, xinh đẹp gợi cảm, thật sự là dụ người phạm tội a!

“Nàng nha…”

Bạch Diệp buồn cười nhìn mắt Vân Hiểu Nguyệt đầy kinh diễm, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy nàng tựa vào trên người của mình, giúp nàng mặc vào quần áo.

“Diệp, ta một chút cũng không muốn làm Nữ Hoàng này, hazz…”

Lười biếng tựa vào trong lòng Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.

“Đứa ngốc, nàng đã là Phượng đế thiên định rồi, là niềm kiêu ngạo của chúng ta đó! Nguyệt Nhi, nàng theo dị thế mà đến, vốn không tầm thường như thế, hiện thời toàn bộ đại lục cũng biết nàng là thiên chi kiều nữ081, định mệnh Nữ Hoàng Chu Tước quốc.

Đêm qua nàng cũng nói, thiên thần muốn để cho nàng nhất thống đại lục, sứ mạng này là của nàng, không thể từ chối. Không cần lo lắng cho ta cùng bọn Viễn, có thể đứng ở bên cạnh nàng, ta thật kiêu ngạo đó, có thể có được nàng, là hạnh phúc của chúng ta. Nành cứ việc buông tay đi làm, chúng ta sẽ là hậu thuẫn kiên cố cho nàng, biết không?”

Nhịn không được gắt gao ôm nàng trong ngực, trong lòng Bạch Diệp tràn đầy cảm động cùng tình yêu tràn ra.

Nguyệt Nhi của hắn nha, có thân phận hiển hách cao quý như vậy, vẫn là giống như trước đây,  vì bọn họ suy nghĩ như vậy, lo lắng cho cảm thụ bọn họ, biểu tình lạnh lùng mà tâm mềm mại kia, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Nữ tữ như thế, làm hắn như thế nào không thương đây?

Cho nên, mặc dù là bên cạnh nàng có nhiều nam tử khác, mặc dù hắn muốn cùng chia sẻ tình yêu của nàng với người khác, hắn cũng là vui vẻ, hạnh phúc.

Mà Nguyệt Nhi của hắn, vô luận sau lại gặp nhiều nam tử hơn thế, ở trong lòng của nàng lúc này, quan trọng nhất, thủy chung hắn đã từng là đại ca của nàng. Đới với hắn mà nói, thế là đã đủ rồi!

“Diệp, thật yêu thật yêu chàng nha, ở trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là người yêu của ta. Ta không biết cái tên mơ hồ kia an bài cho ta vài cái vị hôn phu, trong mắt của ta, có các chàng, như vậy đủ rồi!

Diệp, dự tính muốn quy ẩn của ta không có đổi, đừng nghe cái tên thiên thần mơ hồ đó, hắn suốt ngày bãi ô long, còn ngủ làm hỏng việc nữa, lời của hắn, không thể tin! Ta cho chàng biết, ngày đó hắn chính miệng nói không có quản chuyện trên tinh cầu này nữa, cho nên ta sẽ dùng năm năm mà xử lý tốt Chu Tước quốc, sau đó tìm ai đó kế thừa đế vị, rồi tất nhiên chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, tiêu dao khoái hoạt, được không?”

Nheo mắt lại, Vân Hiểu Nguyệt cười giống con hồ ly mà nói.

“Hả?”

Bạch Diệp sửng sốt, lập tức cười mở miệng:

“Chỉ cần Nguyệt Nhi cao hứng là được rồi, ta nghe lời nàng!”

“Diệp…”

Cảm động khẽ gọi, Vân Hiểu Nguyệt kéo đầu của hắn xuống, hôn lên môi của hắn.

Nam nhân tốt như vậy, đương nhiên đáng giá để nàng hảo hảo mà yêu đi.

Thần Vận mệnh à, ta cho dù không hài lòng việc tính kế của ngươi đó, nhưng nhìn ngươi an bài  vị hôn phu cho ta đều cuồng dại hoàn mĩ như vậy, ta liền không so đo với ngươi!

“Khụ khụ, Nguyệt Nhi, đứng lên rửa mặt. Hoàng Đế Chu Tước đã phái người đến mời nàng đi ngự thư phòng nghị sự, đợi lát nữa còn người đem linh cữu Đại Tế Ti đưa vào Hoàng lăng, đừng làm cho mọi người chờ, được không?”

Đang lúc khó hoà giải hai người hôn, chuẩn bị xu thế lau súng cướp cò rồi,  Tư Đồ Viễn bưng nước ấm đi đến, đỏ mặt nói.

“Tối hôm nay ta chỉ muốn chàng theo giúp ta, nhớ nha!”

Lén lút ở bên tai ngọc nhan của Bạch Diệp đỏ bừng mà thì thầm, Vân Hiểu Nguyệt phi thân xuống giường, rất nhanh rửa mặt xong, cùng nhóm lão công mỹ mỹ cùng nhau ăn bữa sáng, cùng với Chu Lân đi ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, Hoàng Đế Chu Tước cùng Thừa tướng, lục bộ Thượng Thư cùng một đám quan viên ngồi ngay ngắn ở trên ghế đàm tiếu chờ đợi, thấy vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nhảy tiến vào, ào ào cúi người hành lễ:

“Tham kiến Nữ Hoàng!”

“Chư vị bình thân, làm phiền chư vị đợi lâu, tham kiến phụ hoàng!”

Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt đối với Hoàng Đế Chu Tước cung kính thi lễ.

“Hiểu Nguyệt, Lân Nhi, chúng ta đang thương nghị đại điển đăng cơ cùng hôn sự của ngươi nha. Nếu thiên thần từng nói qua Lân Nhi là thiên thần tuyển định là một trong những vị hôn phu cho ngươi,  nói như vậy mấy vị khác cũng là thiên thần tuyển định là một trong những vị hôn phu cho ngươi, hiện thời địa vị Nữ Hoàng cao quý như vậy, quan trọng là việc hậu cung, ngươi chuẩn bị an bài như thế nào? Còn có, mỗi một vị tân hoàng đăng cơ sẽ định ra một quốc hiệu mới, Hiểu Nguyệt muốn dùng cái quốc hiệu gì đây?”

Mỉm cười tiến lên giữ chặt tay Vân Hiểu Nguyệt cùng Chu Lân đi đến trên long ỷ khổng lồ ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Đế Chu Tước hỏi.

“Ách, hậu cung? Chuyện đó … Chư vị đại nhân, vấn đề này, lát sau nghị lại được không? Chúng ta thảo luận quốc hiệu trước đi nha?”

Đầu đầy hắc tuyến chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt đau đầu trả lời.

“Ha ha… Hiểu Nguyệt à, thẹn thùng cái gì nữa. Hiện tại ngươi là Nữ Hoàng, như vậy, chuyện hậu cung chính là chuyện người trong thiên hạ, mọi người đều là nhìn thấy rồi. Ta xem, ba ngày sau trên đại điện đăng cơ, ngươi liền tuyển ra một vị Nam Hậu thành thân đi, ngăn chặn miệng dân chúng đàm tiếu, như thế nào?”

Hoàng Đế Chu Tước liếc Chu Lân một cái, cười híp mắt đề nghị.

Dừng đi nha, không phải đâu, phong Nam Hậu à? Hazz chủ ý ôi thiu, ngất mất! Khó mà làm được, bọn họ với ta mà nói đều quan trọng giống nhau. Tính thành thân, cũng muốn cùng nhau, thiếu một người cũng không được!

“Phụ hoàng, Hiểu Nguyệt vẫn là một nữ tử, tuy rằng thiên thần chỉ định để cho ta tới đây làm Nữ Hoàng này, nhưng trên đại lục này từ xưa đến nay đều là quan niệm nam tôn nữ ti chôn sâu  nhân tâm, mặc dù muốn thành thân, cũng muốn dân chúng khắp thiên hạ chấp nhận mới được. Cho nên, chuyện thành thân này, sau này hãy nói. Về phần quốc hiệu, tất nhiên vẫn là Chu Tước. Phụ hoàng, vốn là hoàng triều Chu thị, Chu Lân lại là vị hôn phu của ta, cho nên tiếp tục sử dụng. Về sau con nối dõi đầu tiên của chúng ta, vô luận nam nữ, vẫn mang họ Chu, phong làm Thái Tử, Chu thị kế thừa như cũ sẽ là Chu Tước quốc, quần thần trong triều, dựa theo chức quan kế nhiệm lúc trước. Còn có việc đại điển đăng cơ, không cần phức tạp, hết thảy giản lược là được rồi, được không?”

Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời.

“Hiểu Nguyệt…”

Hoàng Đế Chu Tước vừa nghe Vân Hiểu Nguyệt nói lời vô tư như thế, sương mù trong mắt nhanh chóng tràn đầy kích động, chụp tay của nàng, cảm thán nói:

“Tốt, không hổ là Phượng đế thiên thần chỉ định. Ta yên tâm, chỉ cần Chu gia có người kế vị, ta an tâm rồi!”

Tất cả khuôn mặt đại thần cũng đều là thuyết phục cùng vui mừng, ào ào gật đầu đồng ý, không hẹn mà cùng cung kính hành lễ:

“Nữ Hoàng bệ hạ thánh minh!”

Lúc này đây, mọi người là thật tâm khâm phục vị Phượng đế thiên định này, quả thật là vô tư à. Lúc trước mọi người còn lo lắng quốc hiệu Chu Tước quốc cứ bị sửa như vậy, không nghĩ tới, Nữ Hoàng không chỉ có không thay đổi, mà còn hứa hẹn Chu Tước trọn đời tồn tại, thật sự là lòng dạ rộng rãi nha!

Vân Hiểu Nguyệt có chút dở khóc dở cười nhìn phản ứng của bọn họ, đối với nàng mà nói, căn bản không tồn tại cái vấn đề hương khói gì cả, nàng sinh hài tử, vô luận họ gì, còn không phải đều là của nàng sao? Người cổ hủ quá a, hazz…

Ngồi ở ngự thư phòng cùng một đám trọng thần thương nghị những chuyện khác, thị vệ báo lại, tang lễ Gia Cát Đại Tế Ti tổ chức đã chuẩn bị xong, mời mọi người cùng đi.

Vân Hiểu Nguyệt thở dài thật sâu, cùng Hoàng Đế Chu Tước, Chu Lân đi lên xe ngựa, hướng Hoàng lăng mà đi.

Dọc theo đường đi, linh cửu Phụng Thiên trải qua nơi nào, đầu đường cuối ngõ chật ních dân chúng quỳ khóc rống lên. Toàn bộ mọi người Hoàng thành đi ra, thân mọi người mặc đồ tang, theo một đường đưa tiễn linh cữu cho đến Hoàng lăng, quỳ gối chân núi, trên sơn đạo, trong lòng bọn họ đưa tiễn Đại Tế Ti vô tư thánh khiết đến đoạn đường cuối cùng. Cái người đó vì dân chúng thiên hạ, dứt khoát trả giá bằng sinh mạng tuyệt mỹ phong tư, hắn sẽ mãi ở trong lòng bọn họ vĩnh viễn mang thần thoại bất hủ!

Thấy dân chúng kính yêu Gia Cát Phụng Thiên như vậy, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thật an ủi, Phụng Thiên của nàng, không nhận khổ vô ích nhiều năm như vậy, như vậy đã đủ rồi. Mà nàng, quả quyết sẽ không để cho bọn họ biết Phụng Thiên còn có thể sống lại.

Cho nên không nói cho người khác biết việc này, là vì Vân Hiểu Nguyệt biết cuộc sống như thế cũng không thích hợp với Phụng Thiên. Lưng đeo chức trách trầm trọng như vậy, hắn chưa bao giờ khoái hoạt qua, mà nàng, cũng không đồng ý mình và hài tử của hắn tiếp tục chịu tội.

Cho nên, nàng lựa chọn giấu diếm, trừ mình cùng năm người yêu ở ngoài ra, liền ngay cả Hoàng Đế Chu Tước, nàng cũng không có nói. Tin tưởng năm năm sau Phụng Thiên sống lại, cũng sẽ cao hứng. Như vậy, để cho hắn lưu lại trong cảm nhận của tất cả dân chúng một cái hoàn mĩ ấn tượng, Phụng Thiên sau này, chỉ sẽ thuộc về nàng thôi!

Trở lại Hoàng cung, đã xế chiều, vội vàng nhét đầy bụng, Vân Hiểu Nguyệt liền vội đi. Tuy rằng phía dưới có tất cả quan viên xử lý cho, nhưng nghi thức đăng cơ này, trình tự trước sau một đống chuyện bọn ta phải biết rõ ràng, phiền à nha!

Thời gian bận rộn qua đặc biệt mau, trong ba ngày này, trừ bỏ buổi tối nàng có thể lấy hơi, ban ngày vội đến mà còn không kịp.

Về phần Tần Vũ cùng Phong Tuyệt, thời gian gần đây đến thấy cũng không có, cho nên càng sẽ không đi quan tâm ở trên đại điển đăng cơ của nàng sứ giả tam quốc đưa lễ vật ra sao, hay là cả việc phát sinh ngoài ý muốn ra sao nữa?

081 : con cưng của trời mà là nữ