Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 805: Tuyệt sắc báu vật



Bọn hắn đi theo tên quỷ tu kia đi vào bên trong, trên đường đi gặp phải không ít những cái quỷ hồn phiêu đãng, có lẽ là có tên quỷ tu dẫn đường, những quỷ hồn kia không dám tới gần, nhưng cũng từng đôi mắt nhìn lấy bọn hắn.

Theo bọn hắn một đường đi vào, ban đầu đen như mực hai bên không đèn, sáng lên nhiều đám u lục sắc quỷ hỏa làm chiếu sáng đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kia, trong sương mù, dường như mơ hồ có thể trông thấy phía trước hình như có một phủ đệ.

Mà phủ đệ kia nhìn giống như đang ở trước mắt, nhưng đi một đoạn cũng không thể rút ngắn khoảng cách.

Cùng Phượng Cửu, Hướng Hoa sau lưng ánh mắt từ trên thân quỷ hồn phất phơ lướt qua, mấy cái khuôn mặt xa lạ trong lòng hắn cũng không chấn động, nhìn lại thì ở trên thân từng con chỉ còn lại áo trắng, tóc rối bù, có con áo trắng trên người bị nhuốm máu, ở giữa không trung bay bổng, giống như không biết nơi ̣quay về.





Hắn chú ý tới, quỷ hồn trong này giống như không đi ra được đỉnh núi này, chỉ có thể ở trên đỉnh núi này bay bổng.

Quỷ tu dừng bước phía trước đẩy cổng lớn phủ đệ kia ra, âm thanh từ quỷ tu kia truyền ra tĩnh lặng không gợn sóng: "Chủ nhân nhà ta đã chuẩn bị tốt thịnh yến chiêu đãi mấy vị, mời."

Phượng Cửu ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy phía trên tòa phủ đệ này chỉ viết hai chữ: Quế phủ.

Nàng nghĩ, phải là quỷ phủ chứ!

Ở cổng hai tòa sư tử đá, bên trái cổng lớn còn treo hai cái đèn lồng đỏ lung lay nhẹ nhàng trong gió đêm, cổng gỗ lim mở rộng ra, ánh đèn bên trong u ám, ánh sáng không mạnh, nhưng cũng có thể thấy được.

Cất bước đi vào, nhìn thấy không còn là quỷ hồn mà là quỷ tu, tất cả quỷ tu giống như là hộ vệ trấn giữ tòa phủ đệ này, có nam có nữ, nữ như là gia tộc bình thường bên trong tỳ nữ, trong tay bưng đồ vật đang đi tới đi lui, nhìn rất là bận rộn.



Quỷ kia tu dẫn đầu ở dưới, một đường phía sau đi tới, thẳng đến đi vào một chỗ ở giữa rừng trúc, nơi đó bài trí tiệc rượu, quỷ hỏa trong rừng làm tô điểm, bồng bềnh phù phù như là đom đóm phóng to.

Ở đó cũng xếp một loạt bàn tiệc dài, Bách Hiểu một bên hôn mê dựa vào ngủ ở trên ghế, mà chủ vị phía trên, thì là một nữ tử mặc một áo đỏ gợi cảm yêu diễm.

Cực ít vải, quần áo che không được tướng mạo đầy đặn tư thái của nàng, vải vóc trên người cũng loáng thoáng che trước ngực cùng bao lại bờ mông của nàng lại, những chỗ khác dù có lụa mỏng che lấp, cũng gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Vén chân dài kia lên, thon dài mà trắng như tuyết gác ở trên một cái ghế khác, cả người như thế lười biếng dựa vào trên ghế, ngón tay sơn màu đen thì nhẹ vuốt vuốt vòng quanh sợi tóc rủ xuống gương mặt.



Nữ tử xinh đẹp giống như yêu quái, hoá trang trên mặt ít nữ tử sẽ dùng yên huân trang, hoá trang này làm nàng xem ra càng thêm quyến rũ yêu diễm, nhìn tuổi chừng hai mươi lăm, dáng vẻ cực kì thành thục đầy đặn, màu da nàng cực trắng, đặc biệt là vải đỏ mỏng phụ trợ phía dưới càng như là bạch ngọc hoàn mỹ, toàn thân càng lộ ra một luồng khí tức mê người nguy hiểm.

Đây là một cái tuyệt sắc báu vật, tập hợp tất cả xinh đẹp quyến rũ hoặc yêu diễm vào một thân tuyệt sắc báu vật, cũng là một tuyệt sắc báu vật nguy hiểm, với lại, đây là một người để nàng gặp cũng không nhịn được thưởng thức, tán thưởng một tuyệt sắc báu vật.

Cho dù tình huống này, trước mặt hai người gần như là chỗ của địch, nhưng không thể không nói, nhìn thấy nữ tử này nháy mắt, nàng đúng là chán ghét không nổi.
Bởi vì quá đẹp, đẹp đến mức cảnh đẹp ý vui, đẹp để cho người ta mở cờ trong bụng.

Nàng không khỏi lộ ra ý cười đến, hỏi đến: "Vị tỷ tỷ này, xưng hô như thế nào?"