Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1400: Di tích tổ tiên (1)



Editor: Tường An

Chẳng qua, những người khác lại rất tin tưởng kết quả này, cho nên chưa từng hoài nghi lời Tức Mặc Nhất nói…

“Ngươi thật sự cho rằng đan dược hắn luyện chế tốt hơn Trịnh Thiên Thiên?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên!”

Tức Mặc Nhất cao ngạo hất cằm, vì chìa khóa trong tay Trịnh gia, hắn nhất định làm Lâm gia giành thắng lợi.

Mà nếu cường hào thủ đoạt thì sẽ khiến thanh danh Tức Mặc gia bị hủy hoại, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như thế…

“Tốt thôi.” Mộ Như Nguyệt cười nói, “Bồ đề đan có thể làm người bị trọng thương khỏi hẳn, không bằng chúng ta làm thí nghiệm xem đan dược của ai làm thương thế khôi phục nhanh hơn.”

Lúc nói chuyện, nàng quét mắt về phía đám người ở đây, lập tức có hai người bị trọng thương rơi vào mắt nàng…

“Hai người các ngươi có muốn thử dược hiệu một chút không?”

Nghe vậy, hai người kia sửng sốt, tựa như không thể tin vào tai mình.

Phải biết rằng, dựa theo điều kiện của bọn họ thì tuyệt đối không cách nào có đan dược mà dùng, nhưng hiện tại vị cô nương này bảo bọn họ đi lên thí nghiệm?

Trên đời có chuyện tốt như vậy?

“Thế nào? Không muốn sao?” Mộ Như Nguyệt cười cười, nhàn nhạt hỏi.

Hai người lập tức hồi phục tinh thần, kích động nói: “Chúng ta nguyện ý.”

“Tốt, vậy lên đây đi.”

Thấy vậy, Tức Mặc Nhất hoàn toàn biến sắc.

Nhưng hắn lại không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia đi lên đài…

Hai người lấy đan dược ăn vào, mọi người phía dưới cũng bất giác nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hai người kia…

Một người có một vết sẹo do đao chém trên mặt, còn một người thì bị đứt một cánh tay.

Trong lúc mọi người nôn nóng chờ đợi, nam tử cụt tay bỗng nhiên giống như không thể chịu nổi thống khổ, thần sắc vặn vẹo.

“A a a!”

Cổ họng hắn phát ra tiếng gào rống như dã thú, thần sắc thống khổ…

“Này… đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta cũng không rõ lắm, hình như hắn dùng đan dược của Trịnh Thiên Thiên.”

“Chẳng lẽ đan dược có vấn đề gì?”

Thấy cảnh này, trong lòng Trịnh Thiên Thiên cực kỳ căng thẳng, khẩn trương.

Đúng lúc này, cánh tay cụt của nam tử đột nhiên mọc ra một miếng thịt, sau đó càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một cánh tay hoàn chỉnh…

Nam tử cụt tay ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn cánh tay mới mọc ra, toàn thân choáng váng.

Thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, cả người đắm chìm trong kinh hỉ…

“Ta… cánh tay của ta! Cánh tay của ta rốt cuộc mọc dài lại rồi, ha ha ha ha!”

Nhất thời, cả quảng trường vang vọng tiếng cười vui sướng kích động của nam tử…

Cười cười, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Trời biết, vì cánh tay bị chặt đứt, thời gian qua hắn phải chịu biết bao khổ cực, không ngờ sẽ còn có ngày này…

Nhưng so với hắn, mọi người phía dưới còn khiếp sợ hơn.

“Không phải Tức Mặc đại nhân nói độ hóa nguyên của Lâm Nghiệp cao hơn Trịnh Thiên Thiên sao? Vậy tại sao nam tử cụt tay đã hoàn toàn khôi phục mà vết sẹo trên mặt nam tử kia còn đang chậm rãi khôi phục?”

“Nam tử cụt tay thương thế nghiêm trọng hơn, theo lý hẳn là khôi phục chậm hơn mới đúng…”

Không biết nghĩ tới điều gì, tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tức Mặc Nhất.