Tuyết Nguyệt Phong Hoa

Chương 23: Sinh con 2



Đông đi xuân đến lại tới giữa hè...

"A a ··· a ··· a ·" Nguyệt nhi thống khổ quát to. Phong Húc lo lắng ở ngoài phòng đi tới đi lui.

Tuyết nhi, Ngưng nhi cùng Hoa nhi nghe thấy Nguyệt nhi kêu la thống khổ cũng lo lắng không biết lúc mình sinh liệu có thống khổ như vậy không.

"Phu nhân ·· ráng thêm chút nữa ·· lại dùng sức ·· cố lên a ···· đầu sắp ra rồi ···· rặn mạnh thêm chút nữa ···· sắp ra tới rồi ·····" Bà mụ liều mạng hô.

"A ···".

Nguyệt nhi hét to một tiếng muốn rách họng.

"Oe oe ··· oe oe ···".

Tiếng trẻ con khóc làm tảng đá treo trong lòng Phong Húc rốt cục hạ xuống.

"Chúc mừng Vương gia, ngài có thiên kim!" Bà mụ tươi cười nói. Phong Húc vừa nghe kích động chạy vào trong phòng.

"Nguyệt nhi, vất vả cho nàng rồi!" Phong Húc nhìn Nguyệt nhi mặt đầy mồ hôi, lấy tay sửa sang lại tóc nàng hỗn độn: "Nàng an tâm nghỉ ngơi đi!".

"Húc, con gái chúng ta đặt tên là gì?!" Nguyệt nhi nhìn đứa trẻ trong lòng nha hoàn.

Phong Húc kêu nha hoàn ôm con gái mình đến, nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn còn chưa mở mắt, trong lòng ấm áp dào dạt, nguyên lai làm phụ thân lại vui sướng như thế!

"Nhạc Nhạc ·· nhạc của vui vẻ ·· Phong Nhạc! Ha ha, tiểu gia hỏa này cứ gọi là Phong Nhạc!" Sự có mặt của con bé đã mang đến vô hạn vui sướng cho mọi người.

Đây cũng là lần đầu tiên Phong Húc nếm trải niềm khoái hoạt được làm phụ thân.

"Nhạc Nhạc ·· ha ha · Nhạc Nhạc ngoan nha!" Nguyệt nhi vuốt ve con gái đang nằm trong lòng Phong Húc, tràn đầy tình thương của mẹ.

"Nhạc Nhạc nhà chúng ta nhất định sẽ là một đại mỹ nhân giống như mẹ nó!" Phong Húc cúi đầu hôn lên trán Nguyệt nhi yêu thương nói: "Mẹ nó ơi, nàng mau nghỉ ngơi đi.".

Nguyệt nhi gật gật đầu.

Phong Húc giao đứa nhỏ lại cho vú nuôi, canh giữ ở bên cạnh Nguyệt nhi bồi nàng đi vào giấc ngủ...

Mấy tháng sau đó, Phong Húc đều tỉ mỉ chăm sóc Nguyệt nhi cùng tiểu bảo bảo Nhạc Nhạc. Ôm Tiểu Nhạc Nhạc trên tay, không ngôn từ nào diễn tả được cảm giác hạnh phúc này. Ngưng nhi, Tuyết nhi, Hoa nhi đều ở bên cạnh chơi đùa với tiểu tử kia.

"Nguyệt nhi, nàng nhìn xem tiểu gia hỏa này càng ngày càng giống nàng, ta thấy sau này phủ chúng ta phải xây tường lên thật cao, bằng không ban đêm sẽ có lắm kẻ vây quanh tường nhìn lén." Phong Húc nhìn con gái bảo bối nói.

"Phủ chúng ta đã có người đu tường rồi!".

Nguyệt nhi mấy lần nhìn thấy bọn háo sắc nhìn trộm tỷ muội các nàng.

"Thật không? Sau này ta phải phái thêm thị vệ canh gác mới được!".

Phong Húc nhìn bốn vị thiếu nữ xinh đẹp nhà mình, cuộc đời này còn mong gì nữa!

"A ··· a ··" Ngưng nhi đột nhiên cảm thấy bụng đau quá, giữa hai chân cũng chảy ra nước.

"Nước ối vỡ rồi, Ngưng tỷ tỷ sắp sinh!" Nguyệt nhi kêu lên.

"Người đâu ·· nhanh lên ·· kêu bà mụ tới đây ngay!!" Phong Húc ôm Ngưng nhi vọt vào phòng, nắm chặt tay Ngưng nhi nói: "Ta ở đây, không phải sợ!" Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Ngưng nhi.

"Ừm, đệ yên tâm đi, ta học y mà. Giúp ta gọi hạ nhân đun chút thuốc, ta sợ đau..." Ngưng nhi nhớ tới tiếng kêu của Nguyệt nhi, sợ hãi không thôi.

"Được!" Phong Húc phân phó hạ nhân đun thuốc cho Ngưng nhi.

"Bà mụ đến rồi ·· bà mụ đến rồi ··" Hạ nhân hô to, Phong Húc kích động đứng dậy túm bà mụ vào nhà.

"Nhanh lên ·· bà mụ ·· Ngưng nhi sắp sinh tới nơi rồi!" Phong Húc đứng một bên khẩn cấp hô.

"Mời Vương gia đi ra ngoài cho." Bà mụ phân phó, Phong Húc khựng lại một chút, sau đó đi ra ngoài chờ cùng Tuyết nhi Hoa nhi.

"A ·· A  A ·· A ····" Tiếng Hương Ngưng kêu còn muốn khủng bố hơn Nguyệt nhi.

"Cố lên a phu nhân ··· cố lên a ···" Bà mụ cực lực trợ sản.

"A ··· đau quá a ····".

Ngưng nhi đau đớn khó nhịn.

"Đầu ra rồi ·· cố lên a ··. Phu nhân ·· đầu đã ra được rồi···" Bà mụ vui sướng nói.

"A ·· A ·· A  A · ···" Hai tay Ngưng nhi túm chặt lấy gối.

"Óe óe ·· óe óe ····" Tiếng bé gái khóc ré lên.

"A A A ·· A ··" Ngưng nhi vẫn còn đau.

"Là long phượng thai ·· phu nhân ·· cố lên a ··· cố gắng chút nữa ·· cố lên ···" Đây là lần đầu bà mụ được đỡ long phượng thai.

Phải nói là vạn phần ngoài ý muốn!

"Oe oe oe ···" một tiếng khóc nữa vang lên, Ngưng nhi sau khi nghe thấy mệt quá ngất đi.

"Chúc mừng Vương gia ··· chúc mừng Vương gia sinh được long phượng thai!!" Bà mụ mừng rỡ nói.

"Long phượng thai sao..." Phong Húc không thể nào ngờ tới: "Ngưng nhi sinh long phượng thai cho bổn vương sao?! Thật tốt quá!!".

Phong Húc chạy vào nhà nhìn hai đứa trẻ mới xuất thế, cao hứng nói không nên lời, y đến ngồi cạnh Ngưng nhi, vuốt ve cái trán của nàng, nhìn Ngưng nhi ngủ say, y mới an lòng.

"Phong Lam ·· Phong Vũ ··" Phong Húc ôm hai đứa trẻ loạng choạng nói: "Gọi phụ vương đi con." Ngưng nhi thấy Phong Húc ngốc nghếch "xì" cười: "Đứa nhỏ mới sinh làm sao mà gọi được! Đệ ngốc thế!".

"À nhỉ · ha ha!".

Phong Húc giống như rất chờ mong đến ngày đứa nhỏ có thể gọi mình một tiếng phụ thân: "Đợi cho tỷ cùng Nguyệt nhi ở cữ hết tháng ·· chúng ta sẽ làm tiệc mừng cho ba đứa tiểu tử này.".

"Ừm··" Trong mắt Ngưng nhi cũng tràn ngập tình thương của mẹ.

===

Tuyết nhi cùng Hoa nhi đang ở trong lương đình.

"Tuyết nhi tỷ tỷ, tỷ nói xem lúc chúng ta sinh đứa nhỏ có phải cũng sẽ thống khổ như vậy không?" Hoa nhi hỏi, nàng rất sợ đau!

"Đứa nhỏ là một miếng thịt của chúng ta, lúc rơi ra đương nhiên là đau rồi!" Tuyết nhi vuốt ve bụng nói: "Chỉ cần bọn nó an toàn xuất thế, có đau cỡ nào cũng đáng!".

Hoa nhi nhìn đứa nhỏ trong bụng, thật hy vọng có thể nhanh nhanh được gặp nó.

Rốt cục cũng đến tiệc đầy tháng mấy đứa nhỏ của Ngưng nhi cùng Nguyệt nhi, phủ Liệt Dương Vương lại huyên náo sôi trào. Lão phu nhân ôm thằng cháu đích tôn Phong Vũ yêu thích không buông tay, Ngưng nhi ôm tiểu Phong Lam, Nguyệt nhi ôm tiểu Phong Nhạc, Hoa nhi cùng Tuyết nhi ôm lấy bụng to.

"Chúc mừng, chúc mừng!".

"Chúc Liệt Dương Vương con cháu đầy cả sảnh đường ··".

"Nghe nói Liệt Dương Vương ăn mừng long phượng thai, thật là trăm năm khó cầu a!".

"Cùng vui cùng vui ·· cám ơn cám ơn..." Phong Húc không ngừng mở miệng đáp lễ, tâm cũng ngọt ngào như mật! Rượu trên bàn vừa vơi lại đầy, mọi người uống mừng liên tục.

"A ··" Tuyết nhi hét một tiếng chói tai.

"Làm sao vậy?" Phong Húc khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì, tiểu tử kia không ngoan đá ta ấy mà!" Tuyết nhi sờ sờ bụng nói.

"À, làm ta cứ sợ...".

"Á ··" Phong Húc còn chưa nói hết, Tuyết nhi lại hô lên một tiếng, túm lấy cánh tay Phong Húc nói: "Hình như là ·· sắp sinh ·· ·· a ··".

Các vị khách quý ai nấy đều kinh hoảng.

Phong Húc ôm Tuyết nhi nói: "Ráng chịu một chút ·· sắp về đến phòng rồi.".

Lão phu nhân ôm cháu đích tôn cầu nguyện cho mẹ con Tuyết nhi bình an. Vương phủ hơi an tĩnh lại một chút, chờ đợi Tuyết nhi sinh.

"A ·· đau quá ·· a · a ···" Tuyết nhi cắn chặt răng.

"Thả lỏng ·· thả lỏng nào ·· đừng khẩn trương quá ·· phu nhân!" Bà mụ mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Một đoạn thời gian vất vả trôi qua.

"Vương gia Vương gia ··" Bà mụ vội vàng lao ra ngoài phòng.

"Làm sao vậy??? Có phải Tuyết nhi xảy ra chuyện gì rồi không?!" Phong Húc khẩn trương hỏi, không khí toàn bộ vương phủ cũng khẩn trương theo.

"Sinh ·· sinh ·· sinh rồi!~".

Bà mụ thở phì phò nói: "Là một vị thiên kim".

"Ha ha ha ··" Phong Húc nở nụ cười, y lại làm phụ thân của một  đứa nhỏ nữa!

"Chúc mừng Vương gia a ··" Các vị khách mời đều giơ chén rượu lên, Phong Húc bưng chén rượu cười nói cùng mọi người.

Tiệc rượu cũng tan, Phong Húc ngồi bên gối vuốt mặt Tuyết nhi nói: "Tuyết nhi, còn đau không?" Tuyết nhi lắc đầu, nàng ngồi dậy nói: "Ôm cục cưng lại đây đi, ta muốn nhìn nó!".

"Được!" Phong Húc ôm cục cưng từ tay vú nuôi đặt vào tay Tuyết nhi.

"Húc, cục cưng của chúng ta gọi là gì đây?!" Tuyết nhi vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hạnh phúc hỏi.

"Hả?? Vậy gọi là ·· Oánh nhi đi! Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình, Khinh la tiểu phiến phác lưu oánh*." (*Oánh nghĩa là tâm địa trong sáng)

"Oánh nhi, Phong Oánh ·· ha ha ·· tiểu Oánh Oánh ··" Tuyết nhi ôm con gái ngọt ngào gọi.

Phong Húc nghĩ thầm: "Ai dà, kế tiếp là Hoa nhi! Chờ bọn họ sinh con xong hết, ta... ta phải đi đón Tử Yên về mới được!".

Miếng tử ngọc trước ngực lúc nào cũng nhắc nhở y còn vướng bận chuyện Tử Yên.

Không biết Tử Yên thế nào rồi?