Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 12: Lão nhân



Ads“Ngươi…. Khôn hồn thì hãy tránh ra, chuyện này vốn không canhệ với hai ngươi, đừng có chõ mũi vào việc người khác, không đến lúc hối cũngkhông kịp thì đừng trách ta tàn ác”, cảm giác cho ta biết hai kẻ này không đơngiản, nếu có thể dọa cho chúng chạy mất là tốt nhất, còn không thì, ta khôngtin thân là Sư tử Hoàng Kim lại bại trong tay 1 đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch và 1tên nam nhân ẻo lả

“Nếu ta cứ muốn chõ mũi vào thì làm sao?”, tươi cười đáp trả,Tuyết Lăng dùng ánh mắt hồn nhiên của mình quan sát Sư tử, khiến cho mọi ngườikhông khỏi cảm thấy nàng vốn chỉ là 1 nữ hài bình thường. Thế nhưng, diễn biếntiếp theo lại chứng mình điều hoàn toàn ngược lại

“Cô bé, ta cảm tạ cô ra tay tương trợ. Thế nhưng, ngươikhông phải đối thủ của hắn đâu. Vị ca ca kia, hãy đưa bé gái này chạy nhanh đi,ngay khi còn kịp. Khụ… khụ”

“Vũ ca, huynh đừng cố nữa. Thân thể của huynh sắp đến cực hạnrồi” Làm sao bây giờ, ta phải làm sao đây, Vũ ca sắp … Ta giờ đây cũng đang bịtrọng thương, ngoài hai người trước mặt, không ai có thể cứu chúng ta được nữa.Cơ mà, một đứa trẻ và một thư sinh tóc trắng có thể giúp được gì chúng ta sao?Ông trời ơi, chẳng nhẽ ông lại muốn tuyệt đường sống của Yên Chi ta sao?

“Ta đã nói rồi, hai người không thể chết”, ngữ khí tự tin củaTuyết Lăng lại tiếp tục vang lên, làm cho nàng giờ phút này đây trở thành điểmnhấn của bức tranh phong cảnh ngập tràn máu tươi sắp sửa được vẽ ra

“Nếu ngươi đã muốn chết, ta cũng không cấm cản”, cảm giác củata chắc chỉ là nhầm lẫn chút thôi, dựa vào tuổi tác thì con bé kia có tài cángì chứ? Ta không tin nó có thể làm nên những thay đổi lớn đến cỡ nào

Lời vừa dứt, Sư tử Hoàng Kim thân mình chợt lóe, xông thẳngđến Tuyết Lăng công kích. Hình ảnh nàng cả người bị nát bét, máu me lẫn lộn hiệnlên trong đầu khiến cho Sư tử ta vô cùng sung sướng. Thế nhưng, ngay khi cảm thấysắp chạm được đến người nàng, một thân ảnh đỏ chói liền dùng tay ngăn nó lại

Cái gì? Tên nam nhân tóc trắng đó chỉ dùng một bàn tay liềncó thể chặn được đòn tấn công của ta ư? Không thể nào….

Chứng kiến cảnh trước mặt, Khuynh Vũ cũng Yên Chi không thểtin vào mắt mình được nữa. Sư tử Hoàng Kim 2 vạn năm công lực có hơn, thế côngbị người khác cản phá dễ dàng đến thế? Đây là sự thực sao?

“Động đến chủ nhân của, CHẾT”. Chỉ là một con yêu quái tuhành có hơn 2 vạn năm mà cũng dám có chủ ý sát hại chủ nhân? Ta sẽ cho ngươi biếtthế nào là địa ngục nhân gian.

Một loạt dải lụa đỏ từ tay áo của Dạ Nguyệt phát ra, cuốn chặtlấy thân thể to lớn của Sư tử, khiến hắn không sao cựa quậy được. Chiếc bờm vàngcủa hắn phát ra thứ ảnh sáng chói mắt, hòng đốt cháy những dải lụa đỏ, giải thoảtthân mình khỏi hiểm cảnh

Hỏa công của Sư tử Hoàng Kim có lực công kích vô cùng mạnh,có khả năng biến những thanh kim loại cứng rắn nhất thành nước chỉ trong chớp mắt.Tiếc thay, đối thủ của nó lại là Dạ Nguyệt. Những dải lụa của chàng được ngâmtrong máu của phượng hoàng lửa, loài yêu quái được xưng “hậu” trong số tất cảcác loài hỏa yêu, được xem là một trong những biểu tượng của sự bất tử, sự caoquý không thể thay đổi. Chưa hết, phượng hoàng lửa còn là loài yêu bất diệt, hấpthụ lửa để tái sinh cũng như tăng cao công lực. Vậy nên, trong lúc cùng quẫn,Sư tử Hoàng Kim theo bản năng dùng lửa để giải thoát chình mình hóa ra vô tìnhlại giúp cho những dải lụa đó càng thêm cường hãn, không gì có thể phá vỡ

Quái… sao ta càng phát ra lửa để công kích thì những dải lụanày lại càng thêm siết chặt vậy? đây… chẳng nhẽ chính là phượng hoàng lửa vạnngười khiếp sợ? Không thể nào, ta vốn đâu có ngửi được chút yêu khí nào từ têntóc trắng này cơ chứ?

Quả thực không thể trách Sư tử Hoàng Kim khinh địch. Do mắtcủa Dạ Nguyệt vốn được làm từ Ngọc Bích núi Thiên Hỏa, có khả năng trừ tà vôcùng linh diệu, đồng thời cũng làm cho tiêu tán yêu khí, khiến cho đối thủkhông nhận biết được pháp lực của chàng, vậy nên ai cũng nghĩ rằng Dạ Nguyệt chỉlà đơn giàn một thư sinh chân yếu tay mềm mà thôi

Bản năng dã thú của Sư tử Hoàng Kim vốn đã cảnh báo trước độnguy hiểm của Tuyết Lăng và Dạ Nguyệt, nói rằng, nó vốn không phải đối thủ củahai người bọn họ. Thế nhưng, do tự phụ vào sức mạnh của mình cũng như khinh thườngđịch thủ, nên kết quả Sư tử phải nhận lấy đó chính là bị trói chặt trong từng dảilụa đỏ tựa máu của Dạ Nguyệt. Hơn nữa, do phát huy hỏa công để phòng ngự khiếncho những dải lụa đó càng thít chặt vào cơ thể vàng óng một màu Hoàng Kim, và nếukhông có gì bất trắc, chỉ trong phút chốc nữa thôi, Sư tử Hoàng Kim sẽ bị banhxác, chết không lời trăn trối

Không… ta không thể chết thế này được. Chủ nhân ơi, người …người mau đến cứu tiểu yêu đi. Tiểu yêu sắp không chịu được rồi… Hu hu hu

“Không ổn rồi. Hoàng Kim xảy ra chuyện rồi….”

Cảm thấy khí tức của Sư tử có chút rối loạn, một lão nhân đầutóc bạc phơ ở cách Vạn Lâm yêu xa xôi vạn trượng, khẩn cấp dùng pháp lực dichuyển đến giải cứu

“Là kẻ nào dám đả thương Hoàng Kim bảo bối của ta….”

Một tiếng gầm lớn vang lên văng vẳng khắp khu rừng, khiếncho muông yêu trong rừng càng thêm sợ hãi, lẩn trốn kỹ lưỡng hơn, sợ rằng, nếunhư chẳng may ra ngoài lúc này, chắc chắn sẽ gặp phải họa sát thân

Theo sau tiếng thét lớn đó xuất hiện một ông lão đầu tócmang màu của sương, khoác trên người bộ y phục màu đen tuyền. Cặp mắt của lãota mang đầy vẻ hung ác, huyết tinh hiện rõ ràng, làm cho khuôn mặt nhăn nheo củalão càng thêm đáng sợ

Trông thấy cảnh tượng Sư tử Hoàng Kim bị ngược đãi, lão giàkhông khỏi tức giận, hung hăng trừng đôi mắt độc ác của mình về hướng Dạ Nguyệt,cất tiếng nói, “Tiểu tử, ngươi hãy thả Hoàng Kim ra ngay cho ta, nếu không kếtcục ra sao ngươi tự mình gánh lấy”. Đồ láo toét, đến cả yêu quái thân cận củata ngươi cũng dám động tới, phải chăng ngươi chê mình sống quá lâu

“Nếu ta không thả thì sao?”, siết chặt lụa đỏ, Dạ Nguyệt hờhững nhìn lão già nộ khí xung thiên đứng đó không xa. Ngươi tưởng ta sợ ngươichắc, đừng tưởng vi mình già rồi mà ở đó làm càn. So với tóc của ta, ngươi chưatính là cái gì đâu

“Ha ha… Trông ngươi tuấn tú thế kia, hóa ra đầu óc cũng chỉđến thế. Ngu si. Nếu ngươi đã không nguyện ý thả, lão phu đành phải…”

Một thân ảnh đen tuyền lao vút về phía Dạ Nguyệt tấn công,lão già tập trung tâm lực của mình nơi lòng bàn tay, với ý đồ một chiêu giảiquyết chàng ta, không tốn chút thời gian nào cả

Không được rồi. Công lực của lão già đó so với Dạ Nguyệt chỉcó hơn chứ không kém. Cảm thấy uy hiếp ngày một lớn, Tuyết Lăng không chậm trễliền phi thân lên trước nam tử áo đỏ, dùng phép thuật tạo thành một lá chắn, bảohộ chàng ta trước đòn tấn công ác độc của lão già áo đen

“Ầm…”

Hai cỗ cường đại khí tức va chạm vào nhau tạo nên một tiếngnổ lớn kinh thiên động địa, khiến cho Tuyết Lăng và lão già không khỏi lùi vềsau mấy bước, chăm chú quan sát đối phương

Công lực của lão già ấy thật sự là cao… là Trung Thuần phápsư cấp 8. Thật không ngờ, lần thứ ba ta xuất thủ, đối phương lại là một ngườicó sức mạnh hơn ta. Nhưng như vậy thì sao? Đánh bại một người hơn mình mới thựcsự là một thú vui, không phải sao? Từ trước đến nay ta đâu phải là kẻ thấy khóthoái lui

Nha đầu này không tệ. Mới từng đó tuổi mà công lực đã thâm hậunhư vậy. Quả thực là một nhân tài trong nhân tài, nếu ta có thể thu phục làm đệtử thì …Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn chứa đầy huyết tinh của hắn bỗng hiện lên mộttia vui mừng khác thường

“Nha đầu, thấy ngươi cũng có chút bổn sự. Lão ta thích ngươirồi. Ngươi có nguyện trở thành đệ tử của lão phu không? Ha ha…”

“Trở thành đệ tử của ngươi ư? Xin lỗi, ta không có hứngthú”. Trước nay, ta luôn dựa vào sức mình để trở nên mạnh hơn, nếu có bái sư,ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện bái. Một lão già với sát ý quá mạnh như vậy, nhậnlàm sư phụ, ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa

“Ngươi…” Thấy Tuyết Lăng ngay lập tức từ chối đề nghị củamình không cần suy nghĩ, lão già không khỏi bực mình. Láo lếu, quả thực quá láolếu. Trước nay số ngươi quỳ xuống van xin ta nhận làm đệ từ, nhiều không kể xiết.Thế nhưng, con bé đó còn không buồn cân nhắc lời nói của ta. Được, nếu ngươi đãkhông muốn làm đệ tử của ta, vậy ta chỉ còn cách diệt trừ mầm họa này, đề phòngngày nào đó ngươi vượt quá ta

“Dạ Nguyệt, mau dứt điểm con sư tử đó đi. Nếu để lão già đógiải cứu thành công, đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi”

“Chủ nhân, cứ … Bùm…”

Chưa kịp nói hết lời, toàn thân của Sư tử Hoàng Kim đã bịbóp nát dưới sức mạnh của mĩ nam áo đỏ. Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, cả thân xácto lớn của Hoàng Kim giờ đã biến mất không còn lưu lại chút dấu tích. Dườngnhư, trên thế gian này chưa từng tồn tại thứ yêu quái vậy đó.

Chết. Sư tử Hoàng Kim bị hạ sát dễ dàng như vậy sao? Kể cả mộtcơ hội phản kháng cũng không có? Nam tử kia…không hề yếu đuối như vẻ ngoài thưsinh của chàng ta. Vũ ca và ta hôm nay coi như gặp may khi được người như vậy cứurồi. Còn về lão già kia, không hiểu sao ta có cảm giác, vị cô nương này ắt hẳnsẽ đánh bại lão ta. Nguyên do vi sao thì ta không biết nhưng ta tin chắc chuyệnsẽ xảy ra như thế

Mặc dù cơ thể ta không có một chút tâm lực nào, lại càngkhông biết võ công, “năng lực” đó do cơ thể ta suy yếu cũng không thể sử dụng,nhưng Khuynh Vũ ta dám chắc một điều, vị cô nương áo trắng này sẽ đưa chúng tarời khỏi nơi này an toàn. Lý do nàng ta giúp hai ta thì ta không biết, ôi giámà cơ thể ta không suy kiệt, ta có thể dùng “năng lực” đó để biết được rồi

“Ngươi,… ngươi dám giết Hoàng Kim của lão phu. Nếu đã đến nướcnày, nơi đây sẽ là mồ chôn của các ngươi”, run run chỉ tay về phía Tuyết Lăng,lão già dùng tâm lực của mình công kích nàng, hòng khiến nàng không chịu đượcáp lực mà tử vong

Lại một lần nữa sử dụng lá chắn ma thuật, nhưng lần này, docông lực chênh lệch nhau quá nhiều thế nên nàng có chút dùng quá lực, một ngụmmáu đào chảy ra nơi khóe miệng.

“Chủ nhân, người có sao không?”, trông thấy giọt máu nhẹnhàng hiện lên trên khuôn mặt bạch ngọc của Tuyết Lăng, thâm tâm Dạ Nguyệt xuấthiện một cơn lo lắng. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, ta thấy chủ nhân lâmvào tình cảnh thế này. Ta biết tính tình nàng kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.Nhưng nếu đến nước nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ dùng pháo hiệu kêu Đoạn lãogia đến tương trợ. Trách phạt gì ta cũng cam chịu, miễn sao nàng có thể an toànly khai nơi đây

Để ý thấy bên hông Tuyết Lăng có một quả pháo hiệu, lão giàcười to,”Ngươi nghĩ đến việc dùng pháo hiệu để cầu cứu ư? Nằm mơ”. Đã dám giếtyêu quái của ta mà các ngươi còn nghĩ chạy ư? Đừng có ảo tưởng

Phát ra tâm lực của mình, nhất thời xung quanh khu vực chiếnđấu hình thành nên một tấm màng trong suốt, bao bọc tất cả mọi người bên trong.Kết giới. Là kết giới. Lão già bỉ ổi đó sử dụng kết giới nhằm bức tử ta đây mà.Được, nếu như ngươi đã bi bỉ như vậy, đừng trách ta không khách khí

“Dạ Nguyệt, chúng ta lên”, môi ngọc khẽ mở, Tuyết Lăng hướngánh mắt kiên nghị của mình về phía mĩ nam áo đỏ bên cạnh mình. “Vút” một tiếng,hai thân ảnh 1 đỏ 1 trắng liền thẳng tiến lão già trước mặt toàn lực công kích

“Phượng vũ cửu thiên”, chín dải lụa đỏ từ hai tay áo của DạNguyệt gắt gao tiến đến, bao vây tứ phía hắc y lão tử. Những dải lụa đó khôngngừng nhẹ nhàng di chuyển, mỗi lần như vậy, một ngọn lửa mãnh liệt lại phát ra,quấn lấy nhau, tạo thành hình phượng hoàng, thiêu đốt cảnh vật xung quanh lãogià kia không ngừng nghỉ.

“Cửu thiên huyền nữ thức thứ hai – Phong ba bão táp”, mộtcơn lốc xoáy khổng lồ chợt hiện trước mặt Tuyết Lăng, tuân theo chỉ thị củanàng, cơn lốc xoáy đó thẳng tiến hướng lão già kia. Lốc xoáy đi đến đâu, quangcảnh bị tàn phá đến đó, khiến cho cảnh vật giờ khắc này trông hoang tàn khôngnói nên lời

Phong ba bão táp là thức thứ hai của Cửu thiên huyền nữ. Mỗimột thức tiến công có sức mạnh gấp nhiều lần chiêu trước đó và đồng thời cũnghao tổn một lượng lớn tâm lực. Vấn đề ở đây chính là, không phải chiêu thức nàocũng có thể dùng cho mọi đối tượng. Thức thứ nhất, trảm yêu trừ ma, chỉ dùng đểđối phó với yêu quái thuộc ngũ hành. Chiêu thức đó sẽ vô hiệu hóa phép thuật củayêu quái rồi từ đó hút sạch yêu khí, huyết khí khiến cho chúng chỉ có thể chịuchết.

Ngược lại với thức thứ nhất, thức thứ hai này chuyên dùng đểđối phó với pháp sư. Khi sử dụng, một cơn lốc xoáy tương ứng với pháp lực củapháp sư sẽ hiện ra, Cơn lốc xoáy đó sẽ hút hết tất cả mọi thứ trên đường đi củamình, sau đó, dùng sức mạnh đó giam đối phương vào tâm lốc. Lúc này đây, nhữngthứ đã bị hút vào sẽ trở thành vũ khí tấn công kẻ xấu số kia. Chưa hết, khi vàoở trong tâm lốc, mọi đòn tấn công lốc xoáy để thoát ra ngoài, lực công kích chỉcòn rất, rất nhỏ. Do vậy nếu như bị dính chiêu này, kẻ đó cầm chắc cái chết

Mặc dù lợi hại như vậy, thế nhưng lượng tâm lực đòi hỏi cũngvô cùng lớn. Đây lại là lần đầu tiên Tuyết Lăng sử dụng nên khiến cho cơ thểnàng có chút không quen. Gương mặt nàng tái nhợt, dòng máu cạnh khóe môi lại lầnnữa trào ra, cho thấy rằng, lúc này đây, nàng đã đến cực hạn. Sau chiêu này, nếunhư lão già kia không sao, e rằng, nơi đây quả thực sẽ là tử địa của nàng

Bị bao vây bởi lửa và lốc xoáy, lão già áo đen không khỏi cảmthấy có chút bất lực. Thực lực hai kẻ kia, so với mình quả thực kém xa. Thếnhưng đòn tấn công của bọn chúng quả thật quá lợi hại. Tất cả cũng do ta đã quákhinh thường chúng nên mới rơi vào cảnh ngộ này. May sao, trước khi rời đi làmnhiệm vụ, thánh sứ đã đưa cho ta một vật, bảo khi nguy cấp hãy đem ra sử dụng.Xem ra đây là lúc đó rồi

Xuất ra một chiếc hộp nhỏ được trạm khắc tinh tế, lão già nhẹnhàng khẽ mở, “Ầm” một tiếng vang, cả phượng hoàng lửa và lốc xoáy của Dạ NguyệtvàTuyết Lăng liền biến mất không còn tung tích. Lực bạo phát sinh quá lớn, liềnđem bọn họ vứt thẳng xuống đất cạnh Khuynh Vũ và Yên Chi, hai người không hẹnmà cùng phun ra một ngụm máu tươi, bộ dạng chật vật vô cùng

Lúc này đây, trước mặt hắc y lão già là một linh hồn namthanh niên trong suốt, mắt khẽ nhắm. Cơ thể chàng ta phát ra thứ ánh sáng xanhlam nhàn nhạt tươi mát, khiến cho nhất thời mọi người không khỏi không ngướcnhìn vị nam tử bí ẩn kia

Tại sao, tại sao… đòn tấn công của ta bỗng nhiên vô tác dụng,chẳng nhẽ là bởi linh hồn nam tử kia? Tại sao lại có thể như vậy được? Ông trờiquả thực muốn tuyệt đường sống của Tuyết Lăng ta? Không, ta không tin, gì màthiên ý, gì mà số trời, ta không có tin. Ta, nhất định, phải sống

“Ha ha ha… các ngươi đã thấy chưa? Đây chính là kết cục củanhững kẻ chống lại bổn tướng đấy”, Thánh sứ quả nhiên tiên liệu như thần, nếukhông nhờ có người, ta đâu thể dễ dàng thoát khỏi trận pháp của hai tên hỗn láokia chứ. Ta mặc dù không biết linh hồn trước mặt là ai, tại sao có thể dễ dàngphá vỡ những pháp thuật mạnh như thế, nhưng ta biết 1 điều, mấy kẻ kia, nhất địnhphải CHẾT

“Chủ nhân, người có thể nhân cơ hội lão già kia đang khôngchú ý, triệu hồi tứ muội, tứ đệ, ngũ muội, ngũ đệ ra đối phó với lão takhông?”, khẽ lau dòng máu nơi khỏe miệng của mình, Dạ Nguyệt tránh không khỏicăm tức. Lần đầu tiên ta cùng chủ nhân xuất thủ, ai dè lại có kết cục như vầy.Hơn nữa, điều đáng ghét hơn là, đến ngay cả lý do tại sao chiêu thức của ta bịphá, ta cũng còn không biết. Chết, Dạ Nguyệt ta không sợ, ta chỉ không thể chứngkiến cảnh chủ nhân bị bất kỳ thương tổn nào. Nếu như các đệ đệ, muội muội cùngxuất chiêu, chủ nhân vẫn còn 1 con đường sống

Biết được suy nghĩ của mĩ nam tóc trắng nằm bên cạnh mình, DạNguyệt chầm chậm lắc đầu, “Không thể, với công lực hiện tại, cả 4 người bọn họđều không phải đối thủ của lão già đó. Chưa kể còn cái linh hồn xanh lam bí hiểmkia nữa, cơ hội để chiến thắng gần như bằng không. Hơn nữa,… kết giới này đã vôhiệu hóa nhẫn ngọc của ta, cho dù có muốn, ta cũng không thể triệu hồi bọn họđược”

“Ha ha… nhóc con, ta hỏi lại lần cuối, ngươi có nguyện báita làm sư không?”

“Không, thà chết ta cũng không bái kẻ độc ác, ti bỉ nhưngươi làm sư phụ”

“Được, đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi”

Bàn tay nhăn nheo của lão già áo đen bỗng xuất ra một đạoánh sáng màu đen, thẳng hướng Tuyết Lăng mà tiến. Đạo ánh sáng đó tỏa ra sátkhí ngút trời, khiến cho khuôn mặt của mọi người nơi đây không khỏi xảy ra đạibiến. Khuôn mặt của Khuynh Vũ càng thêm nhợt nhạt, không một sức sống. Yên Chivà Dạ Nguyệt cũng không khá hơn là bao nhiêu. Duy chỉ có Tuyết Lăng là vẫn vậy,vẫn vẻ kiêu ngạo bẩm sinh không thể che dấu, như bạch ngọc nghìn năm luôn tỏasáng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào

Mắt thấy đạo hắc quang đó càng ngày càng tiến lại gần TuyếtLăng, Dạ Nguyệt dùng hết sức bình sinh của mình, lao lên làm thành một tấmkhiên che chở cho nàng. Dang rộng đôi tay trắng muốt của mình, chàng ta ôn nhuôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng. Giờ đây, trong ánh mắt chàng hiện nên một nétquyết tâm không thể che dấu. Đời này kiếp này, có thể chết vì nàng, ta khôngcòn gì hối hận

“Dạ Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy. Tránh ra, nhanh tránh racho ta”, không, ta không thể để cho một người nữa chết vì ta được. Kiếp trước,người bạn duy nhất của ta, vì muốn bảo toàn mạng sống cho ta, cậu ấy đã nhảy lầutự tử, gây sự chú ý của mọi người, khiến cha ta không thể bóp chết ta được. Kiếpnày, ta quyết không thể để chuyện đó tái diễn, ta sẽ không bao giờ để cho ai hysinh tính mạng vì ta một lần thêm nữa, không bao giờ

Ta phải sống, nhưng nếu mạng sống của ta phải đánh đổi bằngsinh mạng của những người thân thương nhất của ta, ta thà không cần cuộc sốngđó

Sử dụng chút tâm lực ít ỏi còn lại của mình, Tuyết Lăng dùngphép đẩy vị nam tử đang ôm lấy thân mình ra chỗ khác, trên khuôn mặt cao ngạo củanàng xuất hiện một nụ cười thật tươi đẹp, thật trong sáng. Dường như, lúc nàyđây, thứ nàng sắp phải đón nhận không phải cái chết, mà chính là niềm hạnh phúcnhất nhân gian này vậy

“Chủ nhân…. Không……………..”

“Tuyết Lăng, cẩn thận….” Ngay lúc đạo hắc quang kia đánh xuốngngười nàng, một thân hình bé nhỏ chạy thật nhanh đến bên người nàng, hứng trọntất cả lực công kích đáng sợ kia. Khe khẽ mỉm cười, tiểu hài đó yếu ớt lên tiếng,“Nhị ca đã nói rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ muội”

Khởi Tân vừa dứt lời, thân hình của nhóc ta liền đổ sụp xuốngtrước mặt Tuyết Lăng, trên môi nhóc ta là một nụ cười vô cùng tươi sáng, khác hẳnvới vẻ lạnh lùng, trầm lắng thường ngày của mình

“Nhị ca…. sao huynh khờ thế….Muội…” Không thể nào, tại sao lạithế? Tại sao đến cuối cùng, vẫn có người phải chết vì ta? Ông trời ơi, ông có mắtkhông thế???

Một giọt lệ châu khẽ lăn trên bờ má, Tuyết Lăng liền đứng dậy.Quá mức đau lòng, cơ thể nàng đột nhiện bạo phát ra tất cả sức mạnh

“Ầm…”

Đối mặt với cỗ bạo khí này, tất cả cảnh vật còn sót lạitrong kết giới phút chốc bị hủy, ngoại trừ tảng đá Khuynh Vũ trước tựa vào. Nhađầu này, sao có thể phát động tấn công như thế? Tâm lực của nó không phải đã cạnkiệt rồi sao? Nó chắc chắn sẽ trở thành vật cản trong “kế hoạch” của giáo chủ.Bằng mọi giá, hôm nay, ta phải giết nó

“Nha đầu, nạp mạng,….”, rống to một tiếng, lão già áo đendùng toàn lực công kích Tuyết Lăng, đôi mắt hắn lúc này đây chứa đấy sát khí,gân xanh từng chiếc nổi lên trên cái trán nhăn nheo, trông hắn lại càng giốngquỷ vô thường hơn bao giờ hết

Trực tiếp đón nhận công kích của lão già, tiểu hài áo trắngphát ra khí lực càng cường hãn hơn bao giờ hết, xen lẫn trong đó, nếu để ý kỹ,ta có thể nghe được cả những tiêng than khóc của nàng

Tất cả cảnh vật trong kết giới này đều đã bị chủ nhân phá hủyhết, thế nhưng, hòn đá kia tại sao không hề hấn gì? Chắc chắn có vấn đề. Nếu cứđể chủ nhân như vậy, rất có khả năng, công lực người sẽ bị phế hết. Dạ Nguyệtta đành đánh cược với số phận một phen

“Vút”, một dải lụa đỏ quấn lấy tảng đá duy nhất còn sót lại,sợi lụa đó chuyển động một cái, đem hòn đá đó ném thẳng vào chính giữa hai ngườiđang đọ tâm lực cách đó không xa

Chỉ một hòn đá thôi mà cũng định ngăn trở ta ư? Nực cười.Đưa một cánh tay nhăn nheo của mình về phia “vật thể” đang bay về đây, lão giàdùng phép thuật của mình để phá hủy nó. Những tưởng chỉ trong một chiêu, tảngđá đó sẽ nát bấy. Nhưng không, đòn phép được lão tung ra nhanh chóng bị nó hútsạch lấy. Chưa hết, tâm lực của lão không ngừng di chuyển vào nó, không hề có dấuhiệu ngừng lại

“Cái gì? Sao lại có thể như thê vậy. Quỷ, ta gặp quỷ rồi”

Quỷ hay không, điều đó không ai biết. Điều mọi người thấy được,chính là, khi hòn đá đó bay vào chính giữa Tuyết Lăng cùng hắc y lão tử, tất cảphép thuật cùng đòn phép của hai người đã biến mất không còn dấu tích

“Bùm”, hai thân hình một lớn một bé bị bắn về hai phía của kếtgiới, mỗi ngươi thổ ra một ngụm máu tươi, chật vật vô cùng. Do tâm lực đã gần cạnkiệt, thế nên thương tổn Tuyết Lăng nhận phải không lớn lắm. Còn lão già kiathì ngược lại, tâm lực sung mãn, do vậy, khi đột nhiên bị hút sạch không còn mộtchút, lục phủ ngũ tạng của lão chịu đả kích vô cùng lớn. Lúc này đây, vẻ độc áctrên người đâu còn nữa, trông lão ta không khác gì một ông lão bình thường,không chút pháp lực phòng thân

“Chủ nhân, người không sao chứ?” Ta quả thực còn được ông trờixót thương mà. Ai mà ngờ được tảng đá đó không chỉ giúp chủ nhân khôi phục thầntrí mà còn khiến cho lão già kia trong chốc lát trở nên thảm hại đến mức kia cơchứ. Đáng kiếp lão, đả thương chủ nhân ta, kết cục đó còn là quá tử tế. Để takhôi phục lại yêu lực sẽ cho lão ta nếm đủ mọi khổ cực chốn nhân gian

“Ta … không sao. Ngươi qua xem nhị ca ta thế nào đi”. May mắnlần này nhờ có Dạ Nguyệt nhanh chí, nếu không với thân thể bé nhỏ cùng với tâmlực đã cạn kiệt của ta, một khi bộc phát, rất có thể ta sẽ thành 1 thân tàn phế

“Vâng, chủ nhân”. Nàng không sao, nàng không sao cả. Ta cảmnhận được, mặc dù tâm lực nàng còn lại không nhiều, thế nhưng thương tổn nàngnhận lấy gần như bằng không. Nếu như không phải hòn đá kia chủ yếu hút hết sứcmạnh của lão già khốn kiếp kia, e rằng, lúc này đây chủ nhân cũng sẽ nằm im mộtchỗ, không thể động đậy

Cẩn thận kiểm tra cơ thể của Khởi Tân, Dạ Nguyệt không khỏithở phào một hơi. Kinh mạch có hơi chút rối loạn, thân thể cũng đã hứng chịu mộtchút thương tổn, thế nhưng đều không có ảnh hưởng đến tính mạng. Đón nhận mộtđòn tấn công hiểm ác như vậy mà vẫn giữ được tính mạng? Hơn nữa, kết giới củalão già kia khiến cho nội bất xuất, ngoại bất nhập, làm sao Tuấn Khởi có thểxông vào đây cơ chứ? Rốt cuộc thân phận của cậu ta có điểm kỳ bí nào?

Quan sát ánh mắt của mĩ nam tóc trắng, Tuyết Lăng liền buônglỏng tâm sự trong lòng mình xuống. Nhị ca không sao, vậy là được rồi. Còn vìnguyên do gì huynh ấy có thể xông vào đây, điều ấy còn quan trọng sao? Ngườidám lấy tính mạng để cứu ta, chắc chắn không phải kẻ xấu

Dùng chút tàn sức đứng dậy, tiểu hài áo trắng tươi cười cấtbước về phia hắc y lão tử giờ phút này đang nằm im chịu chết. Nụ cười của nàngtươi đẹp tựa ánh ban mai, nhưng lại khiến cho kẻ đối diện với nàng cảm thấy sợhãi hơn bao giờ hết.

Chết tiệt, sao có thể như vậy cơ chứ? Cả đời ta chinh chiến,chưa hề khuất phục trước bất kỳ ai, vậy mà lúc này đây, ta lại sợ hãi một connhóc ư? Không… không thể, tất cả chỉ do là thân thể ta suy kiệt, khiến đầu óccó chút không tỉnh táo thôi. Một con nhóc bé tý thì có thể làm gì ta cơ chứ?

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắc y lão nhân, khiếncho khuôn mặt già nua đó chợt nở một nụ cười vô cùng âm hiểm. Không phải ta cònlinh hồn kia sao? Thánh Sứ dặn rằng, nếu lâm vào lúc tâm lực cạn kiệt, ta có thểhấp thu hắn để chống trả quân địch. Đúng vậy, sao tự dưng ta lại không nhớ đếnchuyện này cơ chứ?

Vận dụng tất cả sinh lực tàn dư của mình, lão già cố lết thậtnhanh về phía linh hồn xanh lam, những mong có thể hấp thu chàng ta để thay đổicục diện. Nhưng Tuyết Lăng và Dạ Nguyệt há có thể để kẻ thù của mình đạt đượccơ hội đó cơ chứ

Tảng đá bí ẩn kia lại một lần nữa bị Dạ Nguyệt dùng lụa đỏ hấtmạnh về phía linh hồn bí ẩn kia, và chỉ thoáng chốc, linh hồn đó cũng biến mấtvô tăm vô tích.

Nhìn thấy phao cứu sinh của mình bị hủy ngay trước mắt, lãota không khỏi cảm thấy uất hận. Chỉ là một lũ sinh sau đẻ muộn cũng có thể bứcta đến mức này, đây… đây là chuyện gì cơ chứ?

“Thế nào, ngươi còn muốn giết ta không, lão nhân”, TuyếtLăng cười cười, giơ bàn tay búp măng của mình khẽ nâng cằm của lão già kia lên,khiến hắn trong phút chốc nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc nàng. Trong đôi mắt đó làhận thù, là oán giận, là huyết tinh không gì có thể che dấu

“Ngươi… ngươi định làm gì ta?”, ác quỷ, con nhỏ này đúng làác quỷ. Ta … ta phải nhanh chóng gọi người tới giải cứu ta… Ta không muốn bỏ mạngtại nơi này… không muốn

Rất tiếc, suy nghĩ đó của lão ta mãi không thể thành sự thật.Mặc dù tâm lực giờ hầu như không còn, thế nhưng kết giới lão ta dựng lên vẫnkiên cố như trước. Kết giới này gọi là Sinh Tử giới, chỉ có khi giết chết đốithủ hoặc người kiến tạo kết giới mới có thể phá vỡ nó, thoát ra ngoài. Có thểnói rằng, tất cả đều là do lão ta tự chuốc lấy, không thể oán trách ai được

“Làm gì ngươi. Ha ha ha… Điều này ngươi còn phải hỏi sao?”,“Bốp” một tiếng, một quả đấm mang chút tâm lực ít ỏi còn lại nàng hướng thẳng đếnđan điền của lão ta, hủy đi pháp lực cả đời của lão

“A…. Ngươi…. Đồ độc ác”, công lực của ta, công lực cả một đờicủa ta…..

“Độc ác ư? Ngươi còn chưa biết hết thế nào là độc ác đâu”, độcác? Ngươi cũng xứng nói hai chữ này hay sao? Là kẻ nào dồn ta đến chỗ chết, làkẻ nào ra tay thương tổn ca ca ta không chút lưu tình? Ta sẽ đem tất cả cảmgiác đớn đau đó hoàn trả cho ngươi, không thiếu dù chỉ 1 chút tư vị

“Dạ Nguyệt, ngươi hãy ném tảng đá bí ẩn đó về phía kết giớicho ta”, nếu tảng đá đó đã có thể hút sạch tâm lực của lão già này, tại sao lạikhông thể hấp thu sức mạnh của Sinh Tử giới cơ chứ? Nếu muốn ra khỏi đây và vẫngiữ được mạng chó của lão ta, đây là cách duy nhất

“Vâng”, lời vừa dứt, một tảng đá lại được ném lên khôngtrung, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, kết giới vững vàng trước mắt Tuyết Lăng đãkhông còn 1 chút dấu vết

“Tiểu thư, người… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngườivậy?”, hai thân hình một vàng một hồng nức nở lao vào Tuyết Lăng, ôn nhu ôm lấynàng. Từng hàng lệ châu khẽ chảy, thấm đẫm tấm bạch y đã không còn nguyên vẹn củanàng

Cảm nhận được chủ nhân có nguy hiểm, ta cùng Điệp muội phithân nhanh nhất đến đây. Nhưng cái kết giới chết tiệt đó không cho chúng vào. Bọnta công kích nó thế nào đi nữa cũng vô dụng. Đến lúc hi vọng tưởng chừng đãkhông còn, thì đột nhiên, kết giới biến mất. Ta cùng muội muội liền không trậmchễ xông vào. Tiểu thư, là ai đã dám đả thương tiểu thư của ta?? Là kẻ khốn kiếpnào?

“Hồng Hoa, Hoàng Điệp, ta không sao. Hai ngươi hãy cùngchúng ta nhập nhẫn giới ngay. Có chuyện khẩn cấp cần phải giải quyết”. “Còn haingươi”, hướng tầm mắt của mình về phía Khuynh Vũ cùng Yên Chi nãy giờ vẫn khôngnói nên lời, Tuyết Lăng tiếp,”nhất định phải đi theo ta”. Ta phải xác thực xem,nam nhân kia có phải “cậu ấy” không, kiếp trước ta đã nợ cậu ấy quá nhiều rồi,giờ là lúc ta đền đáp cho những việc đã qua

“Ngươi… ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu. Đừng tưởngngươi….”, lời còn chưa nói hết, một bàn tay mảnh dẻ đã đặt lên người thiếu nữáo cam, khiến cho nàng trong phút chốc liền im lặng, ôn nhu nhìn chủ nhân củađôi tay tuyệt mĩ đó

“Yên Chi yên tâm, nha đầu nó không có ý hại chúng ta đâu. Mặcdù ta chưa thể sử dụng “năng lực” nhưng cảm giác cho ta biết rằng, nàng ta sẽkhông giết chúng ta”. Nếu muốn sát hại ta cùng Yên Chi, đối với nàng mà nói dễnhư trở bàn tay, đâu cần mạo hiểm đánh nhau với lão già kia đến nỗi sắp mất mạngcơ chứ

“Vũ ca, muội tin chàng”, đoạn, mĩ nữ áo cam hướng Tuyết Lăngtrả lời,”chúng ta sẽ đi theo ngươi”. Dù cho chân trời góc bể hay núi đao biển lửa,chỉ cần có thể ở bên vũ ca, ta đều cam lòng. Huống chi chỉ là đi theo một tiểunha đầu

“Tốt lắm. Dạ Nguyệt, ngươi hãy đưa nhị ca ta, hai người này,lão già kia cùng với tảng đá bí ẩn đó vào nhẫn giới”

“Tiểu yêu tuân lệnh”

Quang mang chợt lóe, trong phút chốc, địa phương vừa xảy rahỗn chiến bỗng chốc trở nên im lặng, khiến cho con người ta phân vân, phảichăng tất cả chỉ là một giấc mơ? Nhưng không, khung cảnh tiêu điều, hoang tàntrước mặt đã chứng minh điều ngược lại cho những kẻ trong lòng còn chút nghi vấn