Túy Khách Cư

Chương 25: Luân hồi



Aiz... mệnh khổ a...

Ta xoa đôi tay chẻ củi đến đau,buồn bực vô cùng đi vào phòng. Vừa mở cửa, Tiểu Tề an vị trên thành cửa sổ,lẳng lặng nhìn ta.

“Ta có mở cửa lớn.” Ta thở dài,nói.

Hắn khẽ cười, “Thói quen của ta.”

Thật là, bị người khác nhìn thấysẽ không tốt. Ta đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà. “Có chuyện gì sao?”

“Ta nghe nói ‘Ngân Kiêu’ tái hiệngiang hồ... Sao nào, rốt cục cũng muốn kế thừa y bát sư phụ à?” Hắn dựa khungcửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.

“Đó là sư phụ ngươi, không phảisư phụ ta.” Ta uống một ngụm trà, nhắc nhở hắn.

“Đúng vậy... Nếu nghiêm túc tính,ta nên gọi cô một tiếng ‘sư công’...”

“Không cần, cám ơn.” Đùa à, tagià như vậy sao? Aiz, chỉ tại năm đó tên “Ngân Kiêu” kia lại muốn cùng ta đánhđố. Nói cái gì trong vòng mười chiêu, hắn nếu thắng ta, ta liền làm đồ đệ hắn.Nếu như bằng không, hắn liền tôn ta một tiếng sư phụ. Bây giờ ngẫm lại, thật sựhối hận.

“Sư phụ ưu điểm khác không có,chỉ có tín nghĩa. Ông ấy thấy cô còn không phải cung kính gọi ‘Sư phụ’ sao.”

Cái này cũng gọi là ưu điểm?“Ngươi rốt cuộc là tới đang làm gì?”

“Là sư phụ bảo ta đến truyềnlời.” Hắn nhìn bầu trời qua cửa sổ, “Cô căn bản không phải đối thủ cùa ‘ThậpNhận’. Buổi tối tốt nhất là đừng đi trêu chọc người ta...”

“...” Không phải đâu. Không thểnói bất phân thắng bại, nhưng tốt xấu gì cũng không bị tổn hại a.

“... Nếu là ngang tay, đó làngười ta nhường cô...”

Cái lão nhân kia, thật sự làkhông có khẩu đức!

“Được rồi được rồi, đừng nóinữa.” Ta phất tay cắt lời Tiểu Tề, “Cái ‘Thập Nhận’’ kia đến tột cùng là cái gìthế?”

Tiểu Tề cười cười, “Nên nói côkhông để ý tới tục sự, hay là kiến thức hạn hẹp đây?” Hắn dừng một chút, nói,“Trên giang hồ có một giáo phái thần bí, tổ chức khổng lồ, thế lực mạnh mẽ, cơhồ làm cho mọi môn phái phải kiêng kị. Bởi vì không biết kỳ danh, người sợ hãinó liền gọi nó là ‘Thánh giáo’. ‘Thánh giáo’ làm việc quỷ bí, người trong gianghồ duy nhất biết đến, là giáo phái này, có tứ đường. Phân biệt lấy ‘tứ thần’làm tên. Trong đó, Thương Long đường chủ quản ‘xuất chiến’, dưới trướng có hơnmột ngàn kiếm sĩ. Gọi chung là ‘Thiên Nhận chúng’. Mà người mạnh nhất trong‘Thiên Nhận chúng’, gọi là ‘Thánh Kiếm’. Mười người võ công xếp sau hắn, liềngọi ‘Thập Nhận’.”

Nghe thật đúng là lợi hại a. Mớichỉ một đường đã có hơn một ngàn kiếm sĩ, khó trách môn phái khác phải kiêngkị.

“Chậc, bọn họ đến đây làm gì?”Không hiểu nổi. Buồn chán tìm việc vui sao?

Ánh mắt Tiểu Tề đột nhiên trở nênthâm thúy, “Năm năm trước, ‘Thánh Kiếm’ làm phản, giết chết đường chủ ThươngLong đường, tự lập môn hộ, thoát ly ‘Thánh giáo’. ‘Thiên Nhận chúng’ cũng chiathành hai phe... Bạch Hổ đường của ‘Thánh giáo’, lo việc ‘thanh trừng (trừngphạt, làm sạch)’, luôn đuổi giết phản nghịch. Đám ‘Nhận’ này xem ra là bị đuổitới nơi này...”

“Ngươi biết thật là nhiều.” Tanhìn hắn một cái, cười nói.

“Ha ha, ít nhiều cũng có chútquan hệ với ta...” Tiểu Tề cười cười.

Quan hệ? Đừng nói cho ta biết hắncũng là người của Thánh giáo. Ta gần đây đã chịu nhiều kinh hách lắm rồi, tráitim sẽ chịu không nổi...

“Ngươi quen ‘Thập Nhận’?” Hay làhỏi một chút đi, không biết càng khó chịu.

“Sao có thể chứ. Cho dù là giáođồ ‘Thánh giáo’, cũng rất ít lui tới. Ta chỉ biết, ‘Thập Nhận’ không có tên,chỉ có danh hiệu, tỷ như, đứng hàng thứ thứ nhất, gọi là ‘Nhận Nhất’, cứ nhưthế...”

Nhận Nhất? Tâm của ta đột nhiênkhông tự giác run lên một cái, có chút việc đầu óc còn chưa nghĩ đến, tâm lạiphản ứng trước. Ta nhớ rất rõ, có người từng nói qua, tên của hắn là “NhâmNhị”. Nếu “Nhâm Nhị” không phải “Nhâm Nhị”, liền có thể lý giải. Hắn không phảica ca của Khách Lộ, mà là “Nhận Nhị” trong “Thập Nhận’”. Hắn gọi Khách Lộ làTiểu Thất, chính là “Nhận Thất”... Thật là như vậy sao? Hay là, ta đã nghĩnhiều?

“Rốt cuộc có nghe ta nói không?”Tiểu Tề bất mãn cắt ngang suy nghĩ của ta.

“Vậy, ‘Thập Nhận’ là theo ‘ThánhKiếm’ làm phản sao?”

Tiểu Tề nhíu mày, “Nghe nói ‘ThậpNhận’ tâm tư khác nhau, cho nên lúc đó cũng vì thế sự tranh đấu qua, hiện tại‘Thập Nhận’ cũng chỉ còn lại ba người. Thực đúng dịp, ba người này đều là ngườicủa ‘Thánh kiếm’.”

Như vậy, “Thập Nhận” ngày hôm quata thấy nhất định có một là Khách Lộ. Người mở miệng nói chuyện nhiều, giọngnói cách mặt nạ, nghe không ra có phải “Nhâm Nhị” hay không, nhưng ta có thểkhẳng định không phải Khách Lộ. Người nhỏ bé kia, rõ ràng cũng không phải. Chỉcòn lại có một người... Nếu nói đêm qua ta có thể cùng hắn bất phân thắng bại,là vì hắn nhường cho ta, đây cũng thật hợp lý. Lấy tính cách của Khách Lộ, sẽhạ thủ lưu tình. Đối với kẻ xấu đã như thế, huống chi là đối với một người xalạ chứ?...

Trong lúc nhất thời, ta khôngkhỏi mâu thuẫn. Ta hy vọng hắn là Khách Lộ... Nhưng mà, lại không hy vọng KháchLộ là “Nhận Thất”... Tâm tình như vậy, đến tột cùng là vì sao đây?

“Giang Đinh!” Tiểu Tề không kiênnhẫn lớn tiếng nói.

“A? Cái gì?”

“Cô...” Hắn hung hăng thở dài,“Tóm lại, cô thành thành thật thật ở nhà đi. Miễn cho sư phụ lại tìm ta tínhtoán!” Nói xong, hắn xoay người, rời đi.

Ban ngày ban mặt, dùng khinh côngcái gì hả? E thiên hạ bất loạn à...

... Ta, có thể thành thành thậtthật ở nhà đợi sao? Sau khi biết người nọ có lẽ là Khách Lộ... Đương nhiênkhông có khả năng!... Hy vọng, tối hôm nay không quá nóng...

...

“Lại là ngươi? Đi theo ta làm gìhả?” Quân Lâm không khách khí lớn tiếng nói với ta.

Ta cũng không muốn giống sắc langđâu. Nhưng mà, ta cảm thấy, “Thiên Nhận chúng” có thể tìm đến Quân Lâm. Ôm câyđợi thỏ có vẻ thoải mái a.

“Tại sao không nói lời nào?” QuânLâm đi qua, nhìn ta, “Hay là, ngươi là người ta quen?”

Vậy ngươi đoán đi... đừng kháchkhí...

Nàng giảo hoạt cười cười, “Xemra, chúng ta thật sự có quen nhau. Tại trấn này, ta lại không nhớ có cô nươngvõ công tốt như vậy.”

Cũng không phải tốt lắm a...

“Ha ha, Hạ Lan cô nương thật có nhã hứng, nửa đêm đi tản bộsao?” Vẫn là cái giọng nói cách mặt nạ.

Quân Lâm quay đầu, “Đâu có, ta là đặc biệt tới tìm ngươi...”

Ước chừng mười lăm tên, một người đấu bảy tên...

“Ô? Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều màsợ hãi) a...”

“Ta rất là tò mò nha...” Quân Lâmyêu kiều cười, “‘Thiên Nhận chúng’ các ngươi cả ngày đội mặt nạ, không cảm thấybuồn sao?” Nàng vươn tay, trong tay có thêm một sợi ngân tuyến mảnh như sợitóc, “Ta hôm nay thật muốn nhìn xem, ngươi có phải bị lỡ loét không, sao khôngdám gặp người khác!” Tiếng nói vừa dứt, nàng lập tức tấn công.

Chậc. Tình thế vẫn là một đấumười lăm a... ta thật đáng thương...

Lúc này, có người lẫn vào, vừathấy ta liền lớn tiếng quát lớn. “Đã bảo cô ngoan ngoãn đợi ở nhà!” Tiểu Tề nổigiận đùng đùng.

Thật tốt quá, vậy mười lăm tên“Nhận” này liền phiền ngươi! Ta vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi tìm người ta muốntìm.

“Cô...” Tiểu Tề cau mày, tuy rằngbất mãn, nhưng vẫn thay ta chống đỡ công kích.

Trong lúc bên cạnh chiến đấu lộnxộn, ta rốt cục cũng có thể đứng ở trước mặt “Nhận Thất”. Thì ra, quần áo củahắn là màu xanh thẫm, do sắc trời, nên ta vẫn tưởng là màu đen. Nói thật, cáimặt nạ kia không hợp với hắn đâu...

Trăng phá mây ra, ánh sáng tỏa rarực rỡ đẹp mắt. Ta không tự giác nắm chặt trường thương trong tay, tâm nháy mắtnhảy nhanh. Thật sự, rất khẩn trương... Là vì hưng phấn trước khi chiến đấu,hay là... vì... Còn một nguyện vọng?

Vẫn là công kích thật thà hữuhiệu như vậy... Đột nhiên nghĩ, nếu hắn dùng hết toàn lực, đêm qua ta có thểnguyên vẹn trở ra không... Có lẽ, đêm qua, nguyên nhân “Thập Nhận” nhỏ bé kiagia nhập chiến cuộc, chính là vì không cho hắn thủ hạ lưu tình, trở thànhnguyên nhân gây thương tổn chính hắn...

Khách Lộ...

Đột nhiên sợ hãi, biết đáp áncuối cùng...

Cùng giống đêm qua, “Nhận” nhỏ békia, không chút do dự gia nhập vào. Chiêu thức, đều là thủ. Dám ngăn cách tacông kích hắn...

“Hai người đánh một, thật sự làkhông biết xấu hổ...” Giọng nói rất là quen thuộc, Khách Ức liền như vậy nhànnhã thay ta tiếp được công kích.

“Xin các hạ đừng xen vào việc củangười khác!” “Nhận” nhỏ bé kia, mở miệng, lạnh lùng nói.

“Xen vào việc của người khác?”Khách Ức cười cười, “Đáng tiếc, không phải việc của người khác, là việc nhà...”Hắn nhìn nhìn tình hình chiến đấu chung quanh, “Mưu nghịch phạm thượng, vượtquyền thánh uy, bọn ngươi, phải chịu trời tru!”

Mọi người nghe vậy đều ngừng lại.

“Ngươi là người của Bạch Hổđường!” “Nhận” nhỏ bé kia kinh ngạc nói.

“Buông vũ khí đầu hàng, ta còn cóthể cầu tôn thượng tha cho các ngươi một mạng!” Khách Ức cười, vẻ mặt ngây thơ.

“Hừ! Vô nghĩa!” Nháy mắt, chiếncuộc lại tiếp tục.

Cái nháy mắt kia cũng rất kỳquái, biết Khách Ức cũng là người “Thánh giáo”, ta lại không kinh ngạc chútnào. Ngay từ đầu, lực chú ý của ta toàn bộ đã đặt trên người “Nhận Thất”...Nhìn thấy, chỉ có một người mà thôi...

Hắn vì sao không dùng toàn lựcchứ? Là do biết với võ công của ta không gây thương tổn được hắn, hay là, hắn...căn bản chẳng quan tâm tới việc bị thương...

Quả nhiên, trường thương của talại thoải mái mà xẹt qua ngực hắn. Vạt áo hắn bị gió mở ra, một sợi dây màu đỏbị mũi thương móc ra, ta vĩnh viễn nhớ rõ, thời khắc đó, trường thương lấy ra,là một cái bùa hộ mệnh rẻ tiền bình thường...

Đó là lần đầu tiên hắn nhận đượcđồ người khác tặng...

Tay của ta suýt nữa liền buônglỏng. Nhưng mà, một khắc kia, hắn công kích lại trở nên mạnh mẽ, như là thoátthai hoán cốt (thay da đổi thịt) vậy.

Không biết vì sao, chỉ là khôngnói nên lời... Thậm chí, khi lưỡi dao của hắn đâm vào cơ thể ta, vẫn không cócách nào mở miệng, gọi tên hắn...

“Giang Đinh!”

Giọng nói của Tiểu Tề, nghe cóchút xa xôi.

Hắn rõ ràng là giật mình một cái,nhanh chóng thu đao. Sau đó, ta vốn nên ngã xuống, liền được hắn ôm vào lòng...

“...” Đao hắn đã rơi xuống đất.Có thể cảm giác được, hắn khẽ run.

“Khách... Lộ?” Ta mở miệng, độtnhiên cảm thấy ngay cả nói một câu nói cũng mệt mỏi quá.

Mang máng nhìn thấy hắn gật đầu...Là thật sao? Thì ra, thật là hắn...

Chỉ cần biết, là đủ rồi. Chuyệncòn lại ta không muốn suy nghĩ, cũng không có hơi sức mà suy nghĩ... Cứ nhưvậy, ở trong lòng hắn, kỳ thật cũng không tệ a...

...

Nóng quá... Toàn thân như bị lửanóng thiêu đốt. Ý thức dần dần tỉnh táo, cái cảm giác nóng cháy cũng dần dầnchân thật lên, hóa thành đau đớn đến thấu xương...

... Thật sự là, từ nhỏ đến lớnchưa từng đau như vậy...

Nơi này... Là nơi nào?

“Khách Lộ...”

Đôi mắt đẹp đẽ, ánh nhìn thâmthúy, vẻ mặt bình thản... Người dịu dàng như nước thế kia, chỉ sợ ta cả đời nàycũng không thể dễ dàng quên...

Nhưng mà, trong mắt hắn vẫn cóphiền não... Hắn đến tột cùng, muốn phiền não tới khi nào?

“Cô tỉnh rồi.” Giọng nói của hắn,hơi khàn khàn.

Tay xoa trán ta, lạnh lạnh, rấtthoải mái... Không khỏi nghĩ đến, cứ đặt trên trán như vậy cũng không sao a...

Hắn nhẹ nhàng nhíu mi, “Uống nướckhông?”

“Ừm...” Đau đớn như vậy, như làlửa cháy, lại nói, thật sự rất khát.

Hắn rót một chén nước, nâng tadậy, cho ta gối lên vai hắn. Tình hình này, hẳn là gọi là “đút”... Có chút xấuhổ nha...

Đau... Ngay cả nuốt một ngụm nướccũng có thể đau thành như vậy. Phải chịu đau như vậy, không bằng...

“Chậm một chút...” Giọng nói gầnở bên tai, đột nhiên khiến ta quên đau.

Gối lên hắn, thật đúng là rấtthoải mái, bả vai cảm giác thật tốt... nghe được tiếng tim hắn đập... Ngay cảuống nước cũng khiến ta dùng hết sức lực, lần này bị thương nhất định rấtnghiêm trọng... Mùi hương trên người hắn, rất dễ chịu, như là... gió mùa thu đingang qua cửa sổ... Lần đầu tiên nhìn hắn gần như vậy, lông mi hắn thật dài,thật là, ta mới là nữ tử mà, không công bằng...

Đang lúc ta rối loạn, bản thâncũng không biết mình suy nghĩ gì. Một ý niệm đứng đắn xẹt qua trong đầu.

“Nơi này... Là chỗ nào?”

Hắn giúp ta an ổn nằm xuống, thayta đắp chăn. “Phân đà của Thương Long đường.”

Phân đà của Thương Long đường? Cũngchính là “Thương Long đường phân đà” bị “Thánh Kiếm” chiếm cứ? Không phải thậtchứ! Tình cảnh hiện tại của ta có phải là “xâm nhập hang hổ” hay không? Chờ mộtchút, ta cũng không phải người “Thánh giáo”, ân oán của bọn họ không liên quangì tới ta mà... Đúng, đừng khẩn trương, không liên quan đến ta. Chỉ là, vì saota lại bị đưa đến nơi này? Dựa theo lẽ thường, ta không phải hẳn là đang ở lạihiện trường chiến đấu sao? Mang ta đi làm gì?...

“Nhận Thất.” Tiếng đập cửa, tiếngnói nhỏ êm, không thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy dễ nghe.

Khách Lộ mở cửa. Một tiểu cônương ước chừng mười hai, mười ba tuổi đứng ở đó, ánh mắt linh động liền nhưvậy trực tiếp nhìn ta.

“Nhận Nhị tìm huynh.” Nàng nhìnta, nói với Khách Lộ.

Khách Lộ quay đầu, nhìn ta mộtcái.

“Huynh đi đi, ta thay huynh chiếucố nàng.”

Nàng hẳn là chính là “Nhận”thường xuyên “che chở” cho Khách Lộ...

“Ừ.” Khách Lộ gật gật đầu, rờiđi.

Không bỏ đi tốt hơn...

“Ngân Kiêu các hạ.” Cô nương kiađi tới, “Ngài tốt hơn chưa?”

Lại là “các hạ” lại là “ngài”, côấy không thấy phiền sao...

“Ừm... khá tốt.”

Nàng đứng ở mép giường, chắp tayhành lễ, “Tại hạ Nhận Cửu, lúc trước có chỗ đắc tội với các hạ, xin các hạ bỏqua cho.”

Nói thế nào đây... Thật là tiểucô nương giống bà cụ non.

“Không sao... Nhận Cửu đúngkhông, gọi cô Tiểu Cửu được không?” Như vậy thân thiết a.

“Các hạ muốn gọi như thế nào cũng được.” Nàng vẻ mặt nghiêmtúc.

“Đừng kêu ‘các hạ’, ta là Giang Đinh, cô gọi ta một tiếng tỷtỷ thì tốt rồi.” Một hơi nói nhiều như vậy, miệng vết thương đau làm cho takhông còn chút sức.

“Được.”

Tổng cảm thấy, nàng hình như là nghĩ địa vị của ta rất cao...

“Ách...” Tìm thứ để nói, bằng không sẽ xấu hổ a, “Cô cùngKhách Lộ rất quen thuộc à?”

“Khách Lộ?” Nàng nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ là nói Nhận Thất?”

Không biết vì sao, ta không thích cái tên Nhận Thất này!

“Hắn cùng ta đều là ‘Thập Nhận’, cũng có giao tình.” Nhận Cửutrả lời rất nghiêm túc a.

“Tỷ tỷ thì sao?” Nàng hỏi lại.

Ta? Hắn là tiểu nhị trong tiệm ta, giao tình, nói như thế nàođây...

“Trước kia cùng hắn ở chung một thời gian, cũng tốt.” Ngay cảcười một cái vết thương cũng đau aiz...

“Hắn hình như rất lo lắng cho tỷ tỷ.” Nhận Cửu nhíu nhíu mày,“Sáu ngày này vẫn đều ở cạnh người...”

Sáu ngày? Ta ngủ sáu ngày sao? Lâu như vậy?

“Tỷ tỷ, có thể giúp một chút không?”

Ta như thế này, có thể giúp gì chứ? Nhưng vẫn gật đầu đi.

“Hắn mấy ngày nay vẫn truyền nội lực cho tỷ, bảo vệ tâm mạchtỷ. Võ công hắn mặc dù cao, nhưng như vậy không ngơi không nghỉ, sợ là tỷ chưakhỏi, hắn đã ngã xuống trước.” Khi nàng nói, khó có thể nhận ra cảm xúc, “Tỷ tỷnếu cùng hắn quen biết, thì kêu hắn nghỉ ngơi một chút, ít nhất, ăn một chút gì...Đều là đồng nghiệp, ta không muốn hắn có chuyện.”

Không ngủ không nghỉ? Cần, làm đến tình trạng này sao, KháchLộ? Đột nhiên, có chút vui sướng. Có phải đầu ta bị thương không? Sao lại cótâm tình như vậy? Người ta vất vả như thế, ta vui sướng cái gì chứ?

“Tỷ tỷ, không được sao?”

A? “À, ta biết rồi.”

Nhận Cửu gật đầu. “Tỷ tỷ cần gì,cứ thông báo với ta một tiếng là được.”

Cần gì à? Một cái gối nằm đi...Gối lên, thoải mái á...

...

Ta còn phải sống như vậy baonhiêu ngày đây? Đau đớn hôn mê, lại mơ mơ màng màng đau đến tỉnh lại... Quảthực, sống không bằng chết...

Dần dần, không quá đau đớn. Trongthân thể có một cỗ khí, chậm rãi lưu động. Khoảnh khắc ý thức của ta tỉnh táolại, bất luận là cảm giác buồn ngủ hay là muốn ngất đều biến mất. Ta chỉ tinhtường nhớ rõ, nếu lại dùng nội lực che chở tâm mạch của ta, đối với cái ngườivận công kia, trăm hại mà không một lợi...

Nhưng mà khi ta mở mắt ra, ta vẫncòn an an ổn ổn nằm. Có phải hay không, tỉnh có chút muộn...

“Khách...”

Ngước nhìn lại phát hiện, KháchLộ ngồi ở mép giường, liền như vậy không phòng bị mà ngủ.

Ta vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặpđược hắn, hắn cũng rất không khách khí ngã xuống, sau đó, ta đáng thương đã bị đètrên đất... Khi đó, Ôn Văn từng nói qua, hắn là quá mệt mỏi. Ta cũng nhớ rõ,lần đầu tiên hắn ở Túy khách cư, đêm không có cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ ngơngác nhìn mưa... Người khó ngủ như vậy, có thể ngủ thế này, nhất định là mệtchết đi... Đột nhiên mơ hồ cảm thấy, bị trọng thương, người thống khổ, khôngphải ta...

Trong lúc suy nghĩ của ta rối rắmnhất, hắn mở mắt. Phát hiện ta đã tỉnh, lại có chút bất an.

“... Huynh tỉnh à.” Lần này cóphải nên đến lượt ta nói những lời này hay không?

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tốthơn không?”

“Ừm.” Có người truyền nội lực chota như vậy, không tốt mới là lạ.

“Cô đói bụng không, ăn thứ nàytrước đi.” Hắn đứng dậy, bưng cháo qua.

Cháo còn nóng. Nồi đựng cháo kia,vẫn đặt trong nước ấm.

Kỳ thật, ta tuyệt không đói, đaunhư vậy, quả thực làm cho ngũ tạng lục phủ của ta đều chết lặng.

“Ta không muốn ăn...” Ta đángthương hề hề nhìn hắn.

“Ăn một chút đi. Cô đã sáu ngàykhông ăn gì... Huống chi, thuốc không thể uống lúc bụng rỗng...” Trong lời nóicủa hắn có vẻ thỉnh cầu.

Đúng vậy. Người là sắt cơm làthép nha, ta cố gắng một chút...

Quả nhiên, nuốt cháo xuống, nhưlà nuốt cương đao. Ta thật sự rất cố gắng không muốn biểu hiện ra trước mặthắn, nhưng mà...

“...” Hắn nhìn ta, trong mắt cóvẻ tự trách rất thâm sâu, “Ta khiến cô bị thương tạng phủ, lúc ăn thứ gì cũngsẽ rất đau... Kiên nhẫn một chút...”

“Ừm...” Ăn gì cũng đau. Aiz, cóphải về sau cũng như vậy hay không? Như vậy cá thịt nhất định là không có cáchnào ăn... Chẳng lẽ, chỉ có thể uống cháo? Hẳn là không thể nào, chỉ cần khôngphải thứ cứng rắn, hẳn là cũng có thể... Ách, sữa đậu nành? Đậu hủ hoa?... Đậuhủ? Ha ha...

Hắn khó hiểu nhìn ta. Làm cho tacảm thấy càng muốn cười. A nha, không được, càng cười càng đau... Ngay cả nướcmắt cũng chảy ra...

“Không có việc gì chứ?”

“Ừm.” Đau quá a... tuyệt đối cóviệc...

Ta thật vất vả nhịn cười, chuẩnbị uống muỗng cháo thứ hai.

Vẫn đau như vậy. Có điều, hìnhnhư không giống lắm...

“Khách Lộ...” Nhìn hắn cẩn thậnmúc một muỗng cháo, lại cẩn thận thổi nguội, đột nhiên cảm thấy muốn khóc,“Huynh biết không, ta lúc trước, không thường sinh bệnh...”

Hắn ngẩng đầu, nhìn ta, nghiêmtúc nghe.

“Không biết có phải thiên ý haykhông... Đến khi cha nương ta qua đời, gia gia đi dạo chơi thiên hạ, ta lạisinh bệnh. Chỉ tiếc, khi đó, đã không có ai ở bên cạnh ta chiếu cố ta.” Ta cườicười, “Cho nên, huynh là người đầu tiên sắc thuốc cho ta...”

Bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhưngkhông có cảm giác xấu hổ.

“Hiện tại, cũng là người đầu tiênđút ta ăn cháo... Cám ơn...”

Hắn cụp mắt, “Là ta làm cô bị thương...”

“Áy náy hả?”

Hắn ngước nhìn ta, gật gật đầu.

“Được rồi” Ta dùng hết sức vươntay, lấy muỗng từ trong tay hắn, “Cháo này huynh giúp ta ăn luôn, liền tha thứcho huynh...”

Hắn ngẩn ra một chút, lập tức nởnụ cười, “Không được.”

“Nhưng mà, rất đau a.” Ta cố gắngtìm sự đồng tình, “Huynh tám ta hai?”

Hắn lắc đầu, cầm lại muỗng từtrong tay ta, “Há miệng.”

“A... Đau quá.” Làm bộ một chútcũng tốt.

Hắn thở dài, “Một nửa.”

“Bảy ba.” Thối lui từng bước vậy.

“Sáu bốn.”

Hình như là không thể cò kè mặccả nữa... “Sáu bốn thì sáu bốn.” Ta nuốt vào từ thìa cháo,“Tới huynh!”

Hắn bất đắc dĩ cười. Sau đó, cóchút do dự múc một muỗng cháo, uống xong.

“Sáu bốn, còn một muỗng.” Ta vừacẩn thận nuốt cháo, vừa hung tợn nhắc nhở.

Hắn nhìn nhìn ta, nghiêm túc nói:“Là nửa muỗng.”

“...” Không nói gì. “Lúc nãy tauống không tính sao?”

“Không tính.”

“A? Ách... Đau quá nha...”