Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 14-1: Ngày vui như mộng 1



Ngày vui như mộng, bốn chữ khiến người ta cảm thấy chán nản khôn cùng. Những ngày tháng vui vẻ giờ đã trở thành quá khứ, quá khứ trở nên trống rỗng, cũng như một giấc mơ.

1

Lễ tốt nghiệp ngày càng đến gần.

Vốn rất mong ngóng đến ngày này nhưng giờ đây, Tô Nhất thực sự không muốn tốt nghiệp, nếu có thể, cô hi vọng mãi mãi không phải tốt nghiệp, bởi vì ra trường rồi, cô không biết sẽ đi đâu.

Cô đã hẹn ra trường sẽ đến Bắc Kinh sống cùng Chung Quốc, nhưng giờ đây kế hoạch không nhanh bằng sự thay đổi, cậu đã bỏ lại cô, tay trong tay với một người con gái khác. Cô cảm thấy mình giống như một vị khách đen đủi bị tên tài xế vô lương tâm đuổi xuống giữa đường, còn bị bỏ ở một nơi đồng không mông quạnh, xung quanh mờ mịt, không thể biết mình nên đi theo con đường nào.

Tuy nhiên ông bà Tô thì lại hết sức xem trọng lễ tốt nghiệp của cô. Hôm đó, họ xin nghỉ việc để bắt chuyến xe sớm nhất đến trường con gái, còn không báo trước để tạo cho cô một sự bất ngờ, kết quả bị cô dọa cho hết hồn.

“Tô Nhất, con làm sao thế này? Sao sắc mặt khó coi vậy, ốm à?”

Nhìn thấy bố mẹ đột ngột xuất hiện, Tô Nhất ngây ra, mãi mới nói được một câu: “Bố, mẹ... sao cả hai lại tới đây?”

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của con, mẹ và bố tới để tham dự. Nhìn dáng vẻ ốm yếu của con xem, sao lại ra nông nỗi này thế, có phải bệnh sỏi thận tái phát không?”

“Vâng.” Tô Nhất mệt mỏi đáp.

Bà Tô cứ tưởng thật, lại trách móc cô không biết tự chăm sóc mình, còn nói đã bệnh thì tạm thời đừng đi Bắc Kinh, về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tính, Chung Quốc nhất định cũng sẽ không phản đối.

Tô Nhất khó chịu vô cùng, ngắt lời mẹ: “Mẹ đừng nói đến chuyện con và Chung Quốc nữa, con và anh ta chia tay rồi, con không muốn nghe thấy tên anh ta nữa.”

Ông bà Tô choáng váng, nhìn nhau hồi lâu mà không nói được một câu. Hứa Tố Kiệt đi mua đồ ăn sáng vừa về, sau phút ngạc nhiên liền niềm nở chào hỏi, mời ông bà Tô uống nước. Tô Nhất mặt mũi lạnh tanh nằm bò ra bàn học, bất luận bà Tô hỏi gì cũng không nói.

Bà Tô đành phải kéo Hứa Tố Kiệt sang một bên hỏi rõ ngọn ngành. Khi biết Chung Quốc đã có bạn gái khác, bà rất đỗi kinh ngạc. “Cái gì, Chung Quốc sao có thể làm thế chứ? Bác còn nghĩ nó là một người tốt, đúng là nhìn lầm rồi!”

Ông Tô cũng ngạc nhiên không kém. “Chung Quốc không giống loại người như vậy, có phải là hai đứa hiểu lầm gì không?”

Hứa Tố Kiệt khẽ nói: “Cháu cũng sợ bọn họ có hiểu lầm gì đó nên đã bảo Tô Nhất tìm Chung Quốc nói chuyện thẳng thắn. Nhưng kết quả là Chung Quốc thừa nhận đã có bạn gái khác, lại còn sống chung với cô ta rồi, cậu ta bảo Tô Nhất đừng đi Bắc Kinh tìm cậu ta nữa.”

Bà Tô nghe xong nổi giận đùng đùng, chửi rủa Chung Quốc một hồi, nào là nghỉ Tết vẫn còn cùng Tô Nhất ngọt ngào bên nhau, còn dụ cô cùng ăn vụng trái cấm, cũng may có sự tinh tường của bà, nếu không Tô Nhất đã bị cậu lợi dụng; nào là cậu thay lòng đổi dạ, tám chín phần mười là vì cô gái kia chịu cho cậu “ăn trái cấm”, kiểu quan hệ dựa trên ham muốn thể xác ấy chắc chắn chẳng kéo dài được bao lâu.

Tô Nhất chỉ nhẫn nhịn ngồi nghe, đến đoạn “ăn trái cấm” thì không nhịn nổi nữa, òa bên khóc. Cô hối hận vì khi đó đã không nghe lời mẹ, gìn giữ bản thân.

Cô thấy trong chuyện này mình đúng là có một phần lỗi. Bà Tô không biết trong lòng con gái có nhiều uẩn khúc như vậy, tưởng cô chỉ vì sự thay lòng của Chung Quốc mà đau khổ. Chỉ có Hứa Tố Kiệt đứng một bên thở dài mới hiểu những đau khổ mà Tô Nhất phải kìm nén lớn thế nào.

Lễ tốt nghiệp, Tô Nhất tham dự với đôi mắt sưng húp. Thực sự cô không muốn đi đâu cả, vì giờ cô chẳng còn hứng thú với điều gì nữa. Cả buổi lễ, đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, chẳng biết đến mọi việc xung quanh. Lễ tốt nghiệp kết thúc, Tô Nhất gượng gạo đưa bố mẹ đi tham quan trường và chụp ảnh.

Trước cửa thư viện, Tô Nhất gặp Trình Thực đang cùng vài nam sinh chụp ảnh. Khi nhìn thấy Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt, cậu chỉ khẽ gật đầu chào, nhưng đến khi phát hiện đi cạnh họ là ông bà Tô, cậu sững sờ mấy giây rồi chạy lại chào hỏi: “Cô, chú, hai người cũng đến tham gia lễ tốt nghiệp của Tô Nhất ạ.”

Bà Tô vui vẻ kéo cậu lại hỏi chuyện, ông Tô cũng thân thiết hỏi tốt nghiệp xong cậu có dự định gì. Trình Thực nói sẽ đi Canada du học, cậu đã đăng kí được trường rồi, giờ đang làm visa, nếu thuận lợi thì tháng Tám sẽ khởi hành.

Trước giờ Trình Thực chưa hề nhắc đến việc muốn đi nước ngoài du học, giờ lại nói thế khiến Tô Nhất có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại với tính cách của cậu, không rêu rao việc đi du học khắp nơi cũng không có gì đáng lạ.

Trình Thực đến lúc này mới nhận ra sự khác thường của Tô Nhất, vội hỏi: “Mắt cậu sao vậy?”

Tô Nhất lắc đầu một cách gượng gạo, nói: “Không sao.”

Cùng lúc đó, bà Tô cũng nói: “Không sao, mới khóc ấy mà, mấy ngày sau sẽ hết thôi.”

Nét ngạc nhiên trên mặt Trình Thực càng đậm hơn, cậu biết Tô Nhất không phải loại con gái động cái là khóc lóc nỉ non, lại còn khóc đến sưng cả mắt. Là chuyện gì đã khiến cô khóc? Theo phản xạ, cậu nhìn Hứa Tố Kiệt bằng ánh mắt dò hỏi.

Nhân lúc ông bà Tô và Tô Nhất cùng chụp ảnh trước cửa chính thư viện, Hứa Tố Kiệt thì thầm tiết lộ: “Thất tình rồi.”

Trình Thực giật mình, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Chẳng phải tình cảm của cô và Chung Quốc rất tốt sao?

Tháng trước còn đi Đô Giang Yển chơi, qua một kì nghỉ ngọt ngào mà đã rạn nứt rồi sao? Hứa Tố Kiệt đành phải giải thích ngắn gọn: “Tô Nhất và Chung Quốc đã hoàn toàn trở mặt rồi, vì cậu ta đã có bạn gái mới. Tô Nhất nói chuyện với cậu ta xong, tức đến nỗi đập cả điện thoại.”

Trình Thực vội hỏi: “Đập điện thoại? Chuyện xảy ra từ bao giờ?”

“Hơn một tuần rồi, chiếc điện thoại Tình Nhân lúc trước Chung Quốc tặng, mình còn cố ý nhặt lại để đem đi sửa cho cậu ấy, nhưng hết cách rồi.”

Lời Hứa Tố Kiệt nói, Trình Thực đã không còn để tâm nghe nữa. Trong tim cậu phút chốc bùng lên một ngọn lửa vốn dĩ đã bị dập tắt.

Vài hôm sau khi gửi bức thư nặc danh kia cho Tô Nhất, Trình Thực thử nhắn tin hỏi cô có thời gian cùng đi ăn tối không. Mãi không thấy cô trả lời, cậu gọi điện hỏi nhưng hết lần này đến lần khác đều không được.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Trình Thực: Phải chăng cô cố ý không nghe điện thoại của cậu? Lẽ nào cô đã đoán ra người gửi bức thư tình đó chính là cậu?

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã đi qua. Sự thất vọng và đau buồn cùng đêm tối dần dần nhấn chìm Trình Thực. Nhìn chiếc điện thoại trong tay, trái tim cậu quặn thắt.

Vì sao cô phải trốn tránh cậu như vậy? Cô không muốn nói những lời tổn thương cậu, không muốn cậu có một chút ảo tưởng nào để rồi càng thất vọng ư?

Cậu thực sự không cần cô phải tốt với mình đến vậy.

Cả đêm đó, Trình Thực lại ngồi trong phòng khách u tối hút hết cả một bao thuốc, thuốc lá đã trở thành người bạn trung thành của cậu trong những đêm dài.

Khi dập tắt đốm lửa đỏ trên đầu điếu thuốc, cậu vô cùng buồn bã, nếu như tình cảm có thể giống điếu thuốc lá, muốn đốt thì đốt, muốn dập thì dập, tất cả đều phụ thuộc vào ý mình thì tốt biết bao.

Nếu ví trái tim Trình Thực như một điếu thuốc dần dần cháy thành tàn tro thì giây phút này, trong đống tàn tro lại xuất hiện ánh lửa lập lòe.