Tướng Quân Hà Vãng

Chương 1



Trong khi thủ ở thành Lạc Dương phồn hoa, mỗi đêm ta đều thích yên tĩnh ngồi một chỗ, chỉ làm một việc duy nhất đó chính là uống rượu. Dường như chỉ có rượu mới có thể giải hết tất cả bất an cùng phiền não của ta. Đôi khi Lâm Giai sẽ đến rũ ta ra ngoài biên ải cưỡi ngựa. Ban ngày ta lại đến tửu quán trà phường. Ban đêm sẽ đến hoa lâu uống rượu, cuộc sống hiện tại vô cùng thảnh thơi.

Nhưng thật ra chúng ta đều đang chờ đợi. Chờ một kết cục mới. Loại chờ đợi này làm chúng ta đắm mình trong men rượu để xua đi bồn chồn và lo lắng, làm cho chúng ta đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc chỉ sợ phải quay lại chiến trường nơi ta chém ngươi giết.

Ánh trăng trong sáng như nước, ta đã say.

Chén thứ nhất, ta kính lão hán Triệu Gia, khi ta bị sốt cao ba ngày không hề thuyên giảm là y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta.

Chén thứ hai, ta kính Lý Xa huynh, trong trận chiến hôm đó là y đã thay ta nhận một mũi tên trí mạng.

Chén thứ ba, ta kính Lâm lão tướng quân bởi vì ngài là một vị tướng quân nhân từ, từng cùng chúng ta bảo vệ mười sáu thôn cùng tất cả dân chúng vô tội ngoài biên ải.

Nay ba người đã cùng ta âm dương cách biệt, ta chỉ có thể ở đây kính các người một chén rượu.

Về phần chén thứ tư, hẳn là kính nàng -- Chữ Tiểu Triện, một nữ tử từng bị ta cự tuyệt. Vì cái gì cự tuyệt nàng? Là do ta không thích diện mạo của nàng? Hay do tính cách của nàng quái dị? Không phải, không phải, sự thật hoàn toàn ngược lại vì nàng mắt ngọc mày ngài, cao quý thiện lương. Trong mắt tất cả mọi người, chúng ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi.

Nhưng ta đã thản nhiên cự tuyệt trước sự nhiệt tình của nàng "Chúng ta không thích hợp, ta cùng ngươi là không thể nào." Nàng lại lần nữa truy vấn ta "Vì sao lại không thể?" Ta vẫn im lặng như trước kia, bản thân y hệt một pho tượng. Ta thừa biết loại bí mật này không thể cùng nàng nói ra. Nhớ lại cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó, lúc này trí nhớ của ta có chút mơ hồ, chỉ nhớ hôm đó trời rất lạnh, nền đất phủ đầy tuyết trắng xoá, lệ của nàng tuông rơi thật nhiều.

Từ đó về sau, ta đối với việc làm bất đắc dĩ đó mà cảm thấy thất vọng về chính mình. Trên chiến trường luôn nghĩ đến cái chết. Có lẽ đây mới là an bài tốt nhất bởi vì ta muốn trốn tránh hiện thực, chết đi có thể được giải thoát.

Nhưng vì cái gì ta luôn nhớ lại những việc trong quá khứ? Vì cái gì chỉ những lúc ta ở bên cạnh nàng mới cảm thấy vui vẻ? Vì cái gì?