Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 59: Lời hứa bạc đầu



Chờ sau khi Ma Da Đồng đi rồi, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy bầu không khí lúc này mỏng manh đến càng ngày càng làm người không thể hô hấp, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Sở Hạ Đề, ngón giữa của mình tựa hồ còn dính trơn trơn trắng mịn, làm cho cả khuôn mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt, trong lúc nhất thời, đứng ngồi không yên, cũng không biết nên nói cái gì.

Sở Hạ Đề đăm chiêu nhìn Mộ Dung Nhan giống như tiểu tức phụ làm sai, thầm nghĩ, một lát nữa nếu nàng lại cùng mình nói câu kia 'xin lỗi, ta không phải cố ý ', ta liền.. Ta liền lập tức rời đi Yên quốc, vĩnh viễn không gặp lại nàng ấy nữa!

Qua một lúc lâu, Mộ Dung Nhan cuối cùng đứng lên, đi tới trước mặt Sở Hạ Đề đang ngồi trên giường, thấp giọng nói, "Xin lỗi... Ta..."

Sắc mặt Sở Hạ Đề đột nhiên trầm xuống, hai tay níu chặt ga trải giường, ngươi quả nhiên nhẫn tâm như vậy sao?

"Ta.. Ta sẽ cưới ngươi." Mộ Dung Nhan nuốt ngụm nước miếng, mới đỏ mặt đem nửa câu sau nói ra.

"Cái gì?!" Lần này đổi thành Sở Hạ Đề kinh ngạc, đôi mắt đẹp mở lớn, không thể tin nhìn Mộ Dung Nhan, vừa rồi là ảo giác của mình sao?

"Nếu như ngươi không muốn gả cho ta... Vậy ta cũng nguyện lấy cái chết tạ tội, để trả lại sự trong sạch cho ngươi..." Mộ Dung Nhan thấy Sở Hạ Đề thần sắc khẽ biến, mặt đầy kinh ngạc, cho rằng nàng không muốn gả cho nữ tử là mình.

"Không phải... Ngươi lặp lại lần nữa." Sở Hạ Đề run giọng hỏi.

"Nếu như ngươi không muốn gả cho ta... Vậy ta vậy..." Mộ Dung Nhan cúi thấp đầu, lại thấp giọng lặp lại.



"Không phải câu này! Là câu ngươi nói trước đó!" Sở Hạ Đề cao giọng ngắt lời nói.

Mộ Dung Nhan hơi sững sờ, một lát sau, nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, ôn nhu nói, "Ta sẽ cưới ngươi."

Mộ Dung Nhan nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày như này, câu nói này mình lại nói ra với người khác ngoài Lãnh Lam Ca, thật đúng là vận mệnh trêu người...

"Đầu gỗ! Cuối cùng ngươi cũng giác ngộ rồi sao?!" Sở Hạ Đề cực kỳ vui mừng, liền trực tiếp nhào vào trong lòng Mộ Dung Nhan, đưa tay ra vững vàng mà ôm cổ của nàng,

Mộ Dung Nhan vôi vàng vòng lấy eo nhỏ Sở Hạ Đề, thấy nàng nói cười như hoa, nhu tình vô hạn, trong lòng không khỏi khẽ thở dài, Mộ Dung Nhan, từ nay về sau, ngươi cần hoàn toàn buông Lãnh Lam Ca xuống, bằng không làm sao xứng đáng với tình thâm của Sở Hạ Đề dành cho ngươi.

Nghĩ tới đây, tay Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề lại siết chặt mấy phần, như vậy là kết quả tốt nhất không phải sao?

"Ngày mai ta liền tìm phụ hoàng nói, để hắn sớm ngày cho ngươi và ta thành hôn." Mộ Dung Nhan nhẹ giọng nói.

Ta cưới ngươi, tất cả mọi người sẽ hài lòng, chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, cớ sao không làm đây?

Sở Hạ Đề nghe xong, không hiểu sao bất an, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt con ngươi Mộ Dung Nhan, muốn nhìn thấu nàng, một lúc sau mới hỏi, "Tại sao phải vội vã như vậy? Ngươi.. Ngươi nhanh như vậy đã buông xuống nàng sao?"

Mộ Dung Nhan trầm mặc một hồi, mở miệng nói, "Ta sẽ buông xuống."

Sở Hạ Đề đột nhiên rời khỏi vòng tay Mộ Dung Nhan, nhìn chằm chằm nàng nghiêm mặt nói, "Mộ Dung Nhan, ngươi nói muốn cưới ta, ta rất vui vẻ, nhưng có một câu ta nên nói rõ với ngươi, ta không ngại ngươi là nam hay nữ, cũng không ngại sau này sẽ có con của mình hay không, nhưng nếu ngươi thật sự cùng ta kết nhân duyên, thứ duy nhất ta không thể chịu đựng được chính là trượng phu không chung thuỷ." Nàng dừng một chút, tiếp theo nghiêm túc nói, "Cho nên hi vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, nếu ngươi thật sự quyết định muốn cưới ta, cùng ta bạc đầu giai lão, hi vọng trong lòng ngươi không thể có người khác, càng không thể cùng những nữ nhân khác có hành động bất chính, mà ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi, nếu sau này để ta phát hiện ngươi phụ ta, ta tất sẽ cho ngươi biết sinh tử lưỡng nan."

Mộ Dung Nhan nghe xong, trong lòng rùng mình, nàng biết Sở Hạ Đề nói được làm được, nàng là thiên chi kiêu nữ,...không thể chịu đựng nhất chính là phản bội cùng bất trung, nhưng chính mình cùng Lãnh Lam Ca rõ ràng đã tuyệt đối không có khả năng, chính mình sau này làm sao có thể phụ nàng đây...

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan liền muốn mở miệng bảo đảm với nàng, "Tiểu Đề, ta..."

Nhưng Sở Hạ Đề lại duỗi ra một ngón tay chặn lại môi Mộ Dung Nhan, cắt đứt lời của nàng, nhẹ giọng nói, "Ngươi không cần vội vàng trả lời ta như vậy, chờ sau khi ngươi kiên định tâm ý của chính mình, lại nói cho ta biết một đáp án là được rồi."

Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn Sở Hạ Đề, một lúc lâu, mới trịnh trọng gật gật đầu, nàng khẽ thở dài, "Ngươi thật sự đã trưởng thành".

Nàng nghĩ đến năm đó lần đầu gặp gỡ Sở Hạ Đề, vốn tưởng rằng nàng là một nha đầu ác độc quỷ kế đa đoan, thậm chí nhiều lần hoài nghi mình sớm muộn có một ngày sẽ chết ở trên tay của nàng, hoặc là nàng sẽ mất mạng trong tay mình, thực sự không nghĩ tới hai người sẽ đi tới ngày hôm nay, cùng kết ước bạc đầu.

"Là ngươi bồi ta trưởng thành." Sở Hạ Đề lại nhẹ nhàng tựa trong ngực Mộ Dung Nhan, ngọt ngào nói, "Ba năm tốt đẹp nhất này, đều là ngươi bên cạnh ta, đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của ta."

Mộ Dung Nhan nghe xong đáy lòng run lên, không nhịn được lại ôm chặt Sở Hạ Đề trong lòng, ba năm này cũng là những ngày tháng vui vẻ nhất của chính mình, trong những khoảng thời gian đơn thuần kia, không có ly tâm phản bội, không có ngươi lừa ta gạt, không có minh tranh ám đấu...

"Nếu tâm ý của ngươi đối với ta, giống như A Mộc đối với ta, ta cũng sẽ không cần lo lắng như vậy." Sở Hạ Đề đầu tựa vào trong lòng Mộ Dung Nhan, rầu rĩ nói.

Sở Hạ Đề nghĩ đến Lãnh Lam Ca, Tiêu Tử Yên, còn có nữ tử xinh đẹp lần trước nhìn thấy ở Vọng Nguyệt Lâu, nàng là Vương Gia Đại Yên, ngày sau không biết còn có thể gặp gỡ bao nhiêu nữ tử, đầu gỗ này thật là làm người quá không yên lòng rồi...

Ôi, nếu như ngươi vẫn luôn là thôn dân bình thường A Mộc, thì tốt biết bao...

"A Mộc là ta, Mộ Dung Nhan cũng là ta, ta.. Ta sẽ tốt với ngươi." Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng Sở Hạ Đề quyến rũ mê người trong lòng, không nhịn được nhẹ nhàng hôn xuống trên trán của nàng, ôn nhu nói.

"Ôi, chỉ mong ngươi có thể nhớ kỹ những lời đêm nay nói với ta." Sở Hạ Đề sâu kín nói.

Mộ Dung Nhan lại nặng nề gật đầu, nàng chỉ cảm thấy lúc này mới hồi cung có mấy ngày thời gian, nhưng chính mình tựa hồ mỗi ngày đều đang liều mạng thay đổi, từ Thất điện hạ đến Tương Vương, từ Lãnh Lam Ca đến Sở Hạ Đề, chính mình thậm chí còn làm phụ vương người khác, sau này còn có cái gì phải thay đổi?

Hôm sau, Mộ Dung Nhan ở trong tẩm điện ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, lúc nàng mở mắt ra, thầm nghĩ một câu không xong, ngày hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay canh giờ lâm triều sợ là sớm đã kết thúc...

Nàng vội vàng ngồi dậy, không ngờ bởi vì động tĩnh quá lớn, đánh thức Sở Hạ Đề đang ngủ say bên cạnh cô.

"Ngươi làm sao vậy?" Sở Hạ Đề nhìn khuôn mặt bối rối của Mộ Dung Nhan, xoa xoa ánh mắt kinh ngạc hỏi.

"Ôi, ta lại bỏ lỡ canh giờ vào triều." Mộ Dung Nhan vừa ngồi trên giường vừa mang giày, vừa buồn rầu nói.

"Ha ha, ta nhớ tới người Trung Nguyên các ngươi lưu truyền một câu thơ, gọi là '*xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ đây Quân Vương không lâm triều ', ta nói có đúng không?" Sở Hạ Đề lười biếng tựa vào lưng Mộ Dung Nhan, vòng lấy eo của nàng, khẽ cười nói.

Mộ Dung Nhan nghe xong sắc mặt đỏ lên, đêm qua lúc mình cùng với nàng ngủ nhưng là quy củ, lại nơi nào làm đến * khổ đoản, nàng lắp ba lắp bắp trả lời, "Đừng nghịch... Ta cũng không là Quân Vương, cũng không có một lần... Ta phải mau chóng tìm phụ hoàng thỉnh tội."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng đẩy ra hai tay Sở Hạ Đề, liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lúc Mộ Dung Nhan đi ra khỏi tẩm điện của mình, phát hiện Tuyết Nhi đang chờ mình ở cửa.

"Tuyết di.. Có chuyện gì không?" Mộ Dung Nhan hỏi.

"Điện hạ, Cao công công một mực trong chính sảnh chờ Điện hạ đây." Tuyết Nhi thấp giọng nói.

Mộ Dung Nhan nghe xong, vội vàng bước nhanh về phía chính sảnh, ôi, nhất định là phụ hoàng gọi Cao Tuyền đến trách phạt chính mình.

"Tương Vương Điện hạ thật đúng là nhàn nhã, ngủ thẳng đến lúc này mới dậy sao?" Cao Tuyền nhìn Mộ Dung Nhan vội vã đến, sắc mặt có chút không vui, nghĩ mình làm đại hồng nhân trước mặt Hoàng đế mấy chục năm, cho dù là Hoàng hậu thấy mình, cũng đều là khách khí, hôm nay Mộ Dung Nhan lại để cho mình đợi lâu như vậy, nếu không ngại hắn là hoàng tử, cơ hồ nhịn không được muốn chửi ầm lên rồi.

"Cao công công, đợi lâu, không biết có chuyện gì quan trọng?" Mộ Dung Nhan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Hôm nay là ngày vui trọng đại của Điện hạ Kiều Thiên, nô tài tới mang Tương Vương Điện hạ đi xem vương phủ của chính ngài." Cao Tuyền lạnh lùng nói.

"Làm phiền Cao công công dẫn đường rồi." Mộ Dung Nhan thản thiên nói, trên mặt lại không có một tia vui mừng, nàng căn bản không muốn rời đi Chiêu Lan Điện mình đã ở từ nhỏ đến lớn, nhưng hoàng tử Yên quốc ngoại trừ Đông Cung Thái Tử, một khi sau khi phong Vương, theo quy định liền không thể ở lại trong hoàng cung rồi.

Cao Tuyền bất đắc dĩ mang Mộ Dung Nhan ra Chiêu Lan Điện, bước lên xe ngựa từ lâu đã chờ đợi từ lâu.

Hắn nghĩ, tính nết Tương Vương Điện hạ này cũng thật là giống Lan phi nương nương năm đó, đều khiến người ta cân nhắc bất định như vậy.

Mộ Dung Nhan ngồi nghiêm chỉnh ở trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, nàng hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, chỉ cảm thấy tất cả như mộng như ảo, nửa thật nửa giả, trong ngắn ngủi một đêm, lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài dự liệu này.

Chính mình cùng Lãnh Lam Ca ôm hôn tạm biệt, cùng Sở Hạ Đề cùng đi Vu Sơn, bị Ma Da Đồng phá vỡ thân phận...

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư hỗn loạn, các đoạn ngắn đồng thời xông tới trong lòng, làm Mộ Dung Nhan không khỏi nhíu chặt lông mày, không nhịn được muốn giơ tay tát chính mình một cái, đây quả thật là một đêm hỗn loạn hoang đường nhất mà mình từng trải qua lúc sinh ra tới giờ.

"Tương Vương Điện hạ, đến Vương phủ của ngài rồi."

Âm thanh sắc bén bên ngoài xe ngựa thoáng làm Mộ Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, nàng hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, liền nhanh chân bước ra xe ngựa.

Mộ Dung Nhan nhìn phủ đệ khí phái phi phàm này, lại một chút yêu thích liền không có, cửa phủ đã quỳ đầy thị nữ cùng thị vệ.

"Những hạ nhân này đều là bệ hạ phái tới hầu hạ cùng bảo vệ Điện hạ." Cao Tuyền chỉ vào những thị nữ cùng thị vệ đang quỳ này nói.

"À." Mộ Dung Nhan nhàn nhạt đáp lời, nhưng trong lòng nghĩ, là hầu hạ vẫn là giám thị còn nói không chừng.

"Điện hạ, có muốn vào phủ xem một chút không? Bệ hạ nói rồi, kể từ hôm nay trở đi, ngài sẽ ở Tương Vương phủ qua đêm." Cao Tuyền nói tiếp.

"Không cần, trở về trước đi." Mộ Dung Nhan xoay người liền muốn bước lên xe ngựa, nàng thầm nghĩ, không phải là một toà lạnh như băng sao, có gì đáng xem.

"Đúng rồi, bệ hạ nói, hai vị công chúa tạm thời lưu lại ở Chiêu Lan Điện, Trường Nhạc quận chúa cũng tiếp tục ở lại Chiêu Lan Điện." Cao Tuyền quay về nói với bóng lưng Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan hơi sững sờ, không vui xoay người hỏi, "Đây là vì sao?"

Ý tứ này của phụ hoàng, chẳng phải là muốn để ta một mình ở vương phủ vắng vẻ này sao?

"Hai vị công chúa còn chưa thành hôn, nếu ở chung với Điện hạ, khó tránh khỏi sẽ bị chỉ trích, Trường Nhạc quận chúa tuổi còn nhỏ, bệ hạ lo lắng nếu thay đổi chỗ ở xa lạ.. Sẽ làm hại quận chúa ôm bệnh." Cao Tuyền bình tĩnh mà trả lời.

"Hừ, phụ hoàng sao không sợ ta thay đổi chỗ ở xa lạ sẽ ôm bệnh?" Mộ Dung Nhan thấp giọng oán giận nói.