Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 39-2: Quỷ dị binh bại. Ngự giá thân chinh 2



“Nương nương, hơn một nửa số quân lính và binh khí đã được mang đi, thuộc hạ đã thúc giục các thợ rèn tăng cường tiến độ, nhưng việc khai thác không kịp đáp ứng, hiện tại đã xuất hiện tình trạng thiếu binh khí, mà việc vận chuyển binh khí tới biên quan lại không thể gián đoạn! Thần đề nghị ra ngoài thu nạp thêm tráng đinh để rèn kiếm và khai thác quặng!” Binh Bộ Thượng Thư bước ra nói.

Thiên Thanh Hoàng: “Binh bộ chỉ cần dựa theo tiến độ mà làm, chiến tranh mới bắt đầu đã kêu gọi tráng đinh khắp nơi sẽ khiến cho dân chúng lo sợ, đến lúc thực sự thiếu binh khí, bổn cung tự có biện pháp!”

“Thần tuân mệnh!”

Bên dưới một đám đại thần ngôn hành thận trọng, trên đài cao một nữ tử thong dong ứng đối, từ đầu đến cuối không hề nhíu mày, giống như mọi việc đều đã được tính toán kỹ càng, mỗi một cái nhướng mày, mỗi một ánh nhìn đều mang mười phần khí thế nữ vương, khiến mọi người cung kính và tin tưởng; tuy rằng chỉ mới thượng triều hai ngày, nhưng Hiên Viên Địch đã thực sự nhận thức được năng lực của Thiên Thanh Hoàng, đứng bên cạnh nàng, hắn không cần nói gì, chỉ cần nhìn nàng thong dong xử lý đại sự triều đình, hắn cảm thấy bản thân học hỏi được không ít; khí độ và uy nghiêm kia quả thực rất giống với hoàng huynh!

Vừa mới thoái triều, một sĩ binh vội tiến vào: “Nương nương! Có chiến báo!”

An công công đưa chiến báo lên trước mặt Thiên Thanh Hoàng, nàng nhìn thoáng qua, liền lệnh An công công tuyên đọc; kỳ thật so với hôm qua cũng không có tin gì mới, chỉ là nói quân đội Đông Hán lại tiến công, còn quân của Hiên Viên Tuyệt ngày đêm không nghỉ đã đi được hơn một nửa một nửa lộ trình!

So với tin báo về chiến tranh Đông Hán, Thiên Thanh Hoàng quan tâm tới tin tức về hai quốc gia còn lại hơn. Đại quân của Hiên Viên Tuyệt đã rời kinh đô, hai quốc gia kia như hổ rình mồi có thể cùng nhau xuất binh bất cứ lúc nào. Hơn nữa tin tức do Thất Tinh truyền đến nói Bắc Lương đã bắt đầu tụ tập binh lực, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Duệ có thể sẽ dẫn binh chinh phạt!

Đông Phương Hằng và Đông Phương Vô Dật của nước Nam Phong đều đang áng binh bất động, nhưng theo tin tức tình báo, quân đội của hai người cũng có dấu hiệu lạ, đến cũng vẫn là muốn tham gia tranh đoạt miếng mồi ngon này.

Nửa đêm, một bóng trắng trống xuất hiện trên không trung, phi thân vào trong Mị Âm Các!

Nhìn khung cảnh quen thuộc, Thiên Thanh Hoàng bước về phía trước, đột nhiên nàng phát giác được trong bụi cỏ có thứ gì đó đang động đậy, sau đó một cái cái bóng màu trắng lao vụt ra làm nàng ngã xuống đất!

“Vù vù hô…” Con hổ không ngừng liếm láp trên mặt Thiên Thanh Hoàng, nàng nhíu mày: “Đủ rồi, Khâu Tạp!”

“Vù vù hô…”. Biết Thiên Thanh Hoàng không thích, Khâu Tạp không liếm nữa, nhưng lại dùng cái đầu to của nó cọ cọ lên hai má Thiên Thanh Hoàng một cách vô cùng thân thiết.

Thiên Thanh Hoàng khổ sở đứng lên, phát hiện mới mấy tháng không gặp Khâu Tạp đã lớn lên rất nhiều, hiện tại có lẽ đã dài hơn một thước? nhưng lại mập ra không ít, xem ra trong khoảng thời gian này Hoa Úc chăm sóc nó rất khá.

“Vù vù hô…” Khâu tạp kích động xoay quanh Thiên Thanh Hoàng, ra vẻ nũng nịu, đôi mắt tròn xoe, làm cho Thiên Thanh Hoàng không cách nào bỏ mặc, nàng thân thiết ôm đầu nó, rồi tiếp túc bước vào sân nhà Hoa Úc.

Lúc Thiên Thanh Hoàng bước đi, rõ ràng nàng cảm giác được váy mình bị kéo lại, trên trán nàng liền xẹt qua một đường hắc tuyến, nhưng hễ quay lại nhìn thấy đôi mắt vô tội kia của Khâu tạp, ý nghĩ muốn đá nó ra lập tức tan thành mây khói. Nàng bước thêm một bước, lại bị kéo thêm một cái, cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng để nó tùy ý kéo đi, nó muốn đi đâu thì đi đến đó!

“Rầm!” Vẫn chưa đến phòng Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng đã nghe thấy tiếng đồ sứ rơi xuống vỡ dưới đất. Nàng chưa kịp bước qua, Qua Nhã* đã bưng một đống mảnh vỡ đi ra, vẻ mặt vô cùng thương tâm.

( * Goyard tên thật là Qua Nhã)

“Nha đầu… Sao muội lại tới đây?” Không nghĩ Thiên Thanh Hoàng đột nhiên xuất hiện, Qua Nhã kinh ngạc, lập tức nhìn trước nhìn sau, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng cười gượng: “Nha đầu, có thể đi nói chuyện với ta một lát không?”

Thiên Thanh Hoàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Qua Nhã, bèn gật gật đầu: “Uhm!” Nàng vỗ đầu Khâu Tạp để nó rời đi, rồi đi theo Qua Nhã.

Qua Nhã đi bước vào trong đình, đặt cái khay trong tay xuống: “Nha đầu cảm thấy Hoa Úc thế nào?”

Thiên Thanh Hoàng sửng sốt: “Tỷ muốn nói gì?”

Qua Nhã hít vào một hơi, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt mở to, hốc mắt ngân ngấn nước, nhìn vào không trung đảo quanh, ngoan cường không để mình rơi lệ: “Hắn bị thương, bị thương rất nặng, nhưng lại không để cho ta nói với muội!”

“Huynh ấy đã gặp ai?” Là ai có thể làm Hoa Úc bị trọng thương? Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng trầm xuống.

“Hắn đi Ngô Đồng Lâm, vì biết những người gần đây ngươi phái đi đều biến mất, người bước vào Ngô Đồng Lâm đều không ai có thể đi ra, cho nên mới tự mình đi!” Qua Nhã quay đầu lại: ” Hắn biết muội quan tâm Thu Triển Hạo, biết muội lo lắng cho hắn, cho nên mới xông vào nơi quỷ dị đó, cứu Thu Triển Hạo ra, nhưng lúc trở về đã thành ra thế này…”

“Muội có biết là hắn rất quan tâm muội không? Hắn vì muội có thể không tiếc thứ gì, vì muội có thể từ bỏ tôn nghiêm, vì muội tình nguyện đem tình cảm chân thực của mình mãi mãi chôn sâu xuống, nguyện ý ở trong bóng tối nhìn lên bầu trời đêm, chỉ để chờ mong muội xuất hiện!”

“Lần này, vì không để muội lo lắng, dù biết rõ phía trước có nguy hiểm vẫn muốn xông vào, thiếu chút nữa đã đánh mất cái mạng cũng không cho ta nói với muội. Ta ghen tị với muội đến mức nào muội có biết hay không?” Qua Nhã ngẩng đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, nước mắt trong suốt chảy xuống theo khuôn mặt, sự bi thương trong mắt khiến cho người ta không khỏi đau lòng: “Hắn yêu muội đến như vậy, khiến ta không những ghen tị, mà còn rất đau lòng!”

“Nha đầu!” Qua Nhã nhào vào trong lòng Thiên Thanh Hoàng, cả người không ngừng run run: “Nha đầu, ta rất hận chính mình, ta không ngờ lại đi ghen tị với muội… Thậm chí có lúc, ta hận muội làm cho hắn quan tâm ngươi như vậy… Nhưng ta càng đau lòng hắn… Hắn…”

“Đừng nói nữa!”. Thiên Thanh Hoàng biết trong lòng Qua Nhã đang thực sự rất khó chịu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, để nàng cảm thấy tốt hơn một chút.

Qua Nhã ôm chặt Thiên Thanh Hoàng: “Nha đầu, thực xin lỗi!”

Thiên Thanh Hoàng nâng mặt nàng lên, nói: “Tỷ không cần xin lỗi ta, tình cảm là chuyện con người ta không thể khống chế!”

“Nhưng hắn thật sự yêu muội!” Qua Nhã nhìn Thiên Thanh Hoàng, trong ánh mắt đều là thương tâm.

Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt nàng, bình thản nói: “Người ta yêu chỉ có một, vĩnh viễn chỉ có một, ta thật lòng thương hắn, nhưng là đó là tình huynh muội, chúng ta vĩnh viễn không thể. Ngươi nay trong lòng đã có hắn, hãy dùng tình yêu của ngươi bảo vệ hắn, trái tim con người không phải ngay từ đầu đều lạnh, chỉ cần ngươi nguyện ý đi sưởi ấm nó, cho dù là tảng đá cũng sẽ ấm lên!”

“Nha đầu!” Qua Nhã cảm động vô cùng, tự trách bản thân đã sinh lòng ghen tị, nàng không nên ghen tị nha đầu, nàng không nên ghen tị.Lòng nàng vốn dĩ đang vô cùng khó chịu nhưng nhờ những lời nói của Thiên Thanh Hoàng, bóng ma trong lòng nàng đã biến mất, nghĩ thông suốt rồi, càng thấy cảm động hơn.

“Tốt lắm! Đưa ta đi thăm huynh ấy!” Thiên Thanh Hoàng biết Qua Nhã đã nghĩ thông, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ!” Qua Nhã gật gật đầu, ngượng ngùng thè lưỡi, kéo tay Thiên Thanh Hoàng, đi đến cửa phòng lúc nãy, mở cửa ra, chỉ vào bên trong: “Chỉ mình muội đi vào thôi! Từ lúc hắn trở về đến bây giờ đều không muốn gặp người!”

Thiên Thanh Hoàng ngửi được trong không khí mùi máu tươi và vị thuốc, nhất thời chau mày đi vào, vẫn là một màu đỏ tươi, nàng vén màn giường lên, không thấy bóng dáng người nào. Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng lại rơi trên mặt đất nơi lưu lại nhiều vết máu tươi, nàng chau mày: “Ngươi ngoan ngoãn ra đây cho ta!”

Người trong bóng tối động đậy, nhưng không có ý đi ra!

Thiên Thanh Hoàng ngửi được mùi máu tươi trong không khí, nhất thời nóng nảy, vận nội lực hướng hướng tới nơi đang được một tấm lụa đỏ bao phủ, nháy mắt bắt ra được một người: “Tên ngốc nhà ngươi, có biết yêu quý chính mình hay không…” Nói xong câu đó, Thiên Thanh Hoàng bị người ở trước mắt làm chấn động.

Người này… Là Hoa yêu nghiệt sao? Gương mặt yêu nghiệt ngày nào, nay nửa mặt trái dọc theo cổ đến xương quai xanh đã biến thành một màu tím khiến người ai thấy đều sợ hãi, nhưng vẫn còn chưa lan đến bên trong quần áo. Đôi môi trắng bệch không có chút huyết sắc, nửa bên mặt kia cũng vô cùng nhợt nhạt. Điều làm Thiên Thanh Hoàng khó chịu nhất là, đôi mắt chan chứa rạng ngời ngày nào, giờ đây không còn chút thần sắc, chỉ có tuyệt vọng và hủy diệt!

“Hoa Úc…” Trong phút chốc, yết hầu của Thiên Thanh Hoàng như có thứ nghèn nghẹn, làm nàng nói không nên lời. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Qua Nhã đau lòng đến vậy, vì sao lại nói hắn không muốn gặp người!

Hoa Úc nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt vô hồn chợt lóe lên một tia sáng nhưng ngay lập tức lại chìm vào tuyệt vọng: “Muội không nên tới đây, ta không muốn muội nhìn thấy ta thế này…”

Thiên Thanh Hoàng cảm thấy mắt mình cay cay, nàng nhìn lên ngực phải của Hoa Úc, máu tươi không ngừng tẩm ướt áo choàng màu đỏ, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc!

Thiên Thanh Hoàng vận nội lực, bắt Hoa Úc mang lên giường, muốn cởi y phục của hắn ra nhưng bị hắn cản lại: “Đừng!”

Nhìn bộ dáng gầy trơ xương kia, lòng Thiên Thanh Hoàng đau đớn vô cùng. Nàng cương quyết mở tay hắn ra, sau đó chậm rãi cởi quần áo trên người hắn. Quả nhiên như nàng đoán, nửa người trái của Hoa Úc da thịt đều đổi màu, bên ngực phải, có một thanh kiếm còn cắm trên miệng vết thương, máu tươi đang không ngừng tuôn ra, bởi vì không trị liệu kịp thời, miệng vết thương bên cạnh cũng bắt đầu sinh mủ!

“Hoàng Nhi! Đừng nhìn!” Hoa Úc lại bắt lấy tay Thiên Thanh Hoàng, trong mắt hiện lên một sự đau xót khôn cùng.

Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên người Hoa Úc. Trong mắt Hoa Úc cuối cùng cũng ánh lên một tia sáng, đôi tay gầy guộc áp lên hai má Thiên Thanh Hoàng: “Muội đang khóc vì ta sao?”

Thiên Thanh Hoàng mặc kệ Hoa Úc, quay đầu lấy thuốc trị thương, dùng lưỡi dao loại bỏ những chỗ bị nung mủ, sau đó đem một viên ngọc bích hoàn bóp nát rắc trên miệng vết thương, dùng băng gạc đắp lên, rồi lại dùng băng vải cố định. Sau khi làm xong những việc này, Thiên Thanh Hoàng mới ngẩng đầu nhìn Hoa Úc, nửa bên gương mặt tuyệt mỹ vô cùng, mà nửa bên còn lại nhìn sơ cũng có thể dọa người.

“Hoàng Nhi có phải cảm thấy rất khó coi?” Hoa Úc xoay nửa mặt sang xấu xí sang một bên không muốn để Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, chua chát, xót xa!

“Không có!” Thiên Thanh Hoàng giọng trầm ấm, ngẩng lên nhìn hai má của hắn: “Hoa yêu nghiệt mãi mãi đẹp trai như vậy, sao lại có thể khó coi được!”

“Muội không cần ở gạt ta, ta rất rõ thân thể của chính mình, kẻ đó nói cho ta biết, cho dù vết thương trên người ta trị khỏi, nhưng làn da sẽ vĩnh viễn mang màu tím, không thể nào hồi phục!” Hoa Úc kích động nắm chặt hai đấm, gân xanh nổi lên, Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy băng gạc có vết máu thấm ra, lập tức áp chế hắn: “Huynh đừng như vậy!”

Thiên Thanh Hoàng cảm giác được cơ thể Hoa Úc dần thả lỏng, không còn kích động nữa, thay vào đó là một hơi thở yếu ớt.

Nhìn thấy hắn như một cái xác không hồn, lòng nàng đau như cắt. Một Hoa Úc kiêu ngạo ngày nào sao lại ra nông nỗi này. Thiên Thanh Hoàng lấy lại tinh thần, nhìn Hoa Úc: “Huynh muốn như vậy chờ chết sao?”

Hoa Úc mí mắt khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: “Ta vốn muốn chết đi, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, nên trở lại đây. Lúc ta nhìn thấy chính mình người không, ra người quỷ không ra quỷ, ta liền không còn hy vọng gì nữa. Ta thật không không muốn muội nhìn thấy ta như thế này, nhưng cuối cùng vẫn để muội nhìn thấy…”

“Hoa Úc!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh: “Huynh đối với ta như vậy sao?”

Hoa Úc sửng sốt, bị sự lãnh khốc của Thiên Thanh Hoàng làm hoảng sợ: “Hoàng Nhi…”

Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng trở nên lạnh như băng: “Hoa Úc, huynh chắc còn nhớ rõ mạng này của huynh là ta cứu về, không được ta cho phép, huynh có tư cách gì đi tìm cái chết?”

“Hoàng Nhi…” Hoa Úc cố giấu đi sự bi thương trong đôi mắt.

“Huynh chỉ vì mất đi dung mạo mà tuyệt vọng sao? Hoa Úc, huynh làm ta quá thất vọng rồi! Lẽ nào huynh đã quên mất sứ mệnh của mình, quên đi kẻ đã làm hại huynh? Quên đi mối thù của mình? Quên là huynh đã từng phát hạ lời thề sao?”

“Huynh nói là huynh sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó tự tay giết chết bọn họ! Huynh nói huynh muốn trưởng thành, cùng ta kề vai sát cánh, chẳng lẽ những điều này huynh đã quên hết rồi sao?”

“Hoàng Nhi!” Đừng nói nữa!

Thiên Thanh Hoàng nhìn Hoa Úc: “Kẻ thù lớn nhất của đời người kỳ thật chính là bản thân mình, chỉ có chiến thắng chính mình, huynh mới là kẻ mạnh chân chính! Chỉ cần người còn, mọi thứ đều có thể, huống hồ huynh còn mang sứ mệnh trên mình, Hoa Úc, huynh không được phép tuyệt vọng!”

“Hoàng Nhi!” Hoa Úc một tay ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, vùi đầu trên vai nàng: “Thực xin lỗi!”

Thiên Thanh Hoàng dìu Hoa Úc lên giường, nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt biến sắc kia, cúi người hạ xuống một nụ hôn: “Muội nhất định sẽ làm huynh khôi phục dung mạo như trước kia! Cũng sẽ mang Hoa Úc của ngày trước trở về!”

Hoa Úc cảm nhận được những xúc cảm trên gương mặt rất rõ ràng, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc và không thể tin được, tuy biết rằng Hoàng Nhi đang an ủi hắn, nhưng là…

Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn như vậy, không nhịn được cười khẽ: “Choáng váng sao?”

Hoa Úc hoàn hồn, cười khổ: “Hoàng Nhi, ngươi như vậy sẽ làm ta hiểu lầm!”

Thiên Thanh Hoàng búng tay lên trán hắn một cái: “Hiểu lầm cái gì? Là muội muội hôn ca ca, huynh nghĩ đi nơi nào rồi?”

Hoa Úc nghe vậy xinh đẹp câu môi: đúng vậy! Muội muội hôn ca ca, bọn họ có thể làm người thân yêu nhất của nhau, hắn là ca ca nàng, nàng là muội muội hắn thương yêu nhất, một cái hôn mà thôi, lại đủ để cho hắn ghi khắc…

“Ngô…” Ngoài cửa, Qua Nhã hai tay che miệng, cố gắng ngăn mình không được khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, những giọt nước mắt vui sướng …”Vù vù hô…” Khâu tạp không biết chạy đến từ khi nào, nhu thuận đứng cạnh Qua Nhã, không hề quấy rầy hai người trong đó.

“Hoàng Nhi! Muội lại đã cứu ta một lần!” Làm cho hắn lại sống lại, ngay cả tinh thần cũng trở nên kiên định hơn!

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, bỏ ngoài tai những lời đó, ánh mắt dừng trên thân thể không còn mấy cân thịt của hắn, lấp tức trở nên sắc bén: “Cái khác tạm gác lại, bây giờ phải ăn chút gì đi, để da thịt mọc trở lại!”

“Tuân mệnh!” Hoa Úc cố tình đanh mặt lại.

Qua Nhã ở ngoài cửa nghe được, vô cùng vui mừng vội đi chuẩn bị thức ăn.

Chờ Hoa Úc ăn xong, Thiên Thanh Hoàng lại thay thuốc cho hắn, cho hắn ăn mấy viên ngọc bích hoàn, nhìn miệng vết thương có chuyển biến tốt rồi mới rời đi, sắc trời phía sau đã hừng sáng!

“Chủ nhân!” Một thanh âm vọng tới, Thiên Thanh Hoàng dừng lại cước bộ: “Ngươi muốn nói gì?”

“Chủ nhân có còn nhớ hay không ngừơi ở trong ao Nam Hoang Thánh Thủy lấy được hai đóa Bạch Liên?” Xích Long hỏi.

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Nhớ rõ!” Bạch liên sinh trưởng trong ao Thánh Thủy không phải là loại bình thường, nên lúc ở Thánh Thủy nàng đã tiện tay hái đi.

Tiếng Xích Long lại vọng tới: “Đó là Thánh Thủy Bạch Liên, ở Nam Hoang Thánh kinh Trung Đô có ghi lại, là thế gian tinh thuần nhất. Vật đó đối với việc chữa bệnh không có công hiệu quá lớn, nhưng lại có thể loại bỏ hết những thứ không sạch sẽ trên thế gian! Người kia hẳn là trúng độc của ma tộc, dùng dược vật bình thường sẽ không có hiệu quả, người có thể thử dùng một chút Bạch Liên, có điều muốn vậy cần có thần lực của Nam hoang thần nữ trợ giúp!”

Thiên Thanh Hoàng nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra: “Ta hiểu rồi!” Dứt lời, nàng liền bay về phía Tê Phượng Cung, thời gian lâm triều cũng đã sắp đến!